Đêm khuya vắng người, đúng là thời điểm ngủ ngon nhất!
Cửa chính ngự thư phòng lặng lẽ mở ra khe nhỏ, ánh lửa sáng lên từ bên
trong khe cửa vắng vẻ luồn ra ngoài, chiếu vào những bông tuyết trắng
rơi xuống trên thềm đá, tuyết sáng óng ánh, ánh vàng rực rỡ!
Chiêu Quang đế đang lật xem chồng tấu chương đặt bên cạnh, bút chu sa để ở
một bên vẫn còn ướt. Một bên nước trà trong chén bạch ngọc đã lạnh, bị
hắn cầm lấy nhấp qua miệng một ngụm, trà đắng còn mang theo hương nhàn
nhạt, từ cổ họng trôi thẳng xuống bụng, khó mà bỏ qua cảm giác lạnh thấm vào lòng, tức thì liền xua đi một ít mệt mỏi cho hắn, cả người liền có
tinh thần rất nhiều.
Nghe tiếng gõ mõ sang canh của cung nhân bên ngoài, yên lặng tính toán một lát, người nọ cũng nên đến đây rồi!
Trong lòng nghĩ đến đây, đột nhiên cửa sổ bên cạnh long án bị một trận gió
đêm thổi mạnh mà mở ra, ba một tiếng nặng nề đánh vào song cửa sổ. Khí
lạnh tràn vào trong đại điện ấm áp như mùa xuân, Chiêu Quang đế lạnh khẽ run rẩy, khó chịu ngước mắt lên nhìn về phía người nào đó nhờ gió đêm
mà luồn vào!
"Lần sau ngươi còn dám leo cửa sổ, ta sẽ sai người
rải độc phấn lên trên rèm cửa, độc chết ngươi!" Chiêu Quang đế khẽ vung
tấu chương trên tay, hung thần ác sát nói.
Người nọ một thân y
phục tơ tằm thoải mái, trong lúc nhàn nhã xoay người, dáng người cao lớn khôi ngô, bất quá làm cho người ta chú ý nhất là lớp mặt nạ hoàng kim
vàng rực trên mặt của hắn, mặt nạ tinh xảo, gần như vẽ ra được một đường chân mày của hắn, tài nghệ điêu luyện như thế, làm cho người ta phải ca thán!
Nhưng mà, tay nghề điêu luyện như thế lại che kín khuôn
mặt người vừa đến ở đằng sau, tuy rằng làm cho người ta không nhìn thấy
diện mạo của hắn, nhưng cắp con ngươi như lưu ly sáng lấp lánh tràn ngập các loại màu sắc kia, lại như chân châu đông hải đẹp đẽ nhất, mơ hồ lấp lánh, giống như dòng suối âm u sâu thẳm, lại cũng giống bầu trời đêm
ngoài kia!
"Hoàng thượng không nỡ độc chết ta đâu!" Người nọ vừa
mới mở miệng, là tiếng nói sang sảng trêu đùa, ngay cả Thương thái phó
cùng Sở Tương vương trong lòng còn kiêng kị thiên tử trước mặt, hắn lại
đặc biệt ung dung.
Chiêu Quang đế không giống như giả vờ, nói: "Hiện tại trẫm quả thật không nỡ, nhưng sau này cũng không nói chính xác được!"
Người nọ nghe thấy lời này, chính là thản nhiên nhún vai, không biết là để ý hay là không để ý!
"Nghe nói hoàng thượng có việc gấp triệu ta, không biết là vì chuyện gì?"
Chiêu Quang đế từ dưới Long án lấy ra phong thư lúc trước Chu Nhan đưa tới,
nói : "Tai họa giặc cỏ trẫm đã để Chu Nhan tra rõ ràng, quả thật là quan phỉ cấu kết, giành món lãi kếch sù!"
Người nọ đi đến bên cạnh
long án, cầm một phong thư lên, mở ra xem một chút liền nói : "Nếu hoàng thượng đã điều tra rõ, vì sao còn muốn gọi ta đến đây. Có cái gì phân
phó thì hãy để cho Tả đi làm, gần đây tâm tình ta không tốt!"
Chiêu Quang đế nghe người đó nói vậy với hắn, hận không thể lấy ngọc tỷ đập
chết hắn: "Huyễn! Trẫm nuôi ngươi không phải cho ngươi ăn cơm vô ích!"
Người nọ ngẩng đầu, giọng điệu có chút vô tội: "Hoàng thượng! Thần cũng không có lấy không bổng lộc của ngài, không phải trước đó ngài đã thông báo
một tiếng là ngoài thành có loạn phỉ nghiêm trọng, để người ta phái
người tiến đến tiêu diệt sao?"
Chiêu Quang đế hận nghiến răng:
"Chính là Chu Nhan thu thập chứng cớ chưa đủ , bắt được mấy con sâu lông căn bản không được việc, trẫm cần chính là tên cầm đầu, chính là cần
chứng cớ phạm tội để trị tội Thương thái phó!"
Người nọ chợt bừng tỉnh nói, "Hóa ra hoàng thượng còn có tâm tư như thế!"
Chiêu Quang đế quăng ánh sắc lạnh cho hắn: "Huyễn, đừng cùng trẫm giả ngu, lòng trẫm nghĩ gì ngươi lại không biết sao?"
Thấy Chiêu Quang đế chính thức hành động, Huyễn cuối cùng cũng thu hồi lời
nói trêu đùa vô nghĩa, bỏ phong thư trong tay xuống, nói : "Hoàng thượng đã nghe qua chó cùng rứt giậu chưa?"
"Đương nhiên nghe qua!"
"Hoàng thượng nếu biết, vậy thần khuyên hoàng thượng, không cần đem đám người
Thương thái phó ép thật chặt! Ngươi trước tiên ở hậu cung lạnh nhạt
Thương Linh, tiếp đó ở trên triều lại nhiều lần làm Thương thái phó khó
chịu, đây không phải đang ép hắn cắn người sao?"
Chiêu Quang đế hừ lạnh: "Trẫm vốn là thiên tử một nước, lại sợ hắn?"
"Hoàng thượng đương nhiên sẽ không sợ, nhưng thân là hoàng đến tôn quý phải có phong độ của bản thân, không thể cùng một con chó chấp nhặt, không phải sao? Bây giờ Chu Nhan trở về triều, trong tay nắm giữ binh lực cường
hãn nhất Đại Chu, Chu Dũng lại là thống lĩnh cấm vệ quân, Sở Tương Vương phủ gần như nắm hai phần ba binh quyền Đại Chu. Thương thái phó thấy
vậy không tức giận sao? Chỉ sợ không cần hoàng thượng tự mình động thủ,
Sở Tương Vương phủ cùng Thương phủ liền tranh giành đến đầu rơi máu
chảy. Ngồi làm ngư ông đắc lợi mới là phương pháp của người trí lớn!"
Chiêu Quang đế thấy Huyễn đứng ở dưới đèn, mặc dù không nhìn thấy dung mạo
lại vẫn có thể dựa vào giọng điệu của hắn mà phát giác giờ phút này hắn
đang cười tự tin, nói : "Ngươi phải biết, trẫm không chỉ muốn đối phó
Thương thái phó, cho tới nay Trấn Quốc Công phủ cũng rất trướng mắt!"
Huyễn mỉm cười, nói : "Trấn Quốc Công phủ đã sớm không còn nổi danh như năm
đó nữa, chỉ còn lại có một lão đầu cùng một tên tiểu tử vô dụng chống
đỡ, nếu hoàng thượng vẫn không yên lòng, không ngại kéo bọn hắn cùng
xuống nước!"
Khóe miệng Chiêu Quang đế vẽ ra ý cười xấu xa: "Nga? Ngươi thật sự thốt ra được lời như vậy a! Huyễn, trẫm nhớ rõ ngươi đi
theo lão quốc công, thân phận Ám Môn môn chủ cũng là từ Trấn quốc công
nơi đó tập thành tới. Ngươi lại đối đãi với người lúc trước có ân với
ngươi, không sợ đời sau nói ngươi vong ân bội nghĩa sao?"
Huyễn
nói : "Đối với ta mà nói, thì nguyện trung thành chỉ có Đại Chu, chỉ cần ta không thẹn với lê dân bách tính, ai còn dám nói ta vong ân bội
nghĩa?"
Chiêu Quang đế nghe lời thẳng thắn vô tư như vậy, cười
lên ha hả: "Hay cho một cái nguyện trung thành với Đại Chu, nghĩ đến lúc trước trẫm còn hoài nghi qua ngươi là Hoa Dung Nguyệt, hiện tại xem ra, ý nghĩ kia đủ buồn cười!"
Huyễn cũng không có ý kiến gì: "Hoàng
thượng nhìn thấy hình dáng hiện tại của thần như vậy suy đoán cũng không có gì đáng trách, bây giờ người có thể nghĩ ta là Hoa Dung Nguyệt như
cũ, thậm chí bất cứ người nào!"
"Huyễn, trẫm muốn trông thấy diện mạo thật của ngươi, ngươi đến tột cùng là ai?"
"Hoàng thượng đã quên quy củ của tổ tông sao? Ám Môn môn chủ thề sống chết
nguyện trung thành Đại Chu, có tiền trảm hậu tấu, chém giết nịnh thần,
có quyền thay đổi hôn quân. Quyền lợi càng lớn liền đại biểu cho nguy
hiểm càng lớn, đây chính là lí do vì sao môn chủ các triều chúng ta chỉ
có lúc từ chức không làm mới sẽ lộ ra thân phận chân chính. Môn chủ tiền nhiệm là lão quốc công, trước kia mỗi đời môn chủ đều do tiểu nhân Hàn
Lâm viện đảm nhận. Về phần ta, có lẽ là chó hoặc mèo, cũng có thể là
người thân cận nhất bên cạnh hoàng thượng!
Chiêu Quang đế dường
như nhìn thấy khóe miệng Huyễn đắc ý cười: "Lúc trẫm biết diện mạo thật
của ngươi, mặc kệ có chuyện gì hay không, nhất định sẽ giết ngươi!"
Huyễn nháy mắt, lại khôi phục dáng vẻ bất cần đời ban nãy : "Hoàng thượng, ngươi thật sự không nỡ!"
Chiêu Quang đế nắm chặt nắm tay, lần nữa khẳng định, hắn thật sự rất muốn lấy ngọc tỷ đập nát não quả dưa này. Điều kiện tiên quyết là, hắn (CQđ)
thật sự có thể đánh thắng được hắn (H)!
Huyễn không chút nào để ý một lời căm tức của Chiêu Quang đế, như đối với đứa bé, nói : "Hoàng
thượng, vẫn là câu nói kia, ngươi an phận một chút. Đừng nghĩ đến biện
pháp gây sức ép quân cờ trong tay ngươi, Thương thái phó bị ngươi ép đến mức ở trong phủ thiếu chút nữa máu phun ba thước, Trương các lão một
mình mượn sức đám vây cánh kia rất có khuynh hướng thỏ nhỏ cắn người, Sở Tương Vương mặc dù thân là thúc thúc của ngươi, nhưng cũng không phải
dễ chọc. Về phần Trấn Quốc Công phủ, lão quốc công không phải cả ngày
cho cá ăn liền chính là hướng về bài vị tổ tông sám hối không giáo dục
tôn nhi cho tốt, khi dễ một lão nhân an ổn như thế làm gì? Ngươi kiềm
chế tâm mình một chút, thời cơ còn chưa chín muồi, trước an tâm ở hậu
cung mưa móc cùng tranh thủ nhanh chóng sinh thái tử, coi như là không
có lỗi với liệt tổ liệt tông của Chu gia!"
"Chuyện của trẫm còn phải đến lượt ngươi nói?" Chiêu Quang đế căm phẫn đứng lên, cầm chén trong tay ném về phía Huyễn!
Huyễn đứng bất động, duỗi bàn tay to ra, lại có thể vững vàng tiếp được cái
chén kia đang bay tới, thậm chí cả nước trà trong chén cũng chưa chảy
một giọt: "Hoàng thượng, ngươi là minh quân, nhưng cần sửa tính khí nóng nảy này đi! Mấy ngày nay tâm tình ta không tốt, không có chuyện quan
trọng gì liền giao cho Tả làm đi, ta sẽ không tới quấy rầy!"
Vừa
nói xong, liền nhìn thấy chén bạch ngọc trong nháy mắt trở lại trong tay của Chiêu Quang đế, vậy mà ngưới đứng ở trước đèn lưu ly kia, lại chỉ
trong thời gian chớp mắt, liền biến mất không thấy gì nữa!
Chiêu
Quang đế đối với bản lĩnh đi đến vô tung của Huyễn đã sớm nhìn quen mắt, nghe ngoài cửa sổ gió bắc thét gào, đập long án mãnh liệt: "Trẫm! Cho
dù là không nỡ, cũng muốn giết ngươi!"
------ lời ngoài lề------
Suy nghĩ mãi, ngươi già mồm cãi láo, thiên tử phúc hắc tàn nhẫn cường đại cuối cùng là ai có thể thu thập được!
Hắc hắc ~ Hóa ra là Ám Môn môn chủ Huyễn!
Ngươi già mồm cãi láo, ta so với ngươi càng già mồm cãi láo, ngươi phúc hắc,
ta so với ngươi càng phúc hắc ~ tiểu dạng, ngoan ngoãn sinh em bé cho
hoàng đế, bằng không thả chó cắn ngươi ~
Mạn: Thiên tử đa nghi, suốt ngày lăn qua lăn lại như con thiêu thân!
Huyễn: Mọi người yên tâm, đứa bé kia giao cho ta lo liệu ~
Mạn: Làm sao bây giờ?
Huyễn: Tiếp tục tuyển một đám tú nữ, nam nhân phần lớn háo sắc, sắc đẹp trước
mặt làm sao còn có thời gian buôn bán chuyện khác phần lớn? Trên giường
ép khô hắn, dưới giường hắn sẽ không có tinh thần làm việc kia!
Mạn: Sắc đẹp thông thường, chỉ sợ không được đi!
Huyễn chỉ vào Ngọc Lạc tiểu công công: Ngươi lên!