CHƯƠNG 16 – HOẢNG HỐT SINH CUỒNG SI.
Như bị người điểm huyệt, Chu Kỳ bất động tại chỗ, ngay cả sức lực nâng một ngón tay cũng không có.
Sự im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió núi thổi rạt rào, thậm chí Chu Kỳ còn có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Chỉ cách y chừng năm bước, Trịnh tổng quản trợn trắng hai mắt, miệng ngoác rộng, cổ họng cắm một mũi ám tiễn, một dòng đỏ sẫm chảy ra từ mũi tên nhỏ xuống xe ngựa, rơi lên mặt đất, như thể vĩnh viễn không cạn khô.
Chắc hẳn trước khi chết hắn đã gặp một việc vô cùng kinh sợ, vừa lên tiếng cảnh báo vừa xả thân hộ chủ.
Tất thảy đều bất ngờ như thế, trên tay hắn còn nắm chặt tấm văn điệp, nhưng giờ phút này, đã chẳng ai cần.
Hiên Viên Phù cúi đầu, an tĩnh đến dị thường, xác Trịnh tổng quản còn chưa cứng nằm trên đùi gã, trường bào sắc đen bị nhuốm thành một màu đen đỏ cáu bẩn, dưới ánh tà dương ánh lên sắc lóng lánh càng thêm phần yêu dị.
Một lần thất thủ, Giang Ước rống lên một tiếng, rút trường kiếm bổ nhào về phía Hiên Viên Phù.
Hiên Viên Phù ngẩng đầu, ánh mắt vô thần, hắn cứ bần thần giữ kiếm phong tới gần trong gang tấc bằng bàn tay trần, mặc cho máu giàn giụa tuôn rơi.
Có tiếng ngựa hí dài, Trương Khuê dẫn theo đội vệ binh vội vàng phi tới, ai nấy rút binh khí sẵn sàng nghênh địch.
Giang Ước thử vận lực nhưng kiếm vẫn bị giữ chặt, không suy chuyển dù chỉ một ly.
Vẻ dữ tợn lạnh lùng dần nhạt bớt trên khuôn mặt hắn, thay bằng sắc xanh xao vàng vọt nguyên sơ, chất phác của một người hiền lành. Hắn từ từ quay đầu, thảm đạm cười với Chu Kỳ, ẩn dưới nụ cười kia là một chút áy náy, và phần nhiều của quyết tuyệt.
Chu Kỳ không đành lòng nhìn, nhưng dù có khép chặt mắt lại thì vẫn có âm thanh cuồn cuộn trút vào tai y.
Tiếng đao kiếm đục ngầu đâm vào da thịt.
Tiếng thét thất kinh đến chói tai.
Tiếng rên và nức nở.
Cùng những bước chân lộn xộn…
Chẳng biết đã bao lâu, khi y mở mắt lần thứ hai đã bị binh sĩ bao vây chặt, Chu Kỳ biết, cuộc đời này, có lẽ rằng đã chẳng còn cơ hội trở về Giang Nam nữa.
Màn trời hoàn toàn chìm vào sắc trầm tăm tối, hình dáng con người cũng không còn thấy rõ.
Có người đi về phía y, thật chậm, như thể mỗi bước đều phải suy tính kỹ càng, lại gợn sát khí mơ hồ.
Thân hình cao lớn, trường bào nhàu nát, không hiếm thấy trong những người phương bắc.
Nhưng Chu Kỳ lại có thể nhận ra Hiên Viên Phù giữa mảng tối ấy, sau đó ngây dại nhìn gã đến gần.
Rồi thứ giọng lạnh tanh không mang theo tình cảm vang lên bên tai y: “Có người từng nói, dù có gây bất lợi cho Bản Vương cũng tuyệt đối không mưu đồ tính mạng Bản Vương.”
Chu Kỳ há miếng muốn giải thích nhưng lại bị lấp chặt.
Bàn tay kia lạnh băng và ẩm ướt, trộn lẫn cả vị máu thoáng qua, làm y muốn mê man.
Hiên Viên Phù như tự lẩm bẩm: “Quân tử tương hứa, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không phản bội. Phượng Nghi, ngươi đã quên, nhưng Bản Vương hãy còn nhớ.”
Chu Kỳ thậm chí không nhớ bản thân y bị áp giải về đại quân dưới núi Yên Chi thế nào, khi ý thức dần trở về thì y đã đang quỳ gối trong chủ trướng, bên cạnh không có lấy một bóng người.
Sống hơn hai mươi năm, hôm nay Chu Kỳ mới biết thế nào là run sợ.
Mành liêm đột nhiên bị xốc lên, Hiên Viên Phù đứng sững ở nơi ngược sáng, Chu Kỳ không thấy rõ ánh mắt của gã lại vẫn cảm nhận thấy cơn tức giận ngùn ngụt tỏa ra từ gã.
Hiên Viên Phù đó, y không quen.
“Chu Kỳ.” – Hiên Viên Phù từ tốn gọi y.
Cánh môi trắng bệch bị Chu kỳ mím chặt thành một đường chỉ, vô vọng nhìn gã.
“Vừa mới đây thôi,” – Hiên Viên Phù nói, “Trịnh tổng quản chết rồi.”
Chu Kỳ run rẩy.
Giọng điệu gã nhẹ tựa vân phong: “Người theo phụ vương tới Lũng Tây không ít, lưu lại cũng chẳng nhiều. Hắn là một trong số đó.”
Hiên Viên Phù bước đến gần y, tầm mắt lại chưa từng đọng trên người y.
“Từ khi khởi sự, hắn theo hầu bên Bản Vương, từ rất lâu rồi, hắn là người thông minh và cũng là người duy nhất Bản Vương tín nhiệm.”
Chu Kỳ thều thào: “Trong việc này có ẩn tình, hy vọng Vương gia có thể cho Chu Kỳ cơ hội giải thích.”
Hiên Viên Phù vẫn không xoay người, gã bật cười, rất khẽ.
“Tháng ba Vĩnh gia năm thứ ba, có một bát phẩm lục sự vào Lũng Tây, Bản Vương những tưởng số người có thể tin cậy tăng thêm một người. Ngươi đoán sau đó thế nào?”
Gã nâng tay, nắm lấy cằm y.
“Chẳng ngờ đến cuối cùng, rốt cuộc Bản vương lại là người cô đơn.”
Chu Kỳ nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ùn ùn dâng lên, không giãy giụa. Y biết vào lúc này, dù có nói gì, làm gì thì Hiên Viên Phù cũng không nguôi giận, lại càng không tin y.
Hiên Viên Phù nhìn y, đáy mắt là băng tuyết quanh năm bao phủ Kỳ Liên sơn.
“Vì sao không nói.” – ngón tay gã siết chặt, Chu Kỳ giác như cằm y sắp bị bóp nát, “Miệng lưỡi khôn khéo của ngươi đi đâu hết cả rồi?”
“Ngươi nói đi xem nào.” – Hiên Viên Phù ngừng lại, rồi không thể áp chế được lửa giận mà bùng phát, gần như hận đến mức muốn róc thịt lột da y.
“Ngươi nói đi, nói rằng ngươi không biết gì, tất cả đều do Giang Ước tự chủ trương, ngươi chỉ tính bình ổn chiến sự rồi lập tức quay về Giang Nam đoàn tụ gia đình. Nói ngươi trung tâm chính trực, thiên địa chứng giám, ngẩng đầu không thẹn cúi đầu không hối, tại sao không nói? Ngươi câm rồi sao?” – giọng gã vốn đã trầm, gánh thêm cơn phẫn nộ càng trở nên khàn đặc gần như thét gào.
Đôi ngươi gã đột nhiên trừng thật lớn, ngón tay trượt xuống cổ Chu Kỳ, “Bản vương tự phụ một đời, vậy mà lần này lại thua bởi tay ngươi, không chỉ mất một lão nô trung tâm, còn trở thành trò cười cho thiên hạ.” – gã từ từ siết tay, ôm lấy hầu kết y, “Bản vương nhìn ngươi là lại nhớ đến cọc châm biếm này. Nếu ngươi chết, có phải…”
Chu Kỳ dần thở dồn dập, tròng mắt cũng dần trợn to.
Bàn tay Hiên Viên Phù siết cổ họng y, thậm chí gã có thể chạm cả vào nhịp đập dưới làn da mỏng manh này, chỉ cần qua một nén nhang thôi là người trước mặt này sẽ tắt thở, y sẽ giống như con chó bị quẳng ra ngoài, bị chôn ở một xó xỉnh nào đó, rồi hư thối, cuối cùng là trở thành một bộ cốt khô. Vô luận y từng có phong tư thanh tú tới đâu, phiêu dật tuyệt luân thế nào, cũng chẳng màng y có phải xuất thân từ vương tôn hoàng thích hay không.
Khuôn mặt Chu Kỳ nghẹn đỏ tía, khóe mắt cũng ửng lên sắc đỏ hồng bất ổn.
Hiên Viên Phù dần buông tay, lùi ra sau từng bước.
Chu Kỳ lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, kinh ngạc nhìn Hiên Viên Phù.
Gã ngồi xổm xuống, tầm mắt cao cao nhìn y: “Sinh lão bệnh tử, ai cũng sợ chết. Ngươi thì sao?”
Chu Kỳ ôm hầu kết, sắc mặt như giấy vàng: “Chu Kỳ không phải thánh cũng chẳng phải hiền, tất nhiên là sợ.”
Thấy vẻ mặt vặn vẹo của Hiên Viên Phù, y không khỏi cười khổ, “Nhưng càng sợ Vương gia cho Chu Kỳ muốn sống không được, cầu chết không xong.”
Hiên Viên Phù đột nhiên cuồng tiếu, cười ngất ngưởng, như thể nghe được câu chuyện hài hước nực cười nhất thế gian.
Chu Kỳ lẳng lặng nhìn gã dần thu liễm ý cười, đến trước mặt y.
Dù mới chỉ quen biết nửa năm nhưng y đã may mắn bắt gặp được rất nhiều biểu tình của Tĩnh tây vương. Hỉ nộ vô thường, hàng xử cổ quái, lạnh lùng bướng bỉnh, thẳng thắn cởi mở, dịu dàng hàn huyên, bực dọc không vui…
Thậm chí đôi khi còn ôn nhu tình tứ.
Nhưng y chưa từng gặp Hiên Viên Phù này, điên cuồng mà thị huyết.
Người đó ghé vào tai y mà thầm rằng.
“Đúng rồi, Bản vương muốn ngươi, sống không bằng chết!”
.
.
.
.