Hôm sau.
Nghi
thức cầu phúc của Thái hậu chính thức bắt đầu, toàn bộ chúng tăng của
Tướng Quốc Tự đều tụ ở trong Đại Hùng Bảo Điện niệm kinh gõ mõ, lại phối hợp với tiếng chuông cổ thấm vào lòng người, ở thâm sơn Trầm Mộ, rời xa biển người Tướng Quốc Tự một mình lộ ra vẻ tách biệt với người đời!
Chu Nhan vô cùng buồn chán, ngồi một chỗ ở trên hậu viện Thạch Ma, hôm nay
vừa lúc gặp ánh mặt trời, làm cho giá rét mấy ngày liên tiếp như bị xua
tan đi. Những khối băng kết thật dài trên ngọn cây có khuynh hướng tan
ra, những giọt nước trong suốt ướt át đọng ở cuối cột băng, nhỏ giọt,
lóng lánh trong suốt!
Cách đó không xa, Quý Hải và Triệu Quát còn có mấy người thân vệ binh đặt cánh tay lên chơi đô vật, thân thể nam tử cường tráng như trâu, tiếng cười điên cuồng truyền thật xa, bị núi xa
cản trở về, vọng lại từng hồi âm!
Lần trước Quảng Ngọc công chúa
mặc áo lụa nhỏ ấm áp màu hồng nhạt bên ngoài khoác cung trang băng vải
nhung bị Chu Nhan quở mắng một trận, búi tóc đen thùi được vấn lên đỉnh
đầu thành hình một đóa hoa, kim sức làm thành Hồ Điệp vỗ cánh muốn bay
giống như chuyển động ở búi tóc, lộ ra một nữ tử xinh đẹp thanh xuân dào dạt, ngọt ngào động lòng người.
Mắt Triệu Quát lanh lợi, thấy
công chúa đi tới, vội thu lại vẻ mặt tươi cười rực rỡ, đồng thời ngăn
cản đám người Quý Hải hồ nháo!
Chu nhan vẫn ngồi trên Thạch Ma
như cũ, xoay người liền nhìn thấy Quảng Ngọc công chúa tươi cười xinh
đẹp đi tới, ngọt ngào kêu một tiếng 'A Nhan ca' .
Tuy rằng lần
trước huyên náo có chút không thoải mái, nhưng dù sao Chu Nhan không
phải là người tính cách hẹp hòi, hơn nữa cũng có chút yêu thích đường
muội này của nàng, cho nên cũng đứng lên, thân thiết kêu: "Công chúa!"
Quảng Ngọc công chúa xưa nay hoạt bát đáng yêu, lại còn tồn tại tâm tư khác
với Chu Nhan, chạy tới gần đồng thời hai tay gắt gao ôm lấy cánh tay của Chu Nhan, lắc lắc làm nũng: "A Nhan ca, hôm nay thời tiết tốt chúng ta
cùng đi dạo nha! Nghe tiểu sa di trong chùa nói cảnh mùa đông ở Tướng
Quốc Tự đông nổi tiếng xa gần, chúng ta cùng đi xem!"
Chu Nhan
cẩn thận, có chút lo lắng nếu cứ như vậy dẫn nàng ra ngoài sẽ lại xảy ra chuyện, cho nên không chút suy nghĩ liền ngăn cản: "Công chúa vẫn là ở
trong chùa an toàn hơn."
Quảng Ngọc công chúa ôm tay nàng bỗng buông ra: "A Nhan ca, ngươi không muốn đem ta ra ngoài đi dạo như vậy sao?"
Đây làm sao giống như thế mà nói?
Chu Nhan nhíu nhíu mày, vô ý nhìn qua vẻ mặt mờ mịt của Quý Hải và Triệu Quát, Lý Tân cũng đồng dạng không rõ tình hình.
"Công chúa, không phải ta không muốn mang ngươi đi ra ngoài, mà là bên ngoài
người đến người đi không an toàn, thân phận của ngươi..."
"Ngươi
chính là chán ghét ta! Không thích ta!" Quảng Ngọc công chúa đột nhiên
cất cao giọng, hoàn toàn buông cánh tay đang ôm nàng ra!
Chu Nhan bị tiếng hét của Quảng Ngọc công chúa làm cho có chút ngu muội, giật mình.
Nhìn người mình thích trầm mặc với mình, Quảng Ngọc công chúa tan nát cõi
lòng muốn chết; mắt ngấn lệ, khí thế quật cường cùng cao ngạo khiến nàng trực tiếp thốt ra những lời đả thương người: "A Nhan ca, tên đoạn tụ
chết tiệt kia có cái gì tốt? Hắn ngoại trừ lớn lên có chút đẹp còn có
cái gì dùng được? Năm đó, hành vi của không chút phét tắc bị phụ hoàng
đuổi ra cung, sau khi xuất cung lại suốt ngày cùng thố gia tiểu quan trẻ quấn lấy cùng một chỗ; loại bại hoại này, rốt cuộc ngươi thích hắn ở
đâu?"
Chu Nhan đen mặt: "Quảng ngọc! Ta không cho phép ngươi nói hắn như vậy!"
"Ngươi dựa vào đâu mà không cho phép ta nói, dựa vào các ngươi là phu thê nên
phải che chở hắn sao? A Nhan ca, ngươi đừng choáng váng! Hắn căn bản
không có xem ngươi như vợ chồng, hắn không thích ngươi! Chán ghét ngươi! Chính mồm hắn nói muốn cùng ta giao dịch, muốn ta cả ngày kề cận làm
cho ngươi vui vẻ để cho hắn nghĩ ra biện pháp thoát khỏi ngươi!"
Thoáng chốc! Trời đất vốn ấm áp đột nhiên giống như là giáng sương giá, thoáng chốc băng tuyết đan xen! Thiểm điện lôi minh (sấm sét vang dội)!
Cảm nhận cả người giống như bị đông cứng, Quảng Ngọc lúc này mới tỉnh táo
lại, hai mắt mở tro hoảng sợ nhìn Chu Nhan đứng ở đối diện giống như núi đen, lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi nhất thời xúc động nói gì
đó, cuống quít che miệng lại nhưng tất cả đều đã không kịp!
Chẳng trách nàng cảm thấy kỳ quái, thái hậu xuất cung cầu phúc vì sao lại
chọn một mình nàng hộ giá? Võ công nàng không tệ, nhưng trong cung tập
trung cao thủ, nói đến hộ giá cũng không cần để một người hành quân như
nàng làm thay!
Hóa ra, tất cả đều do hắn đang phá rối! Là hắn liên thủ cùng Quảng Ngọc đi lừa gạt nàng!
Lúc này Chu Nhan, cả người tựa như một con quái vật đang nổi giận, điên cuồng hét lên với người chung quanh!
Quảng Ngọc công chúa bị bộ dáng của Chu Nhan hù sợ, liền lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa bị vấp phải cục đá trên mặt đất; Lý Tân cảnh giác bảo hộ ở trước người Quảng Ngọc công chúa, phòng bị nhìn lên vẻ mặt hung ác
của Chu Nhan đang bạo phát khiến người ta sợ hãi!
Chu Nhan lạnh
lẽo nhìn thoáng qua Quảng Ngọc công chúa và mọi người, khí thế như bàn
thạch bừa bãi nổi giận, cũng không nói lời nào trực tiếp đi ra ngoài,
cung nữ và thái giám canh giữ ở cửa viện thấy Định Bắc Đại tướng quân
đen mặt đi lại đây, đều sợ tới mức tự động nhường đường, sợ hãi ngay cả
đầu cũng không dám ngẩng!
Quý Hải thấy lão Đại phải đi, sốt ruột kêu: "Lão Đại, không có ý chỉ của Thái hậu chúng ta không được tự tiện rời đi!"
Triệu Quát nhìn thấy bóng lưng lão Đại chợt cứng ngoắc, vội che miệng Quý
Hải, đưa mắt ra hiệu, nhìn người để bên tai tôn tử kia nhỏ giọng nói:
"Ngốc tử! Muốn ngươi lắm mồm cái gì!" Mắng Quý Hải xong, lại vội vàng
gọi với theo bóng lưng Chu Nhan kêu: "Lão Đại, ngươi yên tâm đi, ở đây
có chúng ta lo!"
Nghe thấy những lời này, Chu Nhan mới lại sải bước đi về phía trước, bước đi không còn chút do dự gì nữa!
Nhìn thấy Chu Nhan rời đi, hai chân Quảng Ngọc công chúa như nhũn ra ngồi
phịch xuống đất, nước mắt, không tiếng động rơi xuống: "Xong rồi! A Nhan ca hoàn toàn chán ghét ta!"
Lý Tân nhìn bộ dáng thất hồn lạc
phách kia của công chúa, đau lòng cúi người xuống; chìa bàn tay thô
giáp, muốn lau đi nước mắt cho nàng, chính là giật giật, hay là không
dám tùy tiện động chạm!
Cổ họng Quý Hải chuyển động, cảm kích
nhìn qua Triệu Quát: "Vừa rồi tạ ơn ngươi! Nếu không phải ngươi đúng
lúc ngăn cản ta nói, lão Đại hắn... Có giết ta không!"
"Cũng không đến mức giết ngươi, nhưng nhất định sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi!" Triệu Quát cười lạnh nói.
Quý Hải che miệng lại, nghĩ lại bộ dáng kia mà thêm sợ hão, tâm tình bỗng trầm xuống!
Lại nói Chu Nhan lao ra Tướng Quốc Tự, cưỡi Đạp Tuyết, một đường nhanh như chớp, phẫn nộ phóng ngựa chạy như điên!
Mà lúc này, Hoa Dung Nguyệt kêu người mang sạp quý phi vào trong sân, nhân lúc thời tiết tốt mà nằm phơi nắng vào mùa đông; đàn bà chết tiệt Chu
Chan kia không ở bên cạnh, giống như được sông lại một lần nữa!
Bỗng nhiên cảm giác được một trận gió lạnh từ bốn phương tám hướng đến gần,
Hoa Dung Nguyệt cau mày mở mắt ra, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối,
đã thấy Chu Nhan vốn nên ở xa ngàn dặm vẻ mặt sát khí xuất hiện ở trước
mặt hắn.
Hoa Dung Nguyệt thét chói lăm từ trên sạp quý phi xuống, ngón tay run run chỉ vào tên gia hỏa mắt lộ ra hung ác kia.
Chu nhan ba một tiếng ném roi ngựa trên tay xuống, trên người còn mang theo một đạo khí lạnh một đường chạy về; nàng vung áo bào lên, mày dựng
đứng, hướng về phía thủ hạ cùng đi phía sau hạ lệnh nói : "Treo tên
không nghe lời này lên cho ta!"