Mấy ngày nay, Hoa
Dung Nguyệt sâu sắc cảm nhận được hắn đang ở bên trong địa ngục. Tên cầm thú ở địa ngục này luôn đối với hắn như hổ rình mồi, ánh mắt gian tà
kia chưa bao giờ nhìn thương thế của hắn gắt gao như vậy. Chỉ chờ hắn
khôi phục, lập tức thú tính bùng lên, đem hắn ăn vào bụng ngay cả mẩu
xương cũng không dư lại!
Đối mặt cầm thú ở địa ngục đang động dục kia, Hoa Dung Nguyệt nghẹn ngào không nói gì, vô số lần hắn ngửa mặt
lên trời khẩn cầu trời cao, nguyện vết thương của chính mình có thể chậm lành một chút, tuy rằng thời điểm đi xuỵt xuỵt vừa đau rát, nhưng giữa
trong sạch cùng đau đớn, hắn lựa chọn đau đớn mãnh liệt hơn một chút!
Chu Nhan ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn lật xem danh sách quân Tây Bắc, ánh mắt
thỉnh thoảng nhìn chăm chú gương mặt vừa bi phẫn vừa khẩn trương cảnh
giác của Hoa Dung Nguyệt. Hai người này cứ như vậy thường thường trộm
ngắm đối phương, không khí trong phòng thực quái dị!
"Phách!" Một tiếng, Chu Nhan buông danh sách trong tay xuống, đối với con sóc nhỏ
trộm ngắm nàng kia nói: "Hoa nhi, ngươi luôn dùng ánh mắt nóng bỏng
quyến rũ ta, ta cũng không có tâm tư làm việc!"
Hoa Dung Nguyệt
xấu hổ và giận dữ cắn chặt răng, con mắt nào của tên cầm thí địa ngục
này nhìn ra hắn đang câu quyến rũ nàng? Hắn rõ ràng là đang ghét bỏ, phỉ nhổ, ghê tởm nàng a!
Chịu đựng tức giận cắn môi, nói: "Ngươi không đi quân doanh, cả ngày ngồi ở nhà làm cái gì!"
Hai chân thon dài của Chu Nhan gác lên trên bàn: "Ngươi một mình ở nhà
dưỡng thương, ta lo lắng ngươi sẽ buồn, mới ở lại cùng ngươi! Thế nào?
Ta tốt chưa?"
Nói xong, tên cầm thú ở địa ngục này còn dùng một bộ biểu cảm vô sỉ ‘ta là người tốt mau khen ta’ đối với hắn cười tươi!
Hoa Dung Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn nàng, che hạ bộ ẩn ẩn có chút đau đớn chống ghế đứng lên, xem ra là muốn đi ra ngoài!
Nhìn hắn bước đi khó khăn, Chu Nhan qua đay, hai tay đỡ lấy, mang theo
thương tiếc nói: "Ngươi muốn cái gì thì nói với ta, đừng tùy tiện đi lại lung tung. Cẩn thận miệng vết thương khó phục hồi như cũ, bị giày vò
cũng là ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt trừng mắt nhìn bộ dáng giả mù sa
mưa này của cầm thú địa ngục, thật muốn đối với nàng rít gào: rốt cục là ai hại ta bị thương như vậy đây?
Hơn nữa, nhìn ánh mắt không có
hảo ý của nàng, rõ ràng muốn đem hắn vỗ béo! Hắn muốn động, còn bị gọi
là lộn xộn, tốt nhất cả đời hắn cứ bị thương như vậy, khiến nàng muốn mà không được!
Nhìn sắc mặt xanh mét đầy căm tức của Hoa Dung
Nguyệt, Chu Nhan cúi đầu, cho rằng miệng vết thương của hắn lại phát
đau, ngồi xổm xuống kéo thắt lưng cùng quần của hắn!
Hoa Dung Nguyệt kinh hãi, cầm chặt tiết khố chết sống không chịu buông tay: "Đồ khốn! Ngươi muốn làm gì?"
Chu Nhan: "Có phải vô cùng đau đớn không? Ta nhìn một chút, hồi nhỏ ta bị
thương, sư phụ thổi thổi liền cảm thấy thoải mái rất nhiều. Nếu không ta cũng thổi thổi cho ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt bị lời nói của cầm
thú địa ngục này khiến cho tức giận đến mức tròng mắt muốn trừng lồi cả
ra, sao nàng có thể vô sỉ như thế, nữ tử nhà người ta sao có thể tùy
tiện nói ra lời dâm mị ngư vậy?
Nghĩ đến ‘thổi’ trong miệng nàng, Hoa Dung Nguyệt càng liều chết nắm tiết khố, chết cũng không buông tay!
Phú Đậu bưng chậu than nóng để sưởi ấm từ hành lang gấp khúc đi tới, mở cửa vén rèm muốn vào nhà, liền thấy tướng quân nửa quỳ ở dưới khố của gia,
đôi tay ra sức vuốt gì đó của gia, gia thẹn đỏ bừng mặt, miệng mở lớn
nha nha gầm nhẹ. Động tác của hai người càn rỡ lớn mật, Phú Đậu cả kinh
lập tức rút lui, thân thể đập vào cánh cửa, phát ra một tiếng ‘ầm’.
Chu Nhan cùng Hoa Dung Nguyệt đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Phú Đậu, Hoa Dung Nguyệt như gặp cứu tinh, vội túm quần kêu: "Phú Đậu, mau tới cứu
gia!"
Chu Nhan lạnh lùng nhíu mày: "Ngươi dám?"
Phú Đậu bị hai vị chủ tử làm cho cả kinh giống như con chim cút, nhìn chậu than
nóng trong tay, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Gia, chuyện này nô tài thực
không cứu được ngươi. Tướng quân, ngài chầm chậm qua!"
Nói xong, Phú Đậu liền nhanh như chớp chạy đi, chỉ để lại chậu than nóng phát ra tiếng phách phách!
...
Vài ngày sau.
Thời điểm Cao Uy đến quận vương phủ tìm Hoa Dung Nguyệt, Chu Nhan khó có thể để lại hắn một mình, đi quân doanh của quân Tây Bắc. Nghe nói trong
quân doanh gần đây xuất hiện vài tên hầu tử làm loạn vi phạm luật lệ,
không thể nghi ngờ chuyện này như đang coi rẻ quyền uy của Chu Nhan, cho nên Định Bắc đại tướng quân vô cùng căm tức, cưỡi Đạp Tuyết đằng đằng
sát khí chạy đi.
Khi Cao Uy vén rèm lên đi vào phòng ngủ, Hoa
Dung Nguyệt một mặt đề phòng nhìn hắn, trong tay còn giơ một cái gậy mà
trước khi đi Chu Nhan nhét vào trong tay hắn giúp hắn hành động thuận
tiện!
"Ngươi cầm gậy làm cái gì? Tự vệ à!" Cao Uy ghét bỏ bĩu môi, giơ một tay lên cái gậy trước mặt ra.
Hoa Dung Nguyệt xấu hổ, ngồi ở trên ghế quý phi, bày ra bộ dáng đau khổ: "Ta còn tưởng rằng tên hỗn đản kia quay lại!"
Cao Uy đột nhiên mở to mắt: "A? Vừa rồi là ngươi chuẩn bị đánh lén tiểu tướng quân!"
Hoa Dung Nguyệt tức giận, bĩu môi nói: "Là nàng không tốt, luôn động thủ
động cước với ta!" Nói xong, liền bỏ cái gậy trong tay xuống, một mặt ủy khuất cùng oán trách.
Cao Uy nhìn bộ dáng kia của hắn, lén cười trộm: "Hoa nhi, ngươi không đem việc nàng là tiểu cô nương nói ra ngoài đi!"
Hoa Dung Nguyệt giương giương cằm nói: "Trừ ngươi ra, ai ta cũng chưa nói.
Nhưng cũng không có nghĩa là ta không đành lòng nhìn nàng bị chém đầu,
chỉ là chém đầu thì quá đơn giản, sau việc này nhất định sẽ gây ra phản
ứng dây chuyền, phạm vi liên lụy cực kỳ lớn, ta muốn suy nghĩ thật tốt!"
Hôm nay Cao Uy đến chính là sợ tiểu cầm thú này nhất thời luẩn quẩn trong
lòng, cùng tiểu tướng quân làm cái chuyện ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Nhưng giờ nhìn thấy, hắn tựa hồ còn có chút lý trí, tâm cuối cùng cũng
thả lỏng, gật đầu, khen: "Hoa nhi quả thật đã trưởng thành, hiểu rõ lí
lẽ! Chỉ là... Ngươi nói thật cho ta, trong lòng có phải hay không còn có chút thích nàng?"
Hoa Dung Nguyệt bị những lời này của Cao Uy
kích thích, giật mình một cái, trợn tròn hai mắt, cất cao giọng: "Ai nói ta thích nàng? Đời này người ta hận nhất chính là nàng! Nếu không phải
hiện tại ta tiến thóai lưỡng nan, thì đã sớm đem tên hỗn đản kia chém
thành tám khối, trút mối hận trong lòng!"
Nói xong, Hoa Dung Nguyệt liền đánh một quyền xuống bàn trà, ly trà chạm vào nhau, phát ra những tiếng vang thanh thúy!
Cao Uy xem như đã hiểu rõ, hiện tại tiểu cầm thú này đang giận dỗi Chu
Nhan, nếu ai dám nhắc tới nàng trước mặt hắn, nói một đánh một, giống
như con ngựa bị trúng gió, gặp ai cũng đá!
Cao Uy mở miệng cười
hắc hắc không ngừng, xua tay phủ nhận: "Tiểu tổ tông ngươi đừng nóng
giận, ta đây không phải đang đùa giỡn với ngươi thôi sao! Tôn nghiêm của đoạn tụ bị khiêu khích, thân mình trong sạch bị chiếm lấy không công,
thật đúng là nên hận nàng! Ngươi làm sao có thể thích nàng được?"
Hoa Dung Nguyệt oán trách trừng mắt nhìn Cao Uy, ngay sau đó lại híp mắt
nói: "Chờ ta dưỡng thương tốt, nhất định phải nghĩ ra biện pháp ép buộc
nàng. Mấy ngày nay bị khi dễ, ta nhất định phải đòi lại trên người
nàng!"
Cao Uy ngồi một lát lại lập tức phải đi. Mấy ngày nay Hoa
Dung Nguyệt buồn chán ở trong phòng, khó có khi Cao Uy đến chơi như hôm
nay, hắn (HDN) cũng nhân tiện giải sầu tiễn hắn (CU) đi.
Hai
người đi đến cổng vòm hậu viện, tên gia hỏa hèn hạ Cao Uy này liền
ngoảnh mặt về phía bộ dáng hoạt động bất tiện của Hoa Dung Nguyệt nói:
"Kỳ thực, vừa rồi ta còn nghĩ, nếu ngươi vùng vẫy muốn thoát khỏi tiểu
tướng quân chỉ có điều, nếu không thì tạm chấp nhận cũng được, ngươi nói phải không!"
Hoa Dung Nguyệt hận nhất người khác nói với hắn về
chuyện từ cong thành thẳng, tức thì liền giận Cao Uy, túm cổ áo của hắn
lắc qua lắc lại: "Lão tử là đoạn tụ, đời này đều là đoạn tụ! Ngay
cả không cẩn thận mất đi trong sạch, lão tử cũng vẫn xác định mục tiêu
rõ ràng, cho đến chết mới thôi!"
Cao Uy giãy giụa muốn phun, nhìn tiểu nhân nhi điên dại này, lại hét lên: "Ngươi phát tiết lên người ta
à, ta đây không phải vì ngươi sao? Giả sử như chiều hướng việc này không như ngươi đoán trước, ngươi cả đời bị một nữ nhân đè lên người thì làm
sao bây giờ? Ta nói như vậy, là giúp ngươi chuẩn bị tâm lý!"
Hoa
Dung Nguyệt lại càng tức giận hơn, thấy bằng hữu tốt nhất của mình đúng
vào thời điểm mình túng quẫn nhất không an ủi lại còn bỏ đá xuống giếng, sớm đã tức giận thở phì phò, mất lý trí, níu chặt cổ áo Cao Uy không
chịu buông tay, cũng quên mất đau xót trên người, ở trong hậu viện này
lôi kéo hắn đánh đập!
Chu Nhan cưỡi Đạp Tuyết mới đi được nửa
đường, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đánh ngựa quay đầu, liền hướng về
phía nhà mình mà chạy.
Chờ nàng chạy về phủ, vọt vào hậu viện,
hưng phấn đầy mặt chạy hướng phòng ngủ, liền thấy Hoa Dung Nguyệt từ góc tường lết ra, trên mặt tựa hồ còn có vết thương!
Chu Nhan nhíu mày, vội vàng đi lên phía trước: "Ngươi làm sao vậy?"
Hoa Dung Nguyệt không nghĩ tới Chu Nhan sẽ trở về nhanh như vậy, lập tức cả kinh, lấy tay lau mặt, đau xót nói: "Vừa cùng Cao Uy đánh nhau! Ta đem
hắn ấn vào trong vại muối dưa ở hậu viện! Đầu hướng xuống !"
Chu
Nhan nhịn cười, tiến lên kéo tay hắn xem xét một phen, thấy ngoại trừ
trên mặt hắn có vài vết thương thì toàn thân cũng không có gì đáng ngại, liền túm tay hắn, lôi ra bên ngoài!
Hoa Dung Nguyệt bị hắn kéo một cái lảo đảo: "Ngươi túm ta làm cái gì? Ta muốn trở về phòng!"
Chu Nhan cười cười quay đầu: "Đừng quay về! Cùng ta đến quân doanh quân Tây Bắc đi đạo một chuyến! Gặp gỡ huynh đệ của ta!"
Vừa nghe bản thân sắp phải đến gặp nhóm sài lang hổ báo kia, Hoa Dung
Nguyệt càng không đồng ý, một bàn tay sống chết nắm chặt song cửa của
cổng vòm, ý nói chết cũng không đi: "Ta không đi! Ngươi là gì của ta,
dựa vào cái gì muốn ta đi gặp huynh đệ của ngươi!"
Chu Nhan tâm
tình cực tốt, một phen liền ôm chặt thắt lưng của hắn, trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn thổi khí: "Ngươi nói ta là gì của ngươi? Bảo bối!"
------ lời ngoài mặt ------
Cao Uy bị người cứu ra từ vại muối dưa, trên đầu còn có hai cọng rau trắng muốt!
Mọi người: "Uy gia, chẳng lẽ ngươi không đánh nổi Quận vương gia yếu đuối?"
Cao Uy đau khổ: "Nghiệt súc kia gần đây bị tướng quân huấn luyện nên có
chút thân thủ, lực đạo cũng lớn không ít, nhất thời khinh địch! Khinh
địch!"
Mọi người thảo luận một vòng, nhất trí xác định Uy gia là
đứa bé miệng cọp gan thỏ, chẳng qua là hắn chết cũng không thừa nhận
thôi!