Đám chó săn vây quanh người Thương Dịch đều bị khí thế hung thần ác sát của Chu Nhan dọa đến
mức chân tay run rẩy, có mấy tên nhát gan bị cặp mắt đỏ ngầu dọa cho lảo đảo ngã xuống đất, hai chân co giật không ngừng.
Lúc này, tên
Cao Uy tính tình chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia không biết từ
chỗ nào chạy ra, hiển nhiên, sóng to gió lớn vừa rồi ít nhiều cũng ảnh
hưởng đến hắn, vốn là bộ dáng tiểu bạch kiểm phong lưu phóng khoáng giờ
đây có vài vết thương, cẩm bào đẹp đẽ quý giá nay đã xộc xệch, tựa như
bị lưu manh kéo đến ngõ nhỏ nào đó cưỡng bức ba ngày ba đêm, bộ dáng
thật thê thảm.
“Đám cẩu nô tài hỗn đản, mắt các ngươi bị mù sao, có Định Bắc đại tướng quân của Đại Chu ở đây, các ngươi còn dám làm
càn! Ái ui…đau quá…”. Lời nói mắng chửi người ta còn chưa nói hết, Cao
Uy liền ôm khóe miệng, hô đau, bộ dáng tề mi lộng nhãn(1) kia của hắn thật không tương xứng với khí chất khôn khéo thường ngày.
Nếu nói đám chó săn nghe thấy lời tự giới thiệu của Chu Nhan đã bị dọa sợ
đến độ hai chân hai tay đều run rẩy, thì hiện tại, sau khi nghe thấy lời này của Cao Uy, rất muốn đào một cái hố chạy trốn!
“Tướng quân
đại nhân tha mạng…Tướng quân đại nhân tha mạng…!”. Ở giữa đám chó săn,
người phản ứng lại đầu tiên là một tên tiểu nô tài, ngay lập tức quỳ
xuống mặt đất, hướng Chu Nhan dập đầu không ngừng.
Sắc mặt Chu
Nhan lạnh lẽo, khinh thường nhìn lướt qua đám nô tàiddangss quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ. Sau đó rất tự nhiên nâng Hoa Dung Nguyệt vẫn
còn đang ngẩn người dậy, xem xét trên dưới Hoa Dung Nguyệt một phen: “Vì sao bọn họ khi dễ ngươi?”.
Hoa Dung Nguyệt bị hỏi liền bừng
tỉnh, ánh mắt vụng trộm liếc Thương Dịch chỉ còn nửa cái mạng đang nằm
trên mặt đất, trong lòng do dự không biết có nên nói thật hay không. Tuy rằng hắn da mặt dày, nhưng sự việc náo loạn lớn như vậy, trong lòng hắn vẫn còn hơi ngượng. Không thể nào nói là Thương Dịch muốn dây dưa hắn,
một lòng một dạ muốn ngủ với hắn, hắn vì bảo vệ trong sạch của bản thân, thà chết chứ không chịu a!
Cao Uy thấy Hoa Dung Nguyệt quẫn
bách, vội giải vây: “Tiểu tướng quân đừng hỏi vội, thế tử gia tuy không
bị tiểu tử hỗn đản kia bóp chết, những vẫn bị kinh hách. Nếu không,
chúng ta lên lầu ngồi một chút? Uống một ngụm trà, an ủi thế tử gia một
chút!”.
Chu Nhan do dự nhìn đám nô tài đang quỳ trên mặt đất cầu mình tha thứ, lại nhìn Hoa Dung Nguyệt như sắp ngất xỉu trong lòng,
cuối cùng vẫn nuốt lửa giận xuống, lạnh lùng hướng đám vô liêm sỉ phun
một chữ: “Cút!”.
Nghe thấy lời này, đám cẩu nô tài đi theo
Thương Dịch kia vội vàng đỡ chủ tử tức đến trợn trắng mắt của nhà mình,
nhanh như chớp chạy ra ngoài tửu lâu.
Từ khi Chu Nhan xuất hiện, Hoa Dung Nguyệt đều bị vây trong trạng thái mơ màng, giờ lại được Chu
Nhan che chở như thế, trong lòng lại càng vui vẻ đến nở hoa, gò má xinh
đẹp như được bôi phấn hồng, giống hệt một mảnh mây đỏ, đẹp mắt cực kỳ.
Cũng may tiểu tử này là người biết báo đáp tri ân, thấy Cao Uy nói giúp
hắn, trong lòng cảm kích, lập tức quên luôn việc không bằng cầm thú Cao
Uy từng làm với hắn, lén lút đưa tay ra sau, hướng tới bằng hữu của mình giơ ngón tay cái, bộ dáng ăn vụng thành công bị tiểu tử đoạn tụ này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Một buổi tụ hội thật tốt lại lấy
phương thức như vậy mở màn. Vốn Chu Nhan hưng trí bừng bừng, bây giờ
cũng chẳng còn bao nhiêu, thế nhưng lại một lòng lo lắng cho thân thể
bạc nhược của Hoa Dung Nguyệt, liền trực tiếp đỡ hắn đi lên lầu hai.
Trong nhã gian ở lầu hai…
Sau khi ba người Chu Nhan ngồi xuống, tiểu nhị mới vừa bị cảnh bạo loạn ảnh hưởng khiến cho gương mặt trắng bệch, mang lên một bình bích loa xuân
và điểm tâm tốt nhất, lại vụng trộm liếc mắt nhìn tư thế oai phong của
đại tướng quân trong truyền thuyết một cái, rồi mới đỏ bừng mặt, ngại
ngùng rời khỏi phòng.
Chu Nhan đợi tiểu nhị ra ngoài, mới bắt
đầu đánh giá nhã gian mười phần quý giá này. Bình phong lưu ly màu xanh, hoa thược dược màu sắc tươi tắn được trồng trên giàn hoa bằng gỗ đã
được hoa tượng gia công, trên giá sách chỉ đơn giản để hai cái bình sứ
nhưng giá trị cũng phải lên tới mấy trăm lượng bạc. Không hổ là nơi ăn
chơi nổi tiếng ở kinh đô, mặc dù Chu nhan ở ngoài ngao du mấy năm nay,
những thứ tốt thấy được không hề ít, vào thời điểm thắng trận, cũng lấy
được khá nhiều chiến lợi phẩm quý giá từ tù binh, nhưng cũng phải thừa
nhận sự xa hoa của nhã gian này. Khổ cho một đời làm quân nhân, nhìn
thấy nhiều nhất chính là cát vàng đầy trời và màu trắng của lều trại,
còn có hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
Khi Chu Nhan đang đánh
giá nhã gian, Hoa Dung Nguyệt tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được quan
sát tình lang gần trong gang tấc này.
Cao Uy ôm khóe miệng đau
đớn ngồi trên ghế tròn, thấy tiểu tử Hoa Dung Nguyệt kia bất chấp vết
thương đau xót trên thân thể, đôi con ngươi hận không thể rớt ra khỏi
tròng mắt mà nhìn chằm chằm Chu Nhan, Cao Uy nhịn lại ý cười xấu xa
trong lòng, nói: “Hôm nay, nếu không có tướng quân ra tay cứu giúp, chỉ
sợ ta cùng Dung Nguyệt đều bị tên hỗn đản Thương Dịch kia cho ăn no
đòn!”
Chu Nhan nghe thấy lời này, lo lắng nhìn thoáng qua Hoa Dung Nguyệt, nói: “Chỉ là một cái nhấc tay(2) mà thôi, có điều, không nghĩ tới công tử Thương gia lại có gan lớn như
thế, cư nhiên giữa ban ngày lại ở trước mặt quần chúng đánh người. Sợ là Thương thái phó dạy con không nghiêm, tâm trí toàn nghĩ về việc hành
hung người!”
Hoa Dung Nguyệt và Cao Uy đều quay ra liếc nhìn
nhau, cũng không dám hùa theo lời nói của Chu Nhan. Dù sao, Hoa Dung
Nguyệt cũng nói ra lời châm chọc Thương Dịch trước, bị người ta tức giận xông lên đánh, hơn nữa người ấy lại còn là người bị Hoa Dung Nguyệt phụ lòng, tính ra cũng là chuyện hợp tình hợp lí. Chỉ là tiểu tướng quân
hiển nhiên không nghe thấy lời đồn thổi giữa Hoa Dung Nguyệt và Thương
Dịch, đem Thương Dịch trở thành một tên vô sỉ bại hoại, cho nên vừa rồi
mới ra tay với hắn.
Hoa Dung Nguyệt lấy tay áo che miệng ho một
tiếng, ngượng ngùng nói: “Nhan lang quả nhiên uy vũ, cả lần trước lẫn
lần này đều cứu Dung Nguyệt. Nhan lang, ngươi là ân nhân cứu mạng của
Dung Nguyệt nha!”
Cao Uy không hổ là hồ bằng cẩu hữu chơi với
Hoa Dung Nguyệt từ nhỏ, nghe thấy lời này lập tức hiểu ý bằng hữu, vội
hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy! Tướng quân, người là ân nhân cứu mạng của
Dung Nguyệt đó! Từ xưa đến nay, để báo đáp ân cứu mạng, tựa hồ chỉ có
duy nhất một biện pháp là lấy thân báo đáp nha?”
Tiếng ‘nha’ cuối cùng bị Cao Uy cố ý kéo dài, không khí ái muội ở nhã gian không ngừng chuyển động.
Ánh mắt xinh đẹp của Hoa Dung Nguyệt nhíu lại, hướng tới tên hồ ly Cao Uy
kia liếc mắt đưa tình: Huynh đệ, ngươi là thân ca ca của ta!
**********
Ghi chú:
(1) tề mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo...ở đây có thể hiểu là
nháy mắt ra hiệu...còn tại sao Cao Uy lại nháy mắt ra hiệu với bọn
Thương Dịch thì bạn phải chờ đến cuối truyện mới biết được
(2) nguyên văn: nhấc tay chi lao