Trước Hoa Dung Nguyệt bịt tai, nhắm mắt lại, ngay cả như thế, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên không ngừng vang lên!
Sớm đã sợ tới
mức toàn thân lạnh lẽo, ngón tay bởi vì sợ hãi còn không đủ sức cuộn lại được, trong lòng đã sớm đem ý tưởng trong đầu tên Cao Uy khốn kiếp kia
mắng xối xả, nhưng vẫn là che không được đáy lòng đang lan ra hoảng hốt
cùng sợ hãi của hắn!
Giờ phút này Chu Nhan, dĩ nhiên cả người
dính đầy máu tươi, bọn này sát thủ so với trong tưởng tượng của hắn có
năng lực hơn nhiều, ít nhất ở trong tay hắn vượt qua hai mươi chiêu, hơn nữa người đông thế mạnh; nhưng là, tâm hắn treo lên sự an nguy của Hoa
Dung Nguyệt, cho nên đao lên đao xuống gian không có do dự chút nào,
chiêu chiêu đều lộ sát chiêu, xoay người đá văng ra một tên giơ đại đao hướng người hắn bổ tới, lại quật ngã một tên què lại đem một tên hỗn
đản bị băng bó ở bụng mới vừa đứng lên một lần nữa không thể đứng dậy
nổi; tiếp theo, một đao một người, giống như chém dưa thái rau, nhanh
như tia chớp!
Lúc hắn giải quyết tên sát thủ cuối cùng, sau khi
hắn trực tiếp chém eo tên kia , đằng sau, tiếng thét chói tai của Hoa
Dung Nguyệt vẫn còn có thể nghe thấy.
Hoa Dung Nguyệt mắt lạnh
lóe ra, nhìn thấy hắc y nhân đầy đất , lại nhìn đoản đao máu giỏ giọt,
cầm lên đoản đao đã nhuốm đầy máu tươi lấy y phục lau lau, lại cắm lại
trong vỏ đao; ủng ngắn màu lam ở chân, giẫm phải thi thể Hắc y nhân thi
thể cùng một đường đầy máu, hướng tới nơi Hoa Dung Nguyệt náu mình đi
đến.
Hoa Dung Nguyệt run rẩy, nghe thấy có một tiếng bước chân
hướng gần tới phía hắn, ý thức phòng vệ mình hắn khiến một thân lông tơ
khắp người dựng nên, tiếp theo từ trên mặt đất sờ lên một cây nhánh cây, bá một tiếng đứng lên, nhắm mắt lại hướng tới người kia liền bổ tới:
"Người xấu! Người xấu! Ngươi dám động vào ta thử xem... !"
Nhánh cây trong tay lung lay rơi xuống trong không khí, tiếp theo giống như
bị bắt lấy, Hoa Dung Nguyệt trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn sợ chết
hơi hơi mở mắt ra, khi hắn thấy rõ người cầm lấy nhánh cây kia là Chu
Nhan thì hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, tiếp theo, lại ôm lấy đùi Chu Nhan kêu khóc không dứt!
"Nhan lang! ... Nhan lang! Suýt hù chết ta, hù chết ta!"
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Chu Nhan rốt cục cũng hiện ra ý cười, giơ
tay lên vừa định sờ sờ đầu của hắn, nhưng thấy được lòng bàn tay loang
lổ vết máu, vẫn là nhịn: "Tất cả đều là quá khứ! Mau dậy đi!"
Hoa Dung Nguyệt thút tha thút thít khóc bắt đầu đứng lên, thấy rõ trận
huyết tẩy của Chu Nhan cùng tắm giống nhau, vẫn là nhát gan người run
run một chút.
Chu Nhan cũng biết mình hiện tại còn rất dọa
người, nâng lên tay áo qua loa lau mặt; Hoa Dung Nguyệt cũng nhón chân
lên nhìn về phía hắc y nhân chết té đầy trên đất, hỏi: "Nhan lang, bọn
hắn đều chết hết sao?"
Chu Nhan buông ống tay áo, nói : "Ừ! Vì
phòng ngừa bên trong có cá lọt lưới, ta chủ yếu đều thẳng đến bộ phận
yếu hại, chính là Đại La thần tiên cũng cứu không sống!" Không phải là
bị chém rớt đầu chính là chém eo, thủ pháp tuyệt đối tàn nhẫn!
Hoa Dung Nguyệt dậm chân, tiếc hận nói: "Làm sao không lưu lại một nhân chứng sống đây?"
Chu Nhan nói : "Lưu nhân chứng sống làm cái gì? Trực tiếp giết cho xong chuyện!"
Hoa Dung Nguyệt nhắc nhở nói: "Lưu nhân chứng sống, chúng ta có thể có
chứng cớ bắt được tên hung thủ sau màn muốn giết ngươi kia!" Kế hoạch
này cũng là lúc Cao Uy quyết định, tìm vết nhơ từ chỗ nhân chứng, đến
lúc đó để hắn cùng lão già kia thương lượng, xem đến lúc đó lão còn làm mấy chuyện xấu làm sao.
Chu nhan vừa nghe Hoa Dung Nguyệt nói,
lúc này mới hậu tri hậu giác nói : "Oh! Ta cũng quên mất, chỉ lo vui vẻ
chém giết, không nghĩ tới tìm hung thủ phía sau màn!"
Chu Nhan
đảo đôi mắt, mạnh mẽ chụp ót của mình, thật sâu hoài nghi tiểu tướng
quân là người không có tâm cơ như thế, sao tại chiến trường, một nơi
hung hiểm như thế mà sống sót được!
Một phen ác đấu, đã sớm kinh độnh đến chim thú trong rừng chim thú tán loạn, chỉ có chiến mã Đạp
Tuyết hàng năm đi theo ở bên người Chu Nhan núp ở một chỗ xa, Đạp Tuyết
xưa nay thông minh, thấy không có nguy hiểm, lúc này mới giương vao đầu
theo từ phía sau cái cây chạy đến, thuần chất một 'Mã tử'.
Hoa Dung Nguyệt buồn cười vỗ vỗ đầu Đạp Tuyết, khen: "Thú cưng tốt, trước
gặp nguy hiểm chính mình chạy thoát, hiện tại mới nghĩ trở về nịnh bợ
chủ tử, đã muộn!" Nói xong, Hoa Dung Nguyệt liền hung hăng nhéo tai Đạp
Tuyết một phen, Đạp Tuyết bị đau liền ngửa mặt lên trời hí dài, nếu
không phải Chu Nhan ở một bên nhìn, chắc chắn vung chân trước lên đạp
tên đoạn tụ cùng một dạng với nó.
Chu Nhan cất kỹ đoản đao, mắt
không an tĩnh nhìn chung quanh, biết nơi này không nên ở lâu; giúp đỡ
Hoa Dung Nguyệt muốn đưa hắn đưa lên lưng ngựa; ai ngờ Hoa Dung Nguyệt
mới vừa giơ chân lên, liền ai u một tiếng, nhếch miệng nhe răng hướng
bên cạnh ngã.
Chu Nhan vội vươn tay ôm lấy hắn, nhìn mặt hắn tái nhợt trên má mồ hôi lạnh tầng tầng, tốt xấu điều tra sau, lúc nay phát
hiện trên bắp chân của hắn có một chỗ bị nhánh cây làm bị thương.
Mới vừa rồi bị đám kia sát thủ sợ tới mức hoang mang lo sợ, trên người va
chạm vài cái cũng không thấy đau, trước mắt nguy hiểm vừa qua, nhất thời Hoa Dung Nguyệt cảm thấy được xương cốt toàn thân đều mệt mỏi rã rời,
đích thị là vừa rồi tại thời điểm Nhan lang ôm hắn nhảy xuống ngựa bị
nhánh cây cùng đá lạc trên mặt đất quẹt qua.
Chu nhan nhìn hắn
đau đớn, giúp đỡ hắn ngồi xuống; xoạt một tiếng xé toang một miếng vải
trên người, cột vào vết thương còn đang đổ máu của hắn!
Hoa Dung Nguyệt từ nhỏ đến lớn, đừng nói là chảy máu, ngay cả bị thương cũng cực ít; một người đẹp đẽ da mềm thịt non, trước mắt lại biến thành mặt xám
mày tro không nói, lại bị thương trong người; hắn đau nên mãnh kiệt thở dốc, kéo vạt áo trước của Chu Nhan không buông tay, trực kêu đau!
Chu Nhan nhìn quần áo trắng thuần của hắn đỏ sậm một mảnh, chỉ biết là bị
thương không nhẹ, bắt lấy chân của hắn khom người đem cả người hắn ôm
vào trong ngực, Hoa Dung Nguyệt cả kinh hoa chân múa tay vui sướng, bối
rối không nghĩ tới lại đụng vào ngực của Chu Nhan.
Chu Nhan lập
tức giật mình, đồng tử vĩnh viễn đều trầm tĩnh như mực lại hoảng hốt bắn ra ánh sáng lạnh : "Buông ra! Tay ngươi..." Đô Chỏ Huy đệ nhất thần
tướng trên chiến trường đối mặt với thiên binh vạn mã lại có âm thanh
run rẩy.
Hoa Dung Nguyệt chớp mắt, vô tội nói : "Làm sao vậy?"
Nói xong, tôn tử kia còn giơ tay lên nhìn nhìn, tiện đà nói : "Trên tay
không có tổn thương, Nhan lang, ngươi nói chân này của ta có hay không
tàn phế!" Nói xong, tôn tử kia như cũ muốn chết không chết tử tế tiện
thể để tay trên ngực Chu Nhan ! ( anh này quá là vô si luôn !!!)
Chu Nhan biết rõ Hoa Dung Nguyệt là vô tâm ( chị nhầm, anh cố ý lợi dụng ăn đậu hũ đấy =)) ), huống chi hắn chi xem mình là một thuần nam tử (nam
nó mới nên chuyện chứ!); nhưng là, cho dù la khoác vào một bộ da nam tử
nhưng trong xương cốt hắn lại là một giả nam tử; trước mắt bị sỡ soạng
địa phương kia vẫn là ngượng ngùng, lúc trước giọng của Chu Nhan run
rẩy giờ biến thành toàn thân run rẩy, cực lực khắc chế chính mình phế đi người này!
------ Lời ngoài lề------
Sờ sờ soạng soạng ~
Chân chính là sờ soạng ~
Tiểu tướng quân bị sờ nha ~ cứ như vậy uổng phí bị một tên đoạn tụ tính dưới tình huống thật không minh bạch làm mất~
Cao Uy: Phỏng vấn một chút, lần đầu cùng tiểu tướng quân tiếp xúc thân thể, có cảm giác gì?
Đoạn tụ nhìn tay của mình: Thật không có cảm giác gì... Chỉ cảm giác của ta
thấy được, Nhan lang tựa hồ đối với ta hơi hơi có cảm giác, hì hì...
Cao Uy đầu đầy hắc tuyến: Ngươi thực suy nghĩ nhiều!