Ánh mắt Chu Nhan lạnh lẽo, tựa hồ vẫn chưa hiểu được kẻ nào xướng, người nào họa, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, nói: “Bằng hữu với nhau, không cần báo đáp. Huống
chi…” Nói tới đây, Chu Nhan ngập ngừng một chút, nhìn về phía ánh mắt
chờ đợi của Hoa Dung Nguyệt, chậm rãi nói: “Dung Nguyệt tuy rằng trời
sinh đã có dung mạo xinh đẹp, nhưng chung quy vẫn là nam nhi. Hai nam
nhân làm sao có thể ở cùng nhau được? Ta thấy, Cao huynh hẳn là bị nhóm
nô tài vừa rồi dọa, ngay cả nói chuyện cũng có chút huyên thuyên!”
Cao Uy kinh ngạc nhìn thần sắc Chu Nhan vẫn thản nhiên như không, trong
lòng lại hướng tiểu tướng quân giơ ngón tay cái lên. Cừ thật, hắn lớn
như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy một người nam nhân cự tuyệt ngủ
cùng Hoa Dung Nguyệt!
Mà Hoa Dung Nguyệt nghe thấy Chu Nhan nói
vậy, tư vị trong lòng chỉ là khó chịu không nói nổi. Nhất thời ủ rũ cúi
đầu, ánh mắt buồn buồn đau thương. Vụng trộm huých Cao Uy ngồi ngay
cạnh, thấp giọng nói: “Hồ ly, xem ra uy danh của gia còn chưa đủ vang
dội!”
Cao Uy không có phản ứng gì, chỉ hỏi lại: “Có ý gì?”
“Nếu uy danh của gia có thể nổi như tướng quân, chắc chắn tướng quân sẽ biết hai nam nhân cũng có thể ngủ cùng nhau!”
Cao Uy ‘phốc’ một tiếng, nhịn cười, kiềm chế khóe miệng mình không cho
nhếch lên đến phát đau, trấn an nói: “Dục tốc bất đạt, hằng năm tiểu
tướng quân đều ở bên ngoài hành quân đánh giặc, một đám nam nhân ở cùng
nhau không đi giết người, cũng là bị người giết. Ngươi còn trông chờ hắn vừa trở về liền ngủ cùng ngươi hả?”
Ánh mắt trắng đen rõ ràng
của Hoa Dung Nguyệt vòng vo chuyển động, lại nhìn bộ dáng ngây thơ trong sáng của Chu Nhan, tâm đã bình thường trở lại: “Ngươi nói cũng đúng,
nếu Nhan lang là loại người vừa thấy ta đã nghĩ ngủ cùng ta, chỉ sợ đến
ta cũng thấy chướng mắt!”
Cao Uy cười híp mắt lại, vội vàng gật đầu nói đúng.
Ngay lúc hai người khe khẽ nói nhỏ, người trên đường cái của kinh thành đông như kiến, ngựa xe như nước đứng xem vài nam tử trẻ tuổi mặc quân trang, bộ dáng oai phong, tay cầm trường kiếm, hùng hùng hổ hổ đi đến.
Khi bọn họ đi đến lầu dưới của Túy Phương Cư, liền thấy một nam tử mặt đen, ngũ quan cương nghị, tinh thần đang rất phấn chấn đưa tay lên miệng làm thành hình loa, hướng lầu hai hét to: “Lão đại, ngươi ở trên đấy sao?”
Đang ngồi ở lầu hai uống trà, ngón tay Chu Nhan bỗng động đậy, vội đứng lên
đi đến cạnh cửa sổ, thấy rõ người tới là ai, đột nhiên cười ra tiếng:
“Quý Hải, Triệu Quát, làm sao các ngươi biết ta ở đây?”
Người hô
to kia tên đúng là Quý Hải: “Lão đại, vừa rồi chúng ta đi qua phủ tìm
ngươi, người gác cổng lại nói ngươi đi đến nơi này rồi, cho nên ta chạy
đến đây. Lão đại, ngươi hiện tại có chuyện gấp gì sao?”
Chu Nhan
nhìn thoáng Hoa Dung Nguyệt và Cao Uy đang định đứng lên đi đến cạnh
hắn, do dự một chút, nói: “Không gấp lắm, có chuyện gì?”
Ngay tại thời điểm hai người một ở lầu trên, một ở lầu dưới nói chuyện với nhau, Hoa Dung Nguyệt cùng Cao Uy đã đi đến cạnh cửa sổ, đồng loạt nhìn người mới đến. Thuần khí chất đàn ông, trên dưới đều có dấu hiệu của một nam
nhân tuấn lãng.
Quý Hải có chút ngượng ngùng sờ sờ cái ót, nói:
“Lão đại, các huynh đệ đêm nay chuẩn bị đốt lửa trại uống rượu trong
doanh, chuẩn bị cùng nhau chúc mừng chúng ta đã trở về. Ngươi nếu có
thời gian liền đến vui chơi một chút!”
Chu Nhan tuy rằng không am hiểu cùng người khác xã giao, nhưng thập phần yêu thích cùng các huynh
đệ trong doanh nâng cốc uống rượu. Giờ nghe thấy các huynh đệ mở tiệc,
đương nhiên là đồng ý, không chút nghĩ ngợi đáp lại: “Ngươi chờ ta một
chút, ta rất nhanh đi xuống cùng ngươi đến quân doanh!”
Nói xong, Chu Nhan liền xoay người nhìn thoáng qua Hoa Dung Nguyệt, hơi có ý xin
lỗi, nói: “Ý tốt muốn mời Nhan uống trà của thế tử gia, Nhan cũng muốn
đáp lại, có điều trong doanh có việc,chỉ sợ Nhan muốn đi trước một
bước!”
Hoa Dung Nguyệt trợn tròn hai mắt: “Hiện tại đã muốn đi?”
Chu Nhan khó xử, không biết trả lời như thế nào.
Cao Uy thấy một màn như thế, vội dùng khuỷu tay huých Hoa Dung Nguyệt một
cái, xoay mặt liền hướng tới Chu Nhan cười nói: “Tướng quân cùng huynh
đệ tụ họp, chúng ta nào dám ngăn cản, lại nói, chúng ta đều ở kinh
thành, muốn tụ họp rất dễ dàng, chỉ là hy vọng về sau tướng quân không
đi trước nữa thôi!”
Chu Nhan mang ý cảm ơn hướng Cao Uy nói: “Lần sau Nhan chắc chắn ở lại đến cùng!”
Nói xong, Chu Nhan liền áy náy nhìn thoáng qua Hoa Dung Nguyệt đã lộ vẻ mất hứng, nhưng chuyện uống rượu với các huynh đệ lại quá hấp dẫn, Chu Nhan dù có do dự một chút, vẫn là dứt khoát xoay người đi xuống lầu.
Cao Uy thấy bộ dáng cô đơn của Hoa Dung Nguyệt, vừa cười cười tựa vào cạnh
cửa sổ, vừa nhìn vài vị tướng quân thiếu niên dưới lầu, nói: “Cũng không phải là một đi không trở lại, người ta chẳng qua có việc nên đi trước
mà thôi. Nhìn bộ dáng lưu luyến không buông này của ngươi, cẩn thận bị
tướng quân nhìn ra manh mối, lại nhân lúc còn chưa thích tên đoạn tụ là
ngươi thì đã tránh đi mất rồi!”
Hoa Dung Nguyệt không cam lòng,
ngẩng đầu lên nói: “Ta biết bản thân không nên như vậy, nhưng người ta
chỉ muốn cùng Nhan lang nói chuyện nhiều một chút thôi!” Nói xong, hắn
không cam lòng nâng tay chỉ vào vài tên hán tử dưới lầu, mắt đầy hèn
mọn: “Bọn họ có đẹp như ta sao? Lớn lên đều đen nhẻm đen nhèm còn dám…”
Nói đến đây, Hoa Dung Nguyệt đột nhiên dừng lại. Vốn là bộ dáng cực kỳ ủy
khuất, nay trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ cùng tức giận!
Cao Uy nghi hoặc, quay đầu theo ánh mắt Hoa Dung Nguyệt nhìn xem. Vừa nhìn đã thấy vui vẻ!
Chỉ thấy Chu Nhan ra ngoài tửu lâu, liền đi lên cùng các huynh đệ trong
quân doanh kề vai sát cánh chào hỏi, bộ dáng tươi cười xán lạn kia Hoa
Dung Nguyệt cùng Cao Uy chưa bao giờ nhìn thấy.
Hoa Dung Nguyệt
thấy một màn như thế, nhất thời nổi bão ghen tuông, tiện tay cầm con dao gọt hoa quả trên bàn vọt tới cạnh cửa sổ định nhảy xuống, lại bị Cao Uy từ đằng sau giữ lại!
“Ta nói tiểu tổ tông, người đây là đang tự sát hay là đi tìm người liều mạng ?”
Hoa Dung Nguyệt cắn răng, giãy dụa kêu lên: “Cư nhiên dám ở trước mặt quần
chúng sờ soạng Nhan lang, xem ta có dám lấy đao diệt đám hỗn đản kia
không!”
Cao Uy đáng thương nhìn con dao gọt hoa quả kia, gắt gao
giữ chặt Hoa Dung Nguyệt: “Mau để con dao xuống, còn la hét đòi nhảy
xuống dưới xem ta có diệt ngươi trước hay không!”