Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 10: Chương 10: Sóng gió trong cung




Hiện giờ, phủ đệ giàu có nhất Đại Chu không phải là phủ đệ nhạc phụ Thương thái phó của Chiêu Quang đế, cũng không phải phủ đệ Trương lão thích cậy già lên mặt. Mà là phủ đệ của Đại Chu đệ nhất tướng soái – Sở Tương Vương phủ.

Thấy ngày hội Trung thu sắp tới, hơn nữa sự việc tướng sĩ Đại Chu khải hoàn trở về đáng mừng kia còn chưa qua, ý của Chiêu Quang đế là nhân dịp song hỷ lâm môn này mà tổ chức lớn một hồi. Ý chỉ của hoàng đế truyền xuống, mọi người ở nội vụ phủ vội tới mức người ngã ngựa đổ, triều đình hay hậu cung sắc mặt đều là một mảnh vui mừng dào dạt.

Bây giờ đúng lúc vừa qua buổi trưa, đình các khắc rồng, hành lang dài gấp khúc trong ngự hoa viên được xây ngay cạnh nơi bách hoa đua nở khoe sắc hương. Cách đó không xa, một đội nhân mã đang thích ý chậm rãi đi ở nơi phong cảnh như họa này. Đi đầu là hai tên thái giám cầm hoàng trù che ánh mặt trời chói chang cho Chiêu Quang đế, ngay sau đó là một đoàn các cung nữ vây quanh một vị phi tần thiên kiều bá mị, mặt mày vui vẻ, so với mấy đóa hoa đang nở kia còn kiều diễm hơn vài phần.

Gần đây, tâm tình Chiêu Quang đế thập phần thư thái, số lần tới hậu cung đương nhiên là nhiều hơn bình thường. Lúc này, cùng sủng phi của mình đi dạo ngự hoa viên, ân sủng bậc này sợ là có bao nhiêu nữ tử mong muốn mà không có được, Đội ngũ đi một lát liền ngừng, Chiêu Quang đế tuổi trẻ tuấn mỹ, mặt mày đều chứa ý cười, tiện tay hái một đóa hoa thược dược, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó xoay người gài lên tóc một nữ tử đứng sau mình, cười nói: “Nhìn kỹ hậu cung này của trẫm, chỉ có Tần nhi là thích hợp mang đóa hoa tươi xinh đẹp này nhất.”

Mặt nữ tử được ân sủng kia thẹn thùng, nhìn qua cũng biết là người trời sinh xinh đẹp động lòng người. Hơn nữa, trên tóc gài đóa hoa xinh, càng khiến cho người đẹp giống như hoa tiên tử, chọc người trìu mến không thôi. “Hoàng thượng sau khi lâm triều đều luôn ở cùng nô tì, bây giờ cũng nên quay về ngự thư phòng xem tấu chương, nô tì được đóa hoa thược dược này đã là mừng lắm rồi, không dám quấn quít khiến hoàng thượng lưu lại hậu cung thêm nữa!” Nhìn lời nói cử chỉ hào phóng cực kỳ thỏa đáng của nàng, ngôn từ lại chứa một tia ái mộ với Chiêu Quang đế, đồng thời cũng có khoan dung độ lượng mà chỉ có Hiền phi mới có.

Chiêu Quang đế nghe thấy lời này, hiển nhiên là vui mừng. Ngay sau đó, ở trước mặt mọi người cầm chặt bàn tay mềm mại của ái phi, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve quyến luyến: “Yên tâm, triều đình của trẫm rất an ổn! Hơn nữa, Chu Nhan là biểu ca của ngươi cũng là đường đệ của trẫm, thay trẫm bảo vệ giang sơn rất tốt, khó có lúc nào trẫm có thể có chút thời gian rảnh rỗi, bồi Tần nhi một chút mới phải!”

Nữ tử bị gọi là Tần nhi kia nghe thấy lời này cũng vui vẻ ra mặt. Thuận thế dựa vào lòng Chiêu Quang đế, mặt mày như tỏa sáng càng động lòng người.

Hóa ra, nàng chính là người nhà mẫu thân Chu Nhan, họ Nhạc, khuê danh là một chữ Tần, có thể coi là thân thích của Sở Tương Vương phủ. Nàng gọi Sở Tương Vương phi một tiếng cô, tính ra cũng phải kêu Chu Nhan một tiếng biểu ca. Chỉ là từ nhỏ Chu Nhan đã sống ở dân gian, đương nhiên không rõ nhà mình có một biểu muội ở trong hậu cung được sủng ái đến thế.

Ngay lúc Chiêu Quang đế cùng Nhạc Tần ôm nhau thắm thiết, cách đó không xa là hoàng hậu Thương Linh đang mang theo các phượng nghi chậm rãi đi đến. Ngọc Lạc công công là thái giám bên người của Chiêu Quang đế, mắt chớp động, thấy rõ người đi đến là ai, vội vàng gập lưng tiến lên một bước nhắc nhở Chiêu Quang đế đang cùng sủng phi nùng tình mật ý kia: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đang tới đây!”

Thân mình Nhạc Tần đang dựa vào lòng Chiêu Quang đế liền cứng đờ, ngoái đầu nhìn lại đúng lúc thấy Thương Linh một thân hoàng kim long lánh, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đang đi tới. Chiêu Quang đế không chú ý tới sắc mặt đang thay đổi của Nhạc Tần, chỉ buông nàng ra, nhìn về phía Thương Linh xinh đẹp: “Không nghĩ tới hôm nay thời tiết lại tốt như vậy, ngay cả hoàng hậu cũng ra ngoài đi dạo!”

Thương Linh hướng Chiêu Quang đế phúc thân làm lễ, ngay sau đó đứng thẳng lưng nhận vấn an của Nhạc Tần. Miễn cưỡng liếc mắt lườm Nhạc Tần xong, liền quang minh chính đại đi đến bên người Chiêu Quang đế, thân thiết kéo cánh tay của hắn, làm nũng nói: “Hoàng thượng thật bất công, đến hậu cung cũng chỉ đi tìm Tần muội muội, chẳng đến thăm nô tì!”

Chiêu Quang đế cười khẽ một chút, liền đưa tay véo nhẹ đầu mũi Thương Linh, giọng điệu mang theo chút sủng nịch: “Còn không phải trẫm lo lắng hoàng hậu cả ngày quản chế hậu cung rất vất vả, cho ngươi chút thời gian nghỉ ngơi thôi! Thật đúng là vật nhỏ không biết tốt xấu!”

Thương Linh bật cười: “Nô tì biết hoàng thượng nhớ tới nô tì liền đã vui rồi, sẽ không cùng một số người nào đó đi tranh thủ tình cảm!” Nói xong câu đó, Thương Linh liền tựa vào đầu vai của Chiêu Quang đế, ánh mắt sắc bén lườm Nhạc Tần một cái.

Nhạc Tần tự nhiên là phát hiện ánh mắt Thương Linh, cũng không giận, dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương khoan dung độ lượng chính là phúc khí của chúng nô tì!”

Thấy một màn như vậy, chẳng biết Chiêu Quang đế không phát hiện hay là cố tình mắt điếc tai ngơ, chỉ thấy hắn ôm lấy vòng eo của Thương Linh, cười ha ha vài tiếng, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, hắn hướng Thương Linh nói: “Hoàng hậu là người thông minh, gần đây trẫm có chuyện muốn nói với hoàng hậu một chút.”

Thương Linh ôn nhu đáp lại: “Là chuyện gì vậy?”

“Còn không phải vì chuyện ngày hội Trung thu? Trẫm vốn muốn nhân ngày hội này cùng mọi người vui vẻ một chút, đã lệnh cho nội vụ phủ đi xử lý rồi. Chỉ là vào ngày hội, không uống rượu thì chính là mở yến tiệc, thật không thú vị. Hoàng hậu có ý tưởng gì không, nói một chút trẫm nghe xem?”

Nhận được sủng ái từ hoàng đế, Thương Linh càng kiêu ngạo hơn: “Chắc hoàng thượng cảm thấy tổ chức yến tiếc như vậy rất nhàm chán rồi. Nếu không thì ngày hội Trung thu năm nay, hoàng thượng đưa văn võ bá quan trong triều cùng các vị công tử đi săn bắn? Đế lúc đó, dã ngoại ngắm trăng, mở lửa trại, cùng uống rượu ngon ăn thịt nướng, chẳng phải là rất vui sao?”

Nhờ một câu nói của Thương Linh, nhất thời chạm đến tâm của Chiêu Quang đế: “Vẫn là hoàng hậu hiểu trẫm nha!”

Một lời khen này, khiến Thương Linh càng vui vẻ, tươi cười đầy mặt: “Vì hoàng thương phân ưu, là bổn phận của nô tì.”

Nhạc Tần thấy tâm tình Chiêu Quang đế rất tốt, cũng hùa theo, nói giỡn: “Đi săn bắn, dã ngoại ngắm trăng, chỉ nghe thôi đã thấy cực kỳ thú vị. Hoàng thượng, đến khi đó ngài cũng có thể thông qua kết quả đi săn, tìm vài vị công tử văn hay võ giỏi trong hầu môn rồi. Lúc đó, các vị công tử có thể góp chút sực lực cho triều đình, thật sự là phúc của Đại Chu nha!”

Chiêu Quang đế nghe thấy lời này, híp mắt gật đầu liên tục. Có điều, sau khi nghe lời này của Nhạc Tần, sắc mặt Thương Linh lại thay đổi, ủy khuất nói: “Nói đến người văn hay võ giỏi, hoàng thượng còn nhớ đệ đệ của nô tì, tên gọi Thương Dịch hay không?”

Chiêu Quang đế nghĩ ngợi một lát, nói: “Trẫm chỉ biết hoàng hậu có một ca ca tên Thương Hòe, về phần Thương Dịch thì đúng là không có nghe tới.”

Thấy Chiêu Quang đế bị lời nói của bản thân khơi gợi hứng thú, Thương Linh liền giả vờ rơi nước mắt: “Hoàng thượng, kỳ thật trong nhà nô tì tổng cộng có ba huynh đệ tỷ muội. Ca ca Thương Hòe là chủ tướng quân Hoài Nam, đệ đệ Thương Dịch tuy tuổi còn nhỏ, nhưng từ ngày bé cũng được phụ thân đưa đến quốc tử giám học tập. Hôm nay đúng lúc nói đến chuyện săn bắn giữa thu, nô tì còn tưởng rằng ngày ấy đệ đệ nô tì sẽ được gặp thánh nhan. Chỉ là hiện tại nghĩ một chút, chỉ sợ là không có phúc khí kia!”

Chiêu Quang đế tò mò: “A? Vì sao? Thương Dịch chỉ cần có thể cưỡi ngựa bắn tên, liền có thể đến tham gia cuộc thi săn bắn kia rồi!”

Hốc mắt Thương Linh đỏ lên, càng có vẻ ủy khuất đáng thương: “Hoàng thượng người cũng không biết, đệ đệ kia của nô tì thuở nhỏ cực kì nghe lời, chỉ là không nghĩ tới mấy ngày hôm trước, không biết vì sao lại đắc tội Định Bắc đại tướng quân Chu Nhan. Nghe nói, đệ đệ nô tì đã bị đại tướng quân ở trên đường đánh một chút, đến nay vẫn còn nằm ở trên giường, nhờ một chút thuốc đắng mới miễn cưỡng sống qua ngày được.”

Chiêu Quang đế nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi, ánh mắt nặng nề liếc mắt lườm Nhạc Tần một cái, lại nhìn Thương Linh hỏi: “Ngươi nói Chu Nhan đánh Thương Dịch?”

Thương Linh cầm khăn tay lên chấm chấm nước mắt: “Cũng không chỉ thế, nô tì còn nghe nói ngày đó có rất nhiều người đều nhìn thấy đấy. Thế tử Quốc Công phủ cùng nhi tử của Cao thượng thư đều ở đó a!”

Nhạc Tần nghe được lời này, đột nhiên minh bạch ý tứ của hoàng hậu. Có thể nhớ rõ tên của những người ở đó, liền thấy được hoàng hậu từ sớm đã tìm cách thu thập Chu Nhan biểu ca đi!

Nghĩ đến đây, Nhạc Tần vội đứng ra, nói: “Hoàng thượng, nô tì tuy rằng ở trong hậu cung, nhưng cũng nghe được thế tử gia của Quốc Công phủ là người như thế nào, chắc hẳn do hắn chọc phải tai họa gì, mới không cẩn thận bị người ta hiểu lầm thành lỗi của biểu ca. Biểu ca mới từ chiến trường trở về, chỉ sợ ngay cả ngã tư trong kinh thành có mấy cái cũng không rõ ràng, làm sao có thể đánh Thương công tử trên đường được?”

Thương Linh vừa nghe lời này, liền nóng nảy: “Lời này của Đoan phi thật đúng là đầy ý bao che khuyết điểm, biểu ca của ngươi đánh đệ đệ của ta mà ngươi nói là hiểu lầm, vậy đệ đệ ta đến nay còn chưa xuống giường được, chẳng phải là rất xứng đáng sao?”

Nhạc Tần vội dịu dàng đáp: “Hoàng hậu nương nương chớ nên tức giận, Tần nhi cũng không nói thêm cái gì, càng không dám nói Thương công tử xứng đáng bị đánh như vậy.” Nói tới đây, Nhạc Tần thông minh nhìn Chiêu Quang đế một cái, nũng nịu hô: “Hoàng thượng~!”

Tiếng ‘hoàng thượng’ này vừa yêu kiều vừa như giận dỗi khiến tâm Chiêu Quang đế nhuyễn hết cả, lập tức đi lên phía trước ôm Nhạc Tần một chút, lại nói với Thương Linh: “Hoàng hậu tính tình cũng quá nóng vội rồi, Tần nhi còn không có nói cái gì ! Về chuyện của Thương Dịch và Chu Nhan, chúng ta ở đây nói chuyện chỉ là lời nói suông, dù sao sự tình từ đầu đến cuối cũng không biết. Lại nói, mầm tai họa ở Quốc Công phủ kia, chỉ sợ đúng là đã liên lụy tới Chu Nhan!”

Nói đến đây, Chiêu Quang đế liền cúi đầu nhìn Nhạc Tần trong lòng, tán tỉnh: “Nhìn nàng như vậy, thế mà lại là người còn chưa gặp biểu ca đã khăng khăng bao che khuyết điểm cho người ta rồi!”

Nhạc Tần cũng không nói nhiều, chỉ ngay trước mặt Thương Linh, hướng Chiêu Quang đế bày ra dáng vẻ thẹn thùng xinh đẹp của mình. Mười ngón tay thon dài níu chặt vạt áo Chiêu Quang đế, bộ dáng kia quả thực như mời gọi nam nhân yêu thương tận lòng.

Thương Linh thấy một kế của mình chưa thành công, đã vậy lại bị coi là chuyện phiếm, trong lòng khó chịu. Lại thấy Chiêu Quang đế cùng Nhạc Tần âu yếm nhau một chút, vẫn cố nhịn tức giận trong lòng, nhìn vị đế vương tuấn mỹ này rời đi.

Chiêu Quang đế vừa đi, hai vị chủ tử đứng đầu hậu cung giờ đây đã có thể tháo mặt nạ xuống, bày ra thái độ thủy hỏa bất dung.

Thương Linh tà nghễ liếc mắt nhìn đóa hoa thược dược gài trên tóc Nhạc Tần, cười lạnh: “Thân phận của Đoan phi thật đúng là xứng đáng với loại hoa thược dược nở loạn đầy đất này, một vật xứng với một người, quả thực là hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh!”

Nói xong, Thương Linh liền vuốt ve đóa mẫu đơn đỏ tươi trong tay. Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, tự nhiên so với thược dược thì xinh đẹp hơn vài phần.

Nhạc Tần bị Thương Linh châm chọc như vậy, cũng không tức giận. Chỉ lấy đóa hoa thược dược xuống, cầm trong tay, thản nhiên nói: “Mặc kệ nô tì xứng với hoa gì, chỉ cần là hoàng thượng tự tay hái, thì đều là ngàn lượng hoàng kim so với hoa vẫn kém hơn. Về phần hoa mẫu đơn thôi, nô tì cũng không thích. Luôn cảm thấy hoa nở quá to, quá diễm tục. Tỷ tỷ là tiểu thư khuê các, tự nhiên không biết nữ tử bán hàng ở kinh thành đều gài hoa mẫu đơn lên tóc!”

Nói xong câu đó, Nhạc Tần liền mỉm cười hướng Thương Linh hơi phúc thân làm lễ. Sau khi mi mắt chớp chớp vài cái, ánh mắt lóe lên tia khinh thường, liền trực tiếp xoay người rời đi.

Thương Linh không nghĩ tới lá gan Nhạc Tần giờ càng ngày càng lớn, cư nhiên dám đem hoàng hậu nàng đây so sánh với nử tử bán hàng?

Cung nữ bên người Thương Linh là Diệu Xuân thấy thế, ghen ghét nhìn bóng lưng Nhạc Tần rời đi: “Nương nương, người xem có phải nàng ta càng ngày càng kiêu ngạo hay không? Không phải ỷ bản thân có vài phần tử sắc cùng có thân phận là thân thích của Sở Tương Vương phủ mới dám khi dễ chúng ta thôi!”

Thương Linh buồn bực, một tay hái xuống đóa hoa mẫu đơn bên cạnh, sau đó vò nát cánh hoa mẫu đơn kiều diễm ướt át, phẫn hận nói: “Xem nàng ta còn có thể bừa bãi như thế được bao lâu nữa. Phụ thân sớm truyền tin tới, chỉ chờ phụ thân lật đổ Sở Tương Vương phủ, chính là lúc tiểu tiện nhân kia nhập lãnh cung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.