Chu Nhan không để ý
một cái, Hoa Dung Nguyệt đã không thấy tăm hơi; đổi lại một thân áo dài
thoải mái nàng vén mành vải lên nhìn ra bên ngoài mấy lần, vừa muốn đi
ra ngoài tìm; thì đã thấy bộ dáng Hoa Dung Nguyệt bộ dáng vui mừng, ngâm nga điệu hát dân gian nhảy nhót trở về.
Chu Nhan cũng không hỏi
hắn đi đâu, chỉ là vén mành lên cho hắn đi vào, lại đi đến bên cạnh chậu đồng, cầm lên khan ấm đưa cho hắn lau mặt.
Hoa Dung Nguyệt con
cầm thú này rõ ràng là làm chuyện gì đó, tâm tình tương đối tốt; nhận
lấy khăn Chu Nhan đưa cho, cười vô hại như vật nuôi!
...
Vài ngày sau.
Ở quân doanh Tây Bắc, Chu Nhan nhận được thánh chỉ của Thiên tử, thì ra
là đương kim Thái hậu cảm niệm lần trước Quảng Ngọc công chúa có thể an
toàn vượt qua tai nạn ở Kim Khẩu trấn, nghĩ muốn đi Tướng Quốc Tự dâng
hương tham bái Phật Tổ tạ lễ cầu phúc, chỉ đích danh Chu Nhan theo bên
mình hộ giá, không được sai sót!
Chu Nhan nhìn thánh chỉ sáng
loáng trong tay, có chút không rõ ràng lắm sắc mặt trầm xuống, tuy là
trong lòng không muốn phục vụ vị chủ tử cao quý trong cung này, nhưng
thái hậu tốt xấu gì cũng coi như là thẩm thẩm của nàng, hơn nữa lại là
thiên tử mở miệng, nàng cũng không có biện pháp chối từ; chỉ có nắm chặt thánh chỉ trong tay, đáp ứng!
Tướng Quốc Tự cách kinh thành
khoảng hơn một trăm dặm, người cưỡi ngựa tốc độ bình thường chỉ dùng nửa ngày là đến, chỉ là đi theo tốc độ phượng liễn của thái hậu, sợ là phải đi hơn một ngày mới có thể miễn cưỡng tới nơi; đến lúc đó dâng hương tạ lễ lại tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa, vừa đi vừa về không phải mất
năm ba ngày đi lại không được!
Nghĩ đến bản thân vài ngày không ở kinh thành, quân Tây Bắc bên kia có vài vị tướng quân trông coi tự
nhiên không sẽ xuất hiện nhiễu loạn gì, nhưng mà muốn nàng bỏ lại sóc
nhỏ mới cưới, vẫn có chút không nỡ.
Chu Nhan cầm thánh chỉ từ
quân doanh về nhà, thấy Hoa Dung Nguyệt vòng tay ôm ấm lô cùng Phú Đậu
đứng một bên nói chuyện, vừa ăn vừa vừa nhằn hạt trái cây, tâm mềm nhũn, cũng không quản Phú Đậu ở đây, nhanh chóng bước lên phía trước ôm Hoa
Dung Nguyệt ngồi ở trên đùi, cánh tay hữu lực gắt gao ôm lấy hắn.
Cho đến bây giờ, Hoa Dung Nguyệt vẫn có chút không thích ứng được ngẫu
nhiên bị người đàn bà chết tiệt này ôm lấy ngồi ở trên đùi, cảm giác có chút nhỏ bé!
Giãy dụa vài cái, quả nhiên không thoát ra được, hắn liền cam chịu số phận, miệng đầy trái cây, nói: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Chu Nhan thở dài: "Hoàng thượng muốn ta cùng đi vơi Thái hậu đến Tướng Quốc Tự, lui tới cũng phải mất vài ngày, e rằng phải xa ngươi mấy ngày!"
Hoa Dung Nguyệt nghe thấy lời này, ánh mắt sáng lên: "Ngươi nói là thật sao?"
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Hoa Dung Nguyệt, Chu Nhan khẽ nhíu mày: "Làm sao?
Cỏ vẻ như là ngươi ước gì ta đây sớm rời đi một chút? !"
Hoa Dung Nguyệt mở to mắt, làm bộ như không nghe thấy những lời này của nàng:
"Ngươi đi một mạch là được rồi, ta lại chạy không thoát, mỗi ngày đều sẽ ở trong phủ ngoan ngoãn ngây ngốc !"
Chu Nhan đương nhiên biết hắn sẽ không đi đâu được, nhưng... Nàng không muốn cùng hắn tách ra thôi!
Triền miên nan xá ở trên cổ hắn cọ cọ, vừa hôn vừa liếm, thật sự ở trên cổ
hắn ấn xuống mấy đóa thủy mai kiều diễm, nàng mới cam tâm, khêu khêu cằm hắn, nhìn bộ dáng tươi đẹp của sóc nhỏ: "Trong lúc ta đi vắng đừng nghĩ làm yêu thiêu thân, có việc muốn làm thì trực tiếp đi quân doanh tìm
Hoàng tướng quân, Lí tướng quân, hoặc là phó thác cho Phúc bá cũng được; trời lạnh hanh khô, chú ý chăm sóc tốt thân thể, biết không?"
Hoa Dung Nguyệt mới không đem lời của nàng để ở trong lòng, nhưng nhìn bộ
dáng chuyên chú của nàng không dám nói không, gật gật đầu ứng phó, nhưng trong lòng lại đã sớm vui vẻ nở hoa: Yêu thiêu thân, sớm đã làm rồi!
Không nghĩ tới Quảng Ngọc công chúa làm việc hiệu suất nhanh như vậy!
Hai ngày sau
Đoàn người của Chu Nhan, mang theo Quý Hải và Triệu Quát cùng một trăm tên
thân vệ binh dời đi, phối hợp với đại nội thị vệ trong cung chậm rãi đón thái hậu và Quảng Ngọc công chúa một đường đi tới Tướng Quốc Tự!
Tướng Quốc Tự vốn là chùa đầu tiên của Đại Chu, hương khói cường thịnh, tín
đồ rãi khắp thiên hạ; hậu phi tần phi cùng quan lại quyền quý đều thích ở chỗ này tham bái; đặc biệt là người ưa thích lễ phật như Thái hậu, hơn
nữa hàng năm đều bỏ ra một chút thời gian ở trong chùa chăm chú nghe
thiền, cùng phương trượng chủ trì giảng giải kinh phật.
Đoàn người chậm rãi đi đến Tướng Quốc Tự, chủ trì cùng chư vị tăng nhân sớm chờ đợi!
Chu Nhan cùng người hầu cận được an bài ở hậu viện Tướng Quốc Tự, Thái hậu cùng Quảng Ngọc công chúa được sắp xếp ở sương phòng phía trước; mọi
thứ đều được thu xếp thích hợp, ánh tịch dương buông xuống, mặt trời lặn về phía tây.
Quý Hải và Triệu Quát mang theo các huynh đệ cùng
đại nội thị vệ thay phiên canh gác, Chu Nhan một thân thanh tịnh tùy ý ở trong chùa viện đi dạo.
Bên tai nghe tiếng gõ mõ, trong bảo điện to lớn của Tướng Quốc Tự, các vị tăng nhân đang ở làm trễ khóa, tiếng
niệm kinh giống như bài hát ru ong ong truyền đến, lại phối cùng một núi tuyết trắng nữa, băng tuyết thế giới, khiến nàng sát khí rất nặng cũng
đều thoáng như tiến vào một mảnh yên tĩnh an tường trong mơ, thoải mái
an nhàn nói không nên lời.
"Lão đại! Thì ra ngươi ở đây!" Quý Hải vỗ bờ vai nàng, trên mặt lộ ra ý cười tiến đến trước mặt nàng.
Chu Nhan liếc hắn một cái: "Tại sao ngươi lại ở trong này? Không phải đi tuần tra à?"
Quý Hải vỗ đầu vai tuyết trắng: "Loại chuyện tuần tra nhỏ nhặt này cần ta
phải làm sao? Chờ thực sự có kẻ xấu xâm nhập, cần đao thương chân thật
đánh nhau ta đến cũng không muộn!"
Chu Nhan trừng hắn: "Ở nơi
Phật môn, đừng nói đến những việc sát sinh này! Không có việc gì thì
khom người đi ra ngoài, khó có khi được ra ngoài giải sầu cũng không
tồi!"
Quý Hải quan tâm dính lấy Chu Nhan: "Lão đại, Thái hậu
nương nương này đáy lòng cũng quá thiện lương, cả ngày lễ Phật niệm
kinh, lần này Quảng Ngọc công chúa thoát khỏi miệng hổ, kỳ thực lão nhân gia nàng không phải nên cảm tạ Phật Tổ, phải là cảm tạ ngươi mới đúng!"
Chu Nhan gõ tên khốn không biết ăn nói này: "Ngươi cả ngày mở miệng nói
linh tinh sớm muộn gì cũng có ngày gây chuyện! Về phần thái hậu thiện
lương hay không, nữ nhân ở hậu cung sinh tồn sẽ đơn giản như vậy sao."
Quý Hải bị những lời này của Chu Nhan khơi mào tò mò: "Lão đại, lời này của ngươi càng nghe càng kỳ quái, nói rõ ràng đi!"
Chu Nhan chắp hai tay ở sau lưng, nhìn núi non xa xa trùng trùng điệp điệp, nói: "Kỳ thực ta cũng không rõ ràng, chính là nghe phụ vương nói, thời
điểm tiên đế còn sống thân thể khỏe mạnh, tần phi hậu cung cũng thập
phần không chịu thua kém, hoàng tử hoàng nữ lần lượt sinh ra, nhưng từ
xưa đến nay thì hậu cung đã ta khí nặng; trừ bỏ đương kim thiên tử cùng
Quảng Ngọc công chúa, hoàng tử hoàng nữ khác đều chết non , thậm chí có
tần phi mới mang thai liền sanh non. Ngươi thử nghĩ một chút, nếu là một tần phi hoặc là một hoàng tử không cẩn thận xảy ra chuyện kia chỉ có
thể xem như thiên tai tránh không khỏi, nhưng là nhiều người gặp chuyện
không may như vậy, duy độc chỉ có hai hài tử do hoàng hậu đương thời
sinh là sống tốt , chẳng lẽ chuyện này không kỳ quái sao?"
Quý Hải trợn to mắt: "Là hoàng hậu có vấn đề!"
Chu Nhan tán thưởng nhìn thoáng qua Quý Hải: "Phụ vương nói lúc đó tiên đế
cũng là nghĩ như vậy , nhưng vì không có chứng cớ chỉ có thể trơ mắt
nhìn thảm hoạ liên tiếp phát sinh. Hoàng hậu không được sủng ái, nhưng
nàng cố tình sinh ra long duệ, tiên đế cũng là rơi vào đường cùng mới
lập thiên tử hiện nay làm thái tử. Cũng chính vì vậy, hoàng hậu lúc
trước hiện tại thành thái hậu, mà sau khi thiên tử đăng cơ, thái hậu tôn quý hoa lệ hạng nhất trong thoáng chốc bắt đầu ăn chay niệm phật, nếu
không phải lúc tuổi trẻ làm chuyện gì trong lòng bất an, ai sẽ bỏ bào
ngư tham sí bụng, ăn đậu hủ cải trắng!"
Quý Hải nghe những lời này, chỉ cảm thấy ngực đập bịch bịch: "Xem ra người ăn chay niệm phật này là khủng bố nhất trên đời này!"
Chu Nhan nhìn bộ dáng không có tiền đồ của hắn, nở nụ cười: "Đừng suy nghĩ
nhiều, mặc kệ năm đó phát sinh chuyện gì, hiện tại hết thảy thái bình;
nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo vệ tốt thái hậu cùng công chúa, hầu
hạ tốt hai vị chủ tử này, trong nhà còn có một người chờ ta hầu hạ đấy!"
Đột nhiên nghe lão đại nhắc tới Quận vương gia, Quý Hải đê tiện che miệng
cười hề hề: "Lão đại, ngươi đối với Quận vương gia thực quan tâm, Quận
vương gia đẹp chảy nước, cố gắng ngoạn cho sướng miệng nha!"
Chu
Nhan cũng không e dè, trực tiếp đã nói đến: "Thật là rất ngon miệng ,
thơm mát trơ mịn non mềm, nắm một chút còn gọi nhu nhu kêu, nhưng mà...
Ba ngày không đánh sóc nhỏ liền dỡ ngói leo tường, còn chưa có dạy dỗ
tốt, chờ dạy dỗ tốt, ngoạn mới sướng!"
Dạy dỗ? Quý Hải không khỏi nghĩ tình cảnh năm đó lão đại ở trên chiến trường thuần thục ngựa yêu
Đạp Tuyết. Cát vàng đầy trời, thiên lý mã Đạp Tuyết điên tính khó thuần, không ít thuần mã sư (người thuần ngựa) đều bị nó làm ngã xuống ngựa
lưng!
Khi đó, lão đại thấy một màn này, không nói hai lời phi
thân lên cưỡi, một tay cầm dây thừng giữ cổ Đạp Tuyết, một tay giơ roi
ngựa lên liền hướng tới đạp tuyết câu tử mãnh trừu, bùm bùm roi thanh
nghe đều run sợ, nhưng tiếng lão đại thô cuồng quát, càng làm cho người
xấu hổ: "Tiểu súc sinh! Lão tử muốn cưỡi ngươi ngươi còn dám đá hậu?
Quất tiểu tạp chủng ngươi! Kêu một tiếng! Hung hăng kêu! Liều chết kêu
đi!"
Khi đó, các huynh đệ ở đây tận mắt thấy lão đại đem đạp
tuyết chà đạp hướng lên trời kêu hí hí, roi trong tay lão đại quất trên
lưng Đạp Tuyết hiện ra từng vạnh dài máu thịt, một người một ngựa, rất
con mẹ nó nóng bỏng !