Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 19: Chương 19: Oai hùng giết hại




Nghe xưng hô của thiên tử đối với người nọ, Cao Uy thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng may hắn là kiểu người trong ngoài không đồng nhất, nhưng cũng làm bộ như không sợ hãi, cúi đầu đáp lời: "Cùng đội ngũ săn bắn vào rừng rồi, hiện tại chỉ sợ...bị dọa đến phát khóc đi!"

Chiêu Quang đế phì cười ra tiếng, một cước đá vào bờ vai Cao Uy: "Thế gian này nào có bằng hữu hỗn đản như ngươi vậy, biết rõ hắn (HDN) văn không được võ không xong, còn cố tình khiến hắn lấy thân mạo hiểm? Nói đi? Ngươi có tính toán gì?"

Cao Uy bị Chiêu Quang đế đá một cái lảo đảo, sau khi ổn định thân người, che ý cười bên miệng, nói: "Hoàng thượng thánh minh, tiểu thần sao dám ở trước mặt quan công đùa giỡn đại đao(1), chỉ là Dung Nguyệt yêu thích một vật, ta thân là hắn bạn thân tự nhiên là phải giúp một phen. Tuy rằng trong rừng dã thú thường hay lui tới, đường lại gập ghềnh khó đi, nhưng cũng không phải đầm rồng hang hổ, hắn sẽ không có việc gì."

"Yêu thích một vật?" Chiêu Quang đế lặp lại lời nói của Cao Uy, ngón tay nhè nhẹ xoa mi tâm, nói: "Xem ra nghiệt súc này lại muốn chọc phiền toái cho trẫm!"

Nói xong câu đó, Chiêu Quang đế liền co rút đồng tử, nhìn chằm chằm Cao Uy đang quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: "Trẫm biết ngươi thận trọng, người cũng thông minh, có ngươi ở bên người hắn (HDN) thì hắn tự nhiên sẽ không chịu thiệt gì, chỉ là cũng không thể tùy ý để hắn hồ nháo như vậy mãi, tốt xấu gì hắn cũng là thế tử tiên hoàng khâm phong, một người hiển quý. Đôi lúc làm ra vài hành động hoang đường một chút cũng liền thôi, hiện tại đã lớn như vậy còn không biết thu liễm, mọi người cũng không phải người mù, tất cả đều ghi nhớ trong lòng."

Cao Uy dập đầu, nói: "Tiểu thần nhớ kỹ lời thánh thượng dạy bảo, nhất định sẽ trông coi hắn thật tốt, không để hắn lại hồ nháo!" Nhưng là lại nghĩ đến Hoa Dung Nguyệt sắp ngủ với Chu Nhan, thời điểm Cao Uy nói những lời này còn có chút bối rối, trong lòng nghĩ trước tiên có nên hướng thiên tử xin một khối kim bài miễn tử hay không, miễn cho đến lúc đó tên đoạn tụ không biết sống chết kia làm ra chuyện thương thiên hại lý, hắn cũng không đến mức bị liên lụy.

Thấy Cao Uy trả lời cẩn thận và thật thà nghiêm túc như thế, Chiêu Quang đế coi như là vừa lòng, vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi, ngươi trước hết đi xuống đi! Chờ trẫm có thời gian liền tự mình đi tìm tên nghiệt súc kia nói chuyện!"

Cao Uy lại dập đầu một cái, đứng lên lui về phía sau hai bước, khi mới vừa đi đến trước mành che cửa, liền thấy cung nữ bên người hoàng hậu tiến vào doanh trướng. Mơ hồ nghe thấy hoàng hậu mời Chiêu Quang đế đến, lại bị cự tuyệt.

Cao Uy nghe đến thấy thế, vội nhanh chân rời đi, bộ dạng giống như sợ chậm một bước sẽ bị đàn mãnh thú phía sau ăn luôn. Xem ra, quả thật là Chiêu Quang đế cảm thấy Thương thái phó ở trên triều đình quá kiêu ngạo, muốn chèn ép một phen. Mà lúc chèn ép Thương thái phó sẽ là lúc cất nhắc Sở Tương Vương, sợ là trong khoảng thời gian này Đoan phi nương nương muốn độc sủng hậu cung!

Lúc này, trong rừng, săn bắn đang đến giai đoạn cao trào. Hoa Dung Nguyệt tuy rằng đi theo Chu Nhan phía sau không có nguy hiểm gì, còn bị mấy mũi tên ngẫu nhiên bắn tới dọa cho sợ tới mức hết hồn.

Chu Nhan vì chiếu cố Hoa Dung Nguyệt, tốc độ chậm đi rất nhiều. Chỉ chốc lát sau, liền cùng đại bộ phận người tham gia săn thú kéo ra khoảng cách, cùng Hoa Dung Nguyệt chậm rì rì di chuyển ở phía sau. Ngẫu nhiên thấy con mồi từ bụi cỏ chạy ra liền giương cung lên bắn, mũi tên không chệch hướng cái nào, chỉ một lúc sau liền săn được mấy con nai cùng con hoẵng vốn khó nhìn thấy.

‘Vèo’ một tiếng!

Chu Nhan lại một lần nữa bắn trúng một con thỏ to béo, Hoa Dung Nguyệt ngồi ở trên lưng ngựa rốt cuộc che giấu không được biểu cảm khâm phục, vỗ tay kêu lên, vui mừng nói: "Nhan lang thật sự là một tay thần tiễn, ta xem hội săn bắn lần này ngươi chắc chắn là người chiến thắng!"

Chu Nhan từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhặt lên con thỏ nằm trên mặt đất, cầm trên tay quơ quơ, trông có vẻ hứng thú ngời ngời: "Ta là một người hay múa đao lộng thương , bản thân tại hội săn bắn này liền chiếm ưu thế, thắng cũng không có gì ngạc nhiên."

Hoa Dung Nguyệt lại không cho là đúng: "Nói vậy không đúng lắm, ta thấy mấy vị vương công đệ tử kia vừa đủ tuổi cũng đều tập võ luyện công, bọn họ võ công so với ngươi kém không quá xa!" Nói tới đây, Hoa Dung Nguyệt liền hạ mi, tiếp tục nói: "Ngươi xem hỗn đản Cao Uy kia trời sinh cao lớn, từ nhỏ cũng bị phụ thân hắn ném vào trong quân doanh huấn luyện, nhưng là đến lúc cần còn không phải chân nhũn tay mềm, nhìn thấy nữ nhân, chỗ kia càng mềm!"

Chu Nhan bị lời nói thô tục của Hoa Dung Nguyệt chọc cười: "Quan hệ của ngươi cùng Cao công tử tựa hồ rất tốt?"

"Uh, từ nhỏ hắn liền đi theo ta nháo loạn, giống như cái đuôi, đuổi thế nào đều không đi!" Nói xong, Hoa Dung Nguyệt liền nâng cằm mỉm cười, tươi cười kia thật đúng là điên đảo chúng sinh.

Chu Nhan cột chắc con thỏ trong tay, lại xoay người lên ngựa, ngoái đầu nhìn lại liền thấy gương mặt đang tươi cười kia, trên gương mặt tuấn lãng lóe qua một tia thâm ý: "Dung Nguyệt, ngươi nói thật với ta, hôm nay ngươi đi theo ta như vậy, có chuyện gì gạt ta hay không?"

Hoa Dung Nguyệt ngẩn ra: "Gì... Chuyện gì? !"

Chu Nhan mỉm cười: "Ta tuy rằng không hiểu ứng xử trên triều đình, nhưng là hàng năm trải qua trên chiến trường, bản năng phát hiện nguy hiểm vẫn là rất tốt. Nếu không, ta cũng không có khả năng từ trên chiến trường còn sống trở về!"

Hoa Dung Nguyệt lúc này cười không nổi, chỉ kinh ngạc nhìn bộ dáng thong dong thản nhiên của Chu Nhan, lại yên lặng cúi đầu, cắn môi không nói.

Thấy hắn như vậy, Chu Nhan liền khẳng định phỏng đoán của mình. Hắn (CN) thân ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ săn bắn, theo lý mà nói những người đi ở phía trước này hẳn là nhắm con mồi phía trước mà bắn, nhưng không nghĩ tới hắn có ‘vận may’ như thế, cư nhiên đi cuối cùng vẫn có thể săn được nhiều con mồi như vậy. Có thể thấy, nhất định là chung quanh có động tĩnh, quấy nhiễu động vật bốn phía, chọc đám thú vật kia chạy tán loạn, giúp hắn thừa dịp này chiếm tiện nghi.

Nghĩ đến đây, Chu Nhan gợi lên khóe miệng, nhìn thoáng qua Hoa Dung Nguyệt đang không chịu nói chuyện, chờ hắn (CN) nhảy lên lưng ngựa, liền một phen ôm hắn (HDN) vào trong ngực, nghiêm cẩn nói: "Từ giờ trở đi, không được rời khỏi tầm mắt ta. Cuộc săn bây giờ mới bắt đầu!"

Tiếng nói vừa dứt, cũng không biết Chu Nhan từ nơi nào lấy ra mấy hòn đá, tiếp đó giương tay lên, mang theo một trận gió lớn, hòn đá cuồn cuộn tung ra, giây sau, liền nghe thấy tiếng la hô đau nối nhau truyền tới.

Hoa Dung Nguyệt kinh ngạc, nói: "Hắn ***! Nhanh như vậy đã tới rồi!" Vừa dứt lời, Hoa Dung Nguyệt vội che miệng, cảnh giác hướng phía sau nhìn qua, quả nhiên Chu Nhan đang hướng hắn cười một cái ý đã hiểu rõ. Xong rồi, không chú ý một chút liền nói ra!

Kết quả Chu Nhan lại không truy hỏi, chỉ là sau khi thám thính xong, liền ôm Hoa Dung Nguyệt giục ngựa chạy vội. Nhóm sát thủ mặt che khăn đen kia nhìn thấy con mồi chạy trốn, sao chịu ngồi yên không để ý đến. Sau đó nghe thấy trong rừng truyền đến từng tiếng huýt gió nhỏ, tiếp sau đó, vũ tiễn từ khắp nơi thi nhau hướng bọn họ phóng tới!

Hoa Dung Nguyệt từ nhỏ đến lớn nào đã gặp qua hoàn cảnh này, sợ tới mức liên tục kêu thất thanh, liền ở trong lòng Chu Nhan xoay đến xoay đi, vặn vẹo không ngừng, con ngựa dưới thân bị kinh động, mở ra bốn vó chạy một mạch như điên, Chu Nhan cũng có chút chịu không nổi, chỉ nắm chặt dây cương, vội vàng vòng qua đám sát thủ.

"Nhan lang! Nhan lang, làm sao bây giờ... Chúng ta chết chắc rồi, chết chắc rồi... Hỗn đản Cao Uy, ai nói bọn họ sẽ nhớ tới lão tử là thế tử Trấn Quốc Công phủ, hạ thủ lưu tình, ta thấy bọn họ gặp một người liền giết một người, thật ngoan độc nha!"

Vừa nghe Hoa Dung Nguyệt như nữ nhân trong ngày ở cữ mắng quang quác, Chu Nhan vừa nhăn mi tâm nhìn về phía phía sau. Chỉ thấy mười mấy tên hắc y giục ngựa theo sát, xem tư thế kia tuyệt đối đều luyện công phu. Nếu muốn đối phó những người này hẳn là không thành vấn đề, chỉ là hiện tại trong ngực còn có người này... Thực trói buộc!

Tình huống khẩn cấp, Chu Nhan không do dự, cắn răng ôm lấy Hoa Dung Nguyệt liền hướng tới bụi cỏ bên cạnh nhảy. Lúc rơi xuống đất, Chu Nhan vững vàng ôm đầu Hoa Dung Nguyệt, bảo vệ hắn (HDN) chặt chẽ trong ngực, sau đó đưa hắn nhét vào sau một cây cổ thụ, dặn dò : "Trốn trong này, không được nhúc nhích!"

Hoa Dung Nguyệt lúc này đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, túm tay áo Chu Nhan liền hỏi: "Ngươi định đi đâu?"

Chu Nhan cắn răng, nhìn thoáng qua phía sau: "Thu thập mấy thằng nhóc kia!"

Nói xong, Chu Nhan liền đứng dậy. Một thân trang phục cưỡi ngựa mặc ở trên người hắn, giống như chiến thần hạ phàm, không gì không làm được!

Hoa Dung Nguyệt sợ hãi, tiến lên ôm Chu Nhan không chịu buông tay: "Không cần đi! Bọn họ nhiều người quá!"

Chu Nhan lãnh khốc nói: "Nhiều người hơn nữa ta cũng từng đánh qua!"

Nói xong, Chu Nhan đem Hoa Dung Nguyệt đẩy ra. Nhảy lên lung ngựa, đồng thời trong lúc cúi người, tay từ trong ủng đồng lấy ra thanh đoản đao quen thuộc. Hàn đao ra khỏi vỏ, mang theo một tia lãnh liệt, chỉ thấy trong không khí xoẹt một tiếng chói tai, ngay sau đó, liền cưỡi ngựa xông vào tên sát thủ đi đầu đã đầu một nơi thân một nẻo, một cái đầu tròn giống như dưa hấu cô lỗ lỗ lăn đến bên chân Hoa Dung Nguyệt, ánh mắt mở to như chuông đồng còn mang theo sát khí!

Hoa Dung Nguyệt nhìn thấy người chết, sợ tới mức hét lên một tiếng ôm đầu nhắm thẳng thân cây ôm, hai chân sợ tới mức run run, kém chút nữa liền tè ra quần!

Chu Nhan nhấc đao hạ đao lưu loát, dễ dàng giết chết người đầu tiên, máu đỏ tươi bắn ra khắp nơi giống như bọt nước, dính trên quần áo sạch sẽ của hắn, hiện tại hắn mặt không biểu cảm, trong nháy mắt này, hắn như hóa thân thành la sát, giống như từ trong địa ngục bò ra, một người đã đủ giữ quan ải, đứng thẳng ở trong đám mười mấy tên sát thủ, ánh mắt lóe lóe, miệng nhếch lên cười lạnh!

"Các ngươi..." Đoản đao chỉ hướng một tên sát thủ ngồi trên lưng ngựa không dám tiến về phía trước, "Cùng lên đi!"

------ lời ngoài mặt ------

Chu Nhan: các ngươi, cùng lên đi!

Đoạn tụ hai tay làm thành hình dáng cầu nguyện: Nhan lang yêu quý của ta, soái a! (thè lưỡi... )

【 cảm tạ nhóm muội muội duy trì cùng cổ vũ... Cầu ghi nhớ cùng ủng hộ, Mạn ở đây cảm tạ ôm ôm... Thân ái, Mạn dọa các ngươi nga! 】

**********

Ghi chú:

(1) trước mặt quan công đùa giỡn đại đao: tương tự câu múa rìu qua mắt thợ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.