Phượng Khuynh Thành là bé gái mồ côi được ông nội nhặt về, dùng câu nói kia
của Hoa Dung Nguyệt mà nói, cái tiểu nha đầu rắm thúi này thời điểm lúc
trước được ông nội mang vào Trấn quốc công phủ chính là một bộ dáng quỷ
chết đói đầu thai, toàn thân vô cùng bẩn không nói, lại còn một bộ sương bọc da như sắp chếp, không chừng một giây sau liền thổ huyết. Yêu thê
鴀鴀
Chỉ là không nghĩ tới hắn đánh giá năng lực sinh tồn của
nàng quá thấp, sau khi được ông nội nhặt từ bên ngoài về; bé gái nhỏ mồ
côi này liền ăn hết ba lồng bánh bao, hai chén canh gà ô, tam khay cao
dẻ cùng bốn quả quýt to, sau khi ăn uống no đủ, tiểu khất cái này lại
giống như một tiểu gia hỏa cầm một cái tăm từ trong viện ra miệng cười
toe toét xỉa xỉa răng.
Cho đến tận bây giờ, Hoa Dung Nguyệt
vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt đáng giận kia của Phượng Khuynh Thành; mặt mày
vàng vọt trên cơ thể cùng mặt không có mấy lạng thịt, nhưng trong cặp
mắt đen lúng liếng kia lại lộ ra tràn đầy linh khí; khi đó hắn còn nhỏ,
được nhóm bà tử trong phủ mặc cho bộ dáng phấn điêu ngọc mài, bàn tay
trắng nõn cầm trong tay sâu mứt quả được đám nô tài mua từ bên ngoài về
liếm từng miếng từng miếng, đột nhiên thấy một tên khất cái bẩn thỉu
ngồi ở trong khách sãnh ưỡn bụng lên vừa phơi nắng vừa xỉa răng, muốn
bao nhiêu chướng mắt có bấy nhiêu chướng mắt.
Hắn tìm gã sai vặt đến cầm cành mận gai đuổi nàng đi, nhưng nàng lại giống như hoành
tâm sống chết cũng không đi; còn giở trò xấu cào đất từ trên mặt đất lên rồi vẩy nên trên mứt quả hắn, sau đó thừa dịp hắn chán ghét phân tâm
thì thuận thế đoạt đi mứt quả dính đầy đất trong tay hắn, trơ mặt mo ra
cười le lưỡi nhìn về phía hắn, sau đó ngay trước mắt một đám hạ nhân
trợn mắt há hốc mồm, dùng bàn tay bẩn vỗ vỗ vụn đất trên mứt quả, cũng
không chê thứ kia vô cùng bẩn ăn vào bị tiêu chảy, cư nhiên lại mở miệng nuốt một miếng sơn tra kia vào trong bụng, ăn xong hai mắt cười đến híp lại, một bộ thỏa mãn muốn chết.
Thấy một màn này, khi còn
nhỏ Hoa Dung nguyệt chịu đả kích, từ nay về sau, kiên quyết bỏ đi thói
quen ăn mứt quả; cũng thông qua chuyện này, từ đó đến nay Hoa Dung
Nguyệt cùng bé gái nhỏ mồ côi này thủy hỏa bất dung.(như nước với lửa)
Ông nội yêu thương bé gái nhỏ mồ côi này, đặt cho nàng tên gọi rất đẹp rất
êm tai Phượng Khuynh Thành, nhưng Hoa Dung nguyệt lại cảm thấy gà mái
chính là gà mái, xem như là leo lên được cái cây to là Trấn quốc công
phủ này, vẫn là chỉ là gà mái nay lên trời không hơn!
Hiện giờ, thật vất vả chờ đợi để gà mái này đủ lông đủ cánh dạo chơi các
nước, du sơn ngoạn thủy, nghĩ tới thời gian gà mái này đi vẫn chưa tới
hai năm cư nhiên đã quay về rồi?
Hoa Dung Nguyệt phải thật
vất vả mới thoát khỏi Phượng Khuynh Thành, giống như thấy tin xấu, thống khổ hồi lâu nói không ra lời!
Nhìn thấy bộ dáng giống như tang thi của Hoa Dung Nguyệt, Phượng Khuynh
Thành cười khẩy nhìn đống hỗn độn trong chén, từ trong ngực lấy ra hai
miếng đồng mỏng mình mua, kéo cổ tay áo Hoa Dung Nguyệt chết cũng không
buông tay: "Thế nào? Ta trở về ngươi vui vẻ chưa! Phải biết rằng tỷ tỷ
ta chính là thanh mai trúc mã của ngươi, nghe nói ngươi thừa dịp ta ra
ngoài du ngoạn thành thân? Hơn nữa còn là một nam nhân? Hắc hắc..." Gà
mái che miệng cười hết sức muốn ăn đòn: "Người đàn ông nào mắt mù, lại
có thể ủy khuất chính mình ngủ với ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt
nghiến răng phát ra tiếng, nếu như chỉ giết con gà mái này mà không
khiến ông nội thương tâm mà nói, hắn đã sớm mua sát thủ hâm nàng thành
canh gà!
Hoa Dung Nguyệt hất tay nàng ra, quay lưng lại muốn đi.
Phượng Khuynh Thành từ phía sau chạy chậm lên đuổi kịp hắn, một bộ dáng liều
chết không biết xấu hổ: "Này! Đừng nhỏ mọn như vậy chứ! Ta thật vất vả
trở về một chuyến, không có chỗ để ngủ, ngươi thu lưu ta mấy đêm thế nào "
Da đầu Hoa Dung Nguyệt căng cứng nhất định không để ý đến nữ nhân chết tiệt này!
Phượng Khuynh Thành thấy Hoa Dung Nguyệt quyết định không chú ý đến nàng, rõ
ràng thắt lưng nghiêng sang một bên đường cái, quay về phía bóng lưng
Hoa Dung Nguyệt gào thét uy hiếp: "Được, ngươi không chứa chấp ta! Ta
đây phải đi tìm ông nội, dù sao ông nội thương ta, nhất định sẽ cho ta
ăn cho ta mặc!"
Bước chân dồn dập của Hoa Dung Nguyệt dừng
lại, mạnh mẽ quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt như muốn ăn đòn của
Phượng Khuynh Thành: "Không cho phép ngươi đi tìm ông nội của ta!"
Phượng Khuynh Thành đắc ý nhướn nhướn mày: "Tốt! Vậy ngươi hãy thu lưu ta!
Tiểu Hoa, mang ta xem phòng tân hôn của ngươi một lần đi! Giới thiệu cho ta biết người yêu của ngươi đi! Ta sẽ sống chung với hắn thật tốt!"
Ngay khi Hoa Dung Nguyệt sắp bị Phượng Khuynh Thành quấn đến cả người phát
run thì Phú Đậu từ đằng sau chạy tới; lúc Phú Đậu nhìn thấy Phượng
Khuynh Thành thì hiển nhiên là sửng sờ, tiếp theo kinh ngạc hô lớn:
"Tiểu thư, tại sao ngươi đã quay trở về rồi? !"
Phượng Khuynh Thành cực kỳ thích bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm kia của Phú
Đậu, cười xoa đầu Phú Đậu: "Ừ, bổn tiểu thư đã trở về ngươi vui không?"
Phú Đậu mặc dù là tay sai của Hoa Dung Nguyệt, nhưng quan hệ với Phượng
Khuynh Thành vô cùng tốt; đối diện với ánh mắt uy hiếp cùng áp bức của
chủ tử, Phú Đậu vẫn là quyết định nói thật, vui mừng cầm lấy tay của
Phượng Khuynh Thành lay lay: "Tiểu thư có thể trở về, Phú Đậu đương
nhiên vui vẻ; chỉ sợ toàn bộ trên dưới Trấn quốc công phủ đều cũng hoan
nghênh tiểu thư về nhà!"
Hoa Dung Nguyệt nghe thấy lời này, tát một cái lên trên mặt thực thối nhìn
như ăn ngay nói thật của Phú Đậu; ngâm nga mấy tiếng, tiếng bước chân
dồn dập nhanh chóng chạy về phía nhà.
Phú Đậu che mặt bị
đánh đau, nhìn thấy tiểu thư còn xinh đẹp hơn hai năm trước, nhịn đau,
nói: "Tiểu thư tại sao giờ ngươi mới trở về, mọi người trong phủ rất nhớ ngươi!"
Phượng Khuynh Thành ở Trấn quốc công phủ quan hệ
với mọi người vô cùng tốt, trước mắt nghe Phú Đậu nói như vậy, cũng kích động theo: "Đúng vậy, đi ra ngoài một lần mới biết được trong nhà tốt
nhất, này không, suy nghĩ cẩn thận điểm này, lập tức quay về!"
Phú Đậu nghe thấy lời này, lập tức híp mắt cười rộ lên, lộ ra hai răng hổ nhỏ, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.
Hoa Dung Nguyệt chạy được một đoạn đường, trở về liếc mắt một cái thì phát
hiện hai tên khốn kia ở rất xa sau lưng cười nói vui vẻ, bực bội đứng ở
một chỗ, dứt khoát lớn giọng hô: "Nhanh đi lên đây, bằng không ta không
cho các ngươi vào cửa nhà!"
Phú Đậu và Phượng Khuynh Khành
ngơ ngác nhìn nhau liếc mắt một cái, vội vàng bước nhanh đuổi theo; lúc
sắp tới gần Hoa Dung Nguyệt thì Phượng Khuynh Thành nhỏ giọng hỏi Phú
Đậu: "Đậu Đậu, cuộc sống của Tiểu Hoa sau khi cưới có phải không quá hài hòa hay không, nhìn bộ dáng nộ khí lớn như này hẳn là túng dục quá độ
nhưng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng đi?"
Phú Đậu che miệng cười ha ha, nói : "Tiểu thư đừng lo lắng, Tướng quân đối với thiếu gia vô
cùng tốt, không có không hài hòa!"
"Tướng quân? Chẳng lẽ Hoa Dung Nguyệt thực sự gả cho nam nhân là Chu Nhan?" Ban đầu khi dạo chơi ở Danh sơn Đại xuyên nghe nói Chu Nhan cưới đệ nhất đồng tính của Đại Chu thì nàng đã đoán được là Hoa Dung Nguyệt, nhưng nàng vẫn không thể tin
được, nhưng bây giờ nghe Phú Đậu nói như vậy, nàng mới thật sự có chút
tin tưởng.
Phú Đậu nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của Phượng
Khuynh Thành , thành thật nói : "Thiếu gia gả cho nam nhân đích thật là
Định Bắc Đại tướng quân Chu Nhan, tiểu thư, chỉ tiếc lúc đó ngươi không
kịp về uống rược mừng, khi đó cũng rất náo nhiệt!" Nói xong, Phú Đậu
liền cao hứng phấn chấn múa may chân tay.
Ánh mắt cổ quái của Phượng Khuynh Thành nhìn thoáng qua Hoa Dung Nguyệt đi ở phía trước, cuối cùng nhếch môi cười không giống điên cuồng như lúc
trước; chỉ là lẳng lặng nhìn bóng lưng Hoa Dung Nguyệt, ánh mắt chợt
lóe, tuệ quang vô hạn!
...
Lúc Chu Nhan từ trong cung trở lại chợt nghe nha đầu hầu hạ nói Hoa Dung Nguyệt ở trước không lâu hốt ha hốt hoảng chạy ra vương phủ, Chu Nhan sợ hắn gặp tai vạ gì,
hỏi tiếp hai câu xem hắn đi đâu, nha đầu kia ngây ngốc, ừ hả hả cả buổi
cũng nói không ra lời cái nguyên nhân; chỉ là lúc sau nghe Phúc bá nói
Phú Đậu đuổi theo, nhìn rất cấp bách.
Mới đây Xích Vũ Hoàng
tử đến kinh thành, vốn xung quanh đã không yên ổn; Chu Nhan tuy rằng yên tâm Hoa Dung Nguyệt ở trong đoạn thời điểm mẫn cảm này sẽ không tùy ý
đi lại như bình hường, nhưng tóm lại trong lòng vẫn nhớ hắn; phái người
đi tìm hồi lâu cũng không có hồi âm, nghĩ đến hắn cũng không có qua phủ
Cao Uy, ngồi xuống trong lòng lại không yên, Chu Nhan vẫn là quyết định
tự mình tìm kiếm.
Nhưng lúc nàng mới vừa sải bước thong thả
ra khỏi cửa phòng, giẫm nên thềm đá màu xanh đậm đi ra ngoài, thì từ xa
đã nghe thấy tiếng hô giống như giận dữ của Hoa Dung Nguyệt, mà sau khi
hắn rống xong, từng đợt tiếng cười sang sảng giống như chuông bạc truyền đến, hơn nữa nghe tiếng cười kia còn là một nữ
nhân?
Chu Nhan dừng lại,
chắp tay sau lưng đứng chờ Sóc nhỏ cả buổi không thấy tung tích kia ở
cửa; quả nhiên sau một lúc lâu, đã nhìn thấy Hoa Dung Nguyệt giận dữ đi
về phía tiền viện, miệng mắng chửi, giống như cực kỳ khinh thường người
phía sau.
Vẻ mặt Chu Nhan trầm tĩnh, thoáng quay đầu nhìn nữ tử đi theo phía sau hắn; chính là một nữ tử mị hoặc mặc hồng y hiện lên chút ánh sáng kinh diễm, tiếp theo ánh mắt nhàn nhạt híp lại một chút!
Nàng phải hình dung nữ nhân này như thế nào? Giống một một đồ sứ trắng noãn
đẹp đẽ yêu diễm đầy cá tính, chói mắt sáng ngời, làm cho người ta ở đầu
tiên nhìn thấy cũng bị diện mạo vô cùng xuất sắc của nàng ta hấp dẫn,
ném ở trong biển người mênh mông, coi như phủ đầy tro bụi vẫn chính là
một viên minh châu thu hút ánh mắt ngưới khác; lại thêm hồng y yêu diễn
cùng tươi cười mỵ mỵ; đột nhiên trong đầu Chu Nhan hiện ra ba chữ 'Hồ ly tinh' !
Phượng Khuynh Thành vốn an ổn đi theo sau Hoa Dung
Nguyệt, vả lại một đường đi nhìn ngắm thưởng thức Quận Vương phủ của
hắn, miệng thỉnh thoảng bật ra mấy câu tức giận đáp tên tiểu gia hỏa hận không thể ăn nàng này; đang trêu trọc tiểu tâm can này thì chợt phát
hiện trước người một đạo ánh mắt sắc bén lạnh như băng xuyên qua không
khí, ngăn trở Hoa Dung Nguyệt, thẳng tắp phóng về phía nàng!
Mắt phượng hơi nhíu, nhìn người đứng ở trước cửa kia, hai tay dựng thẳng
đứng anh tuấn uy vũ —— nữ nhân? Ánh mắt hoài nghi, đảo nhanh qua bóng
lưng Hoa Dung Nguyệt, trong lòng lẩm nhẩm: tiểu tử này không phải chán
ghét nữ nhân sao?
Chu Nhan đứng thẳng thân mình, nhìn Dung
Nguyệt thấy nàng đợi ở phía trước cửa thì hơi ngẩn ra, thong thả bước
đến gần hắn, tiếp theo cho hắn một ánh mắt an tâm sau đó liền trực tiếp
nhìn về phía Phượng Khuynh Thành yêu diễm kia; hai người bốn mắt nhìn
nhau, trong mắt một trận sóng cuồn cuộn, tinh quang chợt lóe, sau đó mỗi người đều rõ ràng tâm tư của mình; tốt lắm —— đồng loại!
Phượng Khuynh Thành đời này sống vô cùng điên, trong mắt của nàng, dường như
cái gì cũng không quan trọng; từ nhỏ đến lớn tuy được lão quốc công nuôi như cháu gái ruột, nhưng không có chút xíu nào tính tình rụt rè mà một
tiểu thư kinh thành nên có; ngược lại từ sáng đến tối chỉ yêu thích du
sơn ngoạn thủy vui đùa, không tuân theo quy củ, tính cách hung hăng càn
quấy quả thực ngưu tầm ngưu, mã tầm mã giống Hoa Dung Nguyệt.
Chỉ có một nữ nhân như thế, nhưng lại sinh ra một khuôn mặt diễm lệ gần như rắc rối; không giống Hoa Dung Nguyệt mỹ lệ khuynh thành, cái đẹp của
nàng, hào phóng mà khoa trương, hai má chưa trang điểm cho tới bây giờ
đều rạng rỡ lóa mắt; từng có không ít công tử hầu môn trong kinh thành
khen ngợi qua Phượng Khuynh Thành: ở trước mặt nàng, son bột nước chỉ
che khuất đi dung nhan trời sinh của nàng; trên đời này cũng chỉ có một
hai nữ nhân như thế, lau đi lớp trang điểm dày cũng thích hợp chăng!(chả hiểu lắm)
Ngũ quan trời sinh xuất sắc, mái tóc đuôi ngựa
luôn luôn gọn gàng, còn có một thân đỏ rực, la quần hết sức chói mắt
này, gần như thành dấu hiệu của Phượng Khuynh Thành; nàng người cũng như tên, mỹ lệ khôn cùng, khuynh quốc khuynh
thành
Chu Nhan bị dung nhan vô song kia của Phượng Khuynh Thành mê hoặc ngẩn ra một lát, nhưng rất
nhanh đã phản ứng lại, thu hồi ánh mắt đánh giá của nàng, lại ngoái đầu
nhìn về phía Hoa Dung Nguyệt: "Nàng là ai?"
Hoa Dung Nguyệt
không nghĩ tới Chu Nhan đã trở về từ trong cung nhanh như vậy, trong
lòng còn đang do nên giới thiệu Phượng Khuynh Thành thế nào cho a Nhan
đây, nhưng gà mái kia đã giọng khách át giọng chủ, thoáng cái đã xông
đến trước mặt Chu Nhan; giang hai cánh tay cho Chu Nhan một cái ôm thật
to, vô cùng nhiệt tình cười sáng lạn nói: "Ngươi chính là Đại Chu đệ
nhất thần tướng Chu Nhan đi, cũng là 'Phu quân' của Tiểu Hoa nhà ta
đúng không? Ta gọi là Phượng Khuynh Thành, là thanh mai trúc mã từ nhỏ
đến lớn của hắn!"