Nhận ra Chu Nhan khác thường, Hoa Dung Nguyệt vội mở miệng hỏi: "Nhan lang, ngươi cũng bị thương?"
Ánh mắt Chu Nhan lạnh lẽo, nhìn cái tay như gắn trên ngực mình kia, khóe miệng run rẩy, lặp lại lời vừa nói: "Tay ngươi..."
Hoa Dung Nguyệt thế này mới chú ý tới tay mình, có điều hắn không chút nào
cảm thấy có nửa phần không ổn, ngược lại, hắn như ăn được gan hùm mật
gấu, năm ngón tay đang để trên chỗ mềm mại kia cư nhiên xấu xa bóp bóp
vài cái, chỉ cảm thấy xúc cảm trong tay cực kì cứng rắn, hơn nữa, cứng
rắn đến mức rất không bình thường!
Chu Nhan cơ hồ muốn đem tên
hỗn đản đang dựa vào lòng mình ngang nhiên ăn đậu hũ này ném xuống đất,
nhất là khi hắn (HDN) bóp ngực hắn (CN), càng hít khí lạnh liên tục, gân xanh trên trán nổi lên hết cái này đến cái khác!
Hoa Dung Nguyệt bóp xong, vô tội cười cười: "Nhan lang không hổ là người có võ công
trác tuyệt, cơ bắp trên người giống như sắt đá!"
Nói xong, hỗn
đản này cư nhiên lại chưa từ bỏ ý định muốn vươn tay bóp tiếp, rốt cục,
Chu Nhan không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, không lưu
tình chút nào ném hắn (HDN) xuống đất, sau đó túm cổ tay hắn lại, sắc
mặt xanh mét hắn kéo lên, lực hơi lớn một chút đã kéo hắn quay lại lưng
ngựa.
Bị hành động liên tiếp lại không hề ôn nhu này khiến cho cả người đau nhức, Hoa Dung Nguyệt quay đầu hướng về phía Chu Nhan quát
to: "Nhan lang, ngươi làm sao vậy? Ta bóp khiến ngươi không vui thì về
sau ta không bóp là được..."
Hỗn đản kia muốn nói thêm gì nữa, tự dưng trong miệng lại mắc một cái gì đó đen tuyền. Hoa Dung Nguyệt ấp
úng giãy dụa, phiền một nỗi là thân thể nho nhỏ không có sức lực gì,
giằng co nửa ngày cũng không làm nên chuyện gì. Chu Nhan xoay người lên
ngựa, mắt lạnh căm hận, vung roi ngựa liền hướng tới phía ngoài rừng cây chạy đi!
Trong rừng, trận đấu săn bắn vẫn như cũ tiến hành hừng
hực khí thế. Mà Chu Nhan hiển nhiên không còn hưng trí, trước không nói
đi săn sẽ gặp phải phục kích, sau hắn lại không nghĩ tới sẽ bị nam nhân
sờ soạng ngực, sờ soạng cũng liền thôi, cư nhiên vẫn còn vừa sờ vừa bóp!
Vừa nghĩ đến đây, Chu Nhan liền oán hận giơ lên roi ngựa, quật liên tiếp
vào ngựa Phi Tuyết, Phi Tuyết bị đau, hí một tiếng dài rồi nở ra bốn vó
chạy như điên, khiến Hoa Dung Nguyệt ghé vào trên lưng ngựa hoa mắt
chóng mặt, tiện thể còn kèm theo nửa nôn nửa phun, thiếu chút đem cả mật nhổ ra!
Cùng lúc đó...
Cấm vệ quân cùng ngự lâm quân canh giữ ngoài rừng cây từ xa đã nghe thấy vài tiếng tiếng ngựa hí cổ quái
truyền ra từ trong rừng. Hai mặt nhìn nhau, thời điểm còn chưa có biết
rõ ràng tình huống, liền thấy một con tuấn mã tuyết trắng như tia chớp
từ trong rừng lao ra. Mà trên lưng ngựa, rõ ràng có hai người ngồi. Một
người thì cả người bị máu nhiễm đỏ bừng, giống như ma quỷ làm cho người
ta sợ hãi, còn một người thì một thân trang phục cưỡi ngựa bằng gấm quý
khí, nhưng tựa hồ đã mất nửa cái mạng, hiện giờ đang trong trạng thái
nửa hôn mê!
"Là ngựa của Định Bắc đại tướng quân! Là Định Bắc đại tướng quân trở lại!" Một tên binh lính mắt khá tốt nhận ra Chu Nhan đầu tiên, quát to một tiếng rồi chuẩn bị chạy theo!
Tiểu binh vừa
nhận ra Chu Nhan kia kêu loạn lên, rất nhanh liền kinh động nhóm vương
hầu đang nói chuyện phiếm trong doanh trướng.
Chiêu Quang đế nằm
trong trướng chợp mắt, từ trong miệng Ngọc Lạc biết được tin tức Chu
Nhan trở về sớm, thoáng cái mở mắt ra, bước trên thảm đỏ đi ra ngoài.
Mà các chủ tử cao quý khác cũng đều nối đuôi nhau đi ra, trong bãi săn
thật vất vả mới khôi phục yên tĩnh, vậy mà giờ đây tiếng nghị luận lại
nổi lên bốn phía. Nhất là khi nhìn thấy Chu Nhan một thân huyết y, vẻ
mặt ảo não, khí thế ai dám tới gần liền giết không tha, càng khiến bãi
săn oanh động nổ tung.
Sở Tương Vương là người đầu tiên lao tới,
nhìn con từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kinh hô: "Nhan nhi, ngươi làm sao vậy?" Nói xong, lão vương gia đưa tay chạm vào người Chu Nhan, vừa chạm tay liền xuất hiện một vết máu.
Thân người Chiêu Quang đế cao
ngất, ánh mắt đầy tinh quang được che giấu cẩn thận nhìn Chu Nhan toàn
thân đầy máu cùng Hoa Dung Nguyệt đang nửa chết nửa sống, nhếch môi
không vui.
Cao Uy cùng Quý Hải trước sau xuất hiện, phốc phốc
nhanh chóng chạy lên trước, từ trên lưng ngựa ôm Hoa Dung Nguyệt như sắp tắt thở xuống, Quý Hải ấn vào huyệt nhân trung, Triệu Quát bóp mạnh
hàm, giằng co cả buổi Hoa Dung Nguyệt vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh
lại. Cao Uy sợ tới mức trực tiếp vứt vào miệng hai hạt dưa, đưa tay đánh hắn (HDN), tiểu tử này không dám không trở về từ quỷ môn quan.
Chiêu Quang đế lạnh lùng nhếch mày, trầm giọng hỏi: "A Nhan, một thân như thế này là như thế nào?"
Chu Nhan đối với ánh mắt phỏng đoán của mọi người khong tỏ vẻ gì, chỉ dùng
ống tay áo lau đi vết máu còn dính trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói:
"Hết cách! Chắc là có người nghe nói bản tướng muốn ở trong rừng săn
bắn, cho nên liền cố ý chuẩn bị mấy con mồi cho ta luyện tập. Ai ngờ đám phế vật kia thực lực không tốt, ta cho mỗi tên một đao, còn chưa đến
nửa nén hương đã giải quyết hết!"
Người có lỗ tai dài(1) đều nghe ra, ý tứ của Chu Nhan trong lời này là: Hắn thiếu chút nữa bị ám sát!
Chiêu Quang đế nghe thấy lời này, lãnh mi càng nâng cao, ánh mắt thâm thúy
đảo qua một loạt gương mặt mọi người ở hiện trường. Như mang theo mưa đá trong mùa đông rét buốt, khiến không khí chung quanh đều lạnh tới mức
đông lại.
Sở Tương Vương giận tím mặt "Là tên hỗn đản muốn hại con ta?"
Thương thái phó đứng ngoài cùng đám đông cùng thủ hạ liếc nhau một cái, đều không đứng ra nói thêm câu nào.
Càng lúc không khí quỷ dị càng thổi qua bái săn, ngay khi mọi người đều cho
rằng Chiêu Quang đế muốn tỏa ra oai phong của thiên tử oai, đột nhiên
Hoa Dung Nguyệt luôn trong trạng thái nửa hôn mê ho sặc sụa một tiếng,
cả người xụi lơ té trên mặt đất, thanh âm như ruồi muỗi, nói: "Hoàng
thượng, tiểu thần biết ai là chủ mưu!"
Lời này vừa nói ra, như sấm chớp giữa trời quang mây tạnh!
Chiêu Quang đế nhăn nhẹ mi tâm, nhìn Hoa Dung Nguyệt hữu khí vô lực đang xụi
lơ trên mặt đất, do dự một lúc, rốt cục mở miệng: "Nâng thế tử vào
trướng, những người khác đều trở lại trướng của bản thân. Truyền ý chỉ
của trẫm, cấm vệ quân triệu hồi những người còn đang ở trong rừng săn
bắn. Tất cả ngững người ở đây, không có ý chỉ của trẫm không được tùy ý
đi lại hoặc rời đi, nếu như phát hiện có người gây rối, cấm vệ quân cùng ngự lâm quân có thể tiền trảm hậu tấu!"
"Tuân lệnh!" Mấy trăm tên cấm vệ quân cùng ngự lâm quân đồng loạt quỳ xuống, lĩnh chỉ mà đi!
Chu Nhan lạnh lùng liếc mắt một cái, thấy Hoa Dung Nguyệt bị đặt trên cáng
nâng vào trong trướng của vua, cặp mắt không buồn không vui kia không có nửa phần cảm xúc, chỉ khi ánh mắt dừng lại trên ngực của chính mình,
ánh mắt vốn bình tĩnh mới xuất hiện một tia tức giận cùng ảo não khó mà
phân biệt.
Sở Tương Vương mang theo tùy tùng tới gần Chu Nhan, nói: "Nhan nhi, theo phụ vương tiến vào trong trướng rồi nói!"
Chu Nhan nghe theo lời nói của Sở Tương Vương, theo sát phụ thân bước vào,
chỉ là một giây cuối cùng khi sắp vào trong trướng, hắn nhìn thoáng qua
Quý Hải cùng Triệu Quát phía sau, thấp giọng ra lệnh: "Ở trong này trông giữ , ai dám lại gần, liền đánh không tha, đến lúc đó có chuyện gì liền tính trên đầu ta."
Quý Hải cùng Triệu Quát đi theo Chu Nhan
nhiều năm, tự nhiên nhìn ra được lão đại giờ phút này tức giận khó nén,
mà cỗ lửa giận kia tựa hồ chẳng phải vì bị người ám sát, mà là do chuyện khác...
Cùng lúc đó, trong trướng của vua...
Cung nữ thái giám hầu hạ trong trướng đều lui ra, chỉ để lại Ngọc Lạc cùng Cao Uy hay đi theo Hoa Dung Nguyệt.
Hoa Dung Nguyệt kéo cái chân bị què, cả người mềm nhũn ghé vào trên cáng,
mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn thiên tử đang ngồi trên long ỷ!
Chiêu Quang đế một tay chống xuống ghế, ngón tay thon dài xoa mi tâm, rất
không có ý tứ phiền não hỏi: "Nói đi, khi nào thì ngươi cùng a Nhan thân cận như thế?"
Hoa Dung Nguyệt ngẩn ra, không hiểu nói: "Hoàng thượng, ngươi kêu tiểu thần vào đây không phải muốn hỏi chủ mưu là ai sao?"
Chiêu Quang đế cười lạnh: "Muốn hỏi ngươi? Văn võ đều không được, còn biết
chủ mưu là ai? Ngay cả ngươi nói ra được một cái tên, trẫm còn phải xem
xét tính chính xác a!"
Biết ngay hắn sẽ nói như vậy mà!
Hoa Dung Nguyệt nắm chặt tay, tức giận hướng về phía Chiêu Quang đế cãi
chày cãi cối: "Hoàng thượng, ngươi có thể hoài nghi chỉ số thông minh
của ta, nhưng không thể vũ nhục tôn nghiêm của ta!" Chư mưu cùng tên phế vật là hắn có quan hệ gì cơ chứ?
Chiêu Quang đế cười khẽ: "Tôn nghiêm? Tôn nghiêm của đoạn tụ đáng mấy đồng?"
Hoa Dung Nguyệt nghe thấy lời này, thiếu chút bị tức chết! Hắn chỉ biết,
bản thân không bị nhóm sát thủ này hù chết thì chính là bị thiên tử nói
tức chết, kiểu chết nào cũng là chết không nhắm mắt!
------ lời ngoài mặt ------
Mạn: thiên tử rốt cục cùng ‘nữ’ chính trong lời đồn gặp mặt, có thể phát sinh cái gì nha ( che miệng cười trộm... )
【 cầu ghi nhớ một chút cùng cảm ơn, nhóm muội muội, bao dưỡng không khó khăn đâu, chỉ cần ngẫu nhiên lướt qua là được a... 】
**********
Ghi chú:
(1) Người có lỗ tai dài: ý nói người thính tai hoặc người muốn nghe lén chuyện của người khác