Edit: Nynuvola
Kỳ nghỉ này đối với Hoa Hành mà nói là trước nay chưa từng có, mới lạ vô cùng.
Không có bài tập về nhà cũng như áp lực học tập —— Cậu thi xong rồi, có thể tách ra đi chơi, thư giãn, nghỉ ngơi; càng không có áp lực tiền bạc —— Hoa Ánh Hà tìm được một công việc khá tốt, khi Hoa Hành vừa thi xong bà đã lập tức tặng cho cậu một cái hồng bao lớn, đồng thời gián tiếp cho cậu biết: Đừng lo lắng, mẹ già của con có tiền lương. Cứ như vậy, Hoa Hành cũng không cần phải đi làm thêm.
Mà Hoa Hành trước giờ đều cùng ăn cùng ở với Thúc Thần, cơ bản không tiêu bao nhiêu tiền.
Cho nên khi kỳ nghỉ hè dài ngày bắt đầu, Hoa Hành rơi vào trạng thái mờ mịt không biết nên làm gì.
Cậu trước hết ở bên Thúc Thần, vào một ngày trời nắng đẹp thì tiến hành tổng vệ sinh căn phòng của Lily.
Sau khi lau dọn sạch sẽ căn phòng trở nên sáng loáng, tầm mắt hai người chuyển sang Lily. Cá sấu nhỏ đang nghệch mặt đối diện tầm mắt bọn họ, hoàn toàn không hề biết nhân loại đáng giận kia lại định giở trò gì.
Ăn xong cơm trưa, Thúc Thần xả nước, Hoa Hành động thủ, hai người giữ chặt Lily tính nhấc nó đi tắm.
Lily vốn đang bình yên tận hưởng trong hồ, đột nhiên bị người túm lên, thế nhưng cũng không nhúc nhích, mãi đến khi Hoa Hành bắt đầu dùng bàn chải to chà lưng cho nó, nó mới trì độn nhận ra không ổn.
Phần lưng của Lily sần sùi vảy thô ráp, Hoa Hành chà chà bàn chải đều có thể nghe thấy tiếng vang như lúc chùi rửa một miếng ván cứng ngắc.
Một tay Thúc Thần giữ đuôi Lily, cái đuôi của nó vung vẩy trúng người đau nhói, vung một phát lập tức hằn đỏ, tay kia của hắn giữ đầu Lily. Móng vuốt mập mạp của nó ra sức cà cà trong hồ nhưng đều bị Thúc Thần lạnh lùng áp chế.
Hắn hỏi Hoa Hành: “Chơi vui không?”
Hoa Hành vừa chà vừa bảo: “Cứng quá đi, giống chà đế giày vậy á.”
Thúc Thần rầm rì nở nụ cười.
Sau khi chà rửa đại khái “Đế giày”, Hoa Hành đổi sang một chiếc bàn chải nhỏ hơn, đổ sữa tắm ra bắt đầu chùi tẩy cẩn thận hơn. Sau lưng Lily rất nhanh trải đầy bọt trắng như tuyết.
Chà chà, Hoa Hành phát hiện Lily không ngừng xoắn qua xoắn lại.
Không phải là cái kiểu tránh né vì bị túm gọn ban nãy, mà là —— nói thế nào nhỉ, tựa hồ như đang vặn vẹo theo động tác của cậu.
Hoa Hành hỏi: “Nó bị sao thế? Có phải không thoải mái?”
Thúc Thần nói: “Không có, chỉ là hơi ngứa thôi.”
Hoa Hành không nghe rõ, hoặc nói không hiểu được: “Cái gì?”
Thúc Thần đáp: “Ngứa! Em chà làm nó ngứa nên nó mới xoắn quẩy giống vậy đó.”
Hoa Hành khó tin nhìn lớp vỏ sần sùi dày cui như áo giáo của Lily.
Thúc Thần khoát nước lên, rửa sạch bọt trên lưng Lily: “Em nhìn này, ở giữa những gai xương có khe hở, khi bị đụng trúng sẽ sinh phản ứng. Em đừng nhìn nó thế, nó cũng rất nhạy cảm đó.”
Hoa Hành ậm ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu chà chà.
Đợi bọn họ tắm táp cho Lily thật sạch sẽ, thấy nó bò bò trên sàn nhà vài nước, có vẻ khá thoải mái.
Nhưng công việc dọn rửa còn chưa kết thúc.
Vài phút sau, Thúc Thần ôm Lily, một tay nắm miệng nó, bất đắc dĩ nói: “Không sao đâu, anh giữ chặt nó rồi.”
Hoa Hành giơ bàn chải đánh răng đã bôi sẵn nước thuốc, đứng cách đó hai nước chân, nhìn hàm răng bị banh ra rõ ràng của Lily: “Trông quả thật có chút sợ hãi.”
Cá sấu không có môi cho nên khi miệng khép kín thì hàm răng vẫn sẽ lộ ra ngoài.
Nhưng dù đã được Thúc Thần giữ chặt, Hoa Hành thấy miệng nó xong vẫn không tự chủ mà nhũn chân. Phải biết rằng đối phương chỉ cần ngoạm một cái, tay cậu lập tức đi tong.
Thúc Thần thấy cậu thật sự không thể khắc phục tâm lý sợ hãi, nói: “Chi bằng bỏ đi, cũng không nhất thiết phải đánh răng cho cá sấu.”
Hoa Hành lại hơi không muốn từ bỏ lắm, dù sao chính cậu mới là người đưa ra lời đề nghị tắm táp cho Lily.
Bàn chải đánh răng là đồ mới, kem đánh răng dùng thuốc do bác sĩ thú y chuẩn bị.
Thúc Thần chưa bao giờ đánh răng cho Lily trước đây, công việc này muốn hoàn thành e cũng không dễ dàng gì.
Nghĩ tới đây, Hoa Hành tiến lên một bước: “Anh nhất định phải giữ chặt nó nha!”
Cuối cùng lúc Lily được để trở lại, Hoa Hành cảm giác toàn thân đều thấm ướt mồ hôi.
Thúc Thần cười đẩy đẩy cậu, hai người đơn giản ăn bữa cơm.
Cơm nước xong xuôi, Hoa Hành thu chén bỏ vào máy rửa, sau đó nằm trên sô pha gọi điện thoại cho Hoa Ánh Hà.
Thúc Thần bưng ly nước ngồi xuống bên cạnh, đánh giá cặp chân và cánh tay trần trụi của Hoa Hành.
Kỳ nghỉ này đối với Thúc Thần mà nói là chờ mong đã lâu, dụng tâm kín đáo.
Trước kỳ thi đại học hắn không dám náo loạn quá mức, sợ ảnh hưởng Hoa Hành học tập; thứ hai là băn khoăn người khác, đặc biệt là Chung Bội, bất đắc dĩ phải kéo dãn khoảng cách với Hoa Hành, sớm nghẹn tới mức bốc khói.
Sau khi thi đại học và quần áo chuẩn bị ở khách sạn ngày đó chỉ mới là bắt đầu, hắn đã suy tưởng rất nhiều.
Tóm lại cả kỳ nghỉ này hắn không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở nhà ép khô Hoa Hành......
Trời còn chưa tối, Thúc Thần đã kéo cậu lên giường.
Hai người tinh lực dư thừa, cộng thêm tình ý mãnh liệt, trên giường quấn quýt si mê hai lần, Hoa Hành có chút mệt nhưng tinh thần không tệ lắm, ôm Thúc Thần lẩm bẩm nói, ngủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Thúc Thần phải xông vào miệng nhỏ ướt át của Hoa Hành một lần mới chịu rời giường.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư......
Thúc Thần ngồi ngoài mép giường chống cằm nhìn Hoa Hành đang nghiêm túc ngồi đối diện hắn.
Hắn sờ sờ mũi, há miệng định nói: “Anh——”
Biểu cảm của Hoa Hành thậm chí còn trịnh trọng hơn ngày thi đại học: “Thúc Thần, chúng ta đừng không thể cứ như vậy mãi!”
Thúc Thần trả lời: “Chuyện này rất đỗi bình thường mà.”
Hoa Hành nâng cao giọng: “Không bình thường tí nào! Ngày nào cũng lăn lộn trên giường. Anh làm em đến mức em không thể làm việc gì khác được hết á.” Nói xong câu cuối cùng, thanh âm Hoa Hành còn mang theo chút ý tứ trách cứ.
Thúc Thần nhỏ giọng biện giải: “Chúng ta thi xong rồi mà, với cả trong khoảng thời gian này lại không có chuyện gì để làm. Anh chỉ muốn ở cùng với em, mà ở cạnh em rồi thì không nhịn được, sao có thể trách anh.”
Hoa Hành phản bác: “Chẳng lẽ trách em?”
Thúc Thần tùy ý ậm ừ hai tiếng, sán tới gần Hoa Hành, một bên trêu chọc một bên động tay động chân, chỉ chốc lát sau đã đè Hoa Hành lên chăn, bàn tay lần mò vào quần cậu......
Hoa Hành đẩy Thúc Thần ra, nghĩ thầm: Không thể chịu được nữa!
Thúc Thần nhìn người đối diện viết rõ mấy chữ “Anh cách xa em ra một chút” trên mặt, cuối cùng hậu tri hậu giác nhận ra một điều: Hắn chọc trúng đuôi Hoa Hành mất rồi.
Hoa Hành thiếu chút nữa rời nhà trốn đi, Thúc Thần xém chút nữa quỳ gối xuống đất tạ tội, cuối cùng khuyên can mãi mới làm Hoa Hành buông xuống ý định bỏ đi, để hắn không đến nổi phải rơi vào hoàn cảnh bi thảm lưu lạc phòng không gối chiếc.
Nhưng dù không rời đi, cảm giác của Hoa Hành cũng cực kỳ sa sút, hơn nữa vì tránh né Thúc Thần dục cầu bất mãn, cậu quyết định quay lại nghề cũ, ra ngoài làm thêm.
Vốn Thúc Thần đã dự định kỳ nghỉ lần này: Trước tiên ở trong nhà như vậy như vậy, đợi chơi đủ rồi sẽ mua hai vé máy bay đi núi hoặc biển, sau đó có thể tiếp tục như vậy như vậy.
Nhưng màn mở đầu của hắn còn chưa thuận lợi hoàn thành, Hoa Hành đã ý chí kiên định bỏ chạy, Thúc Thần uể oải nhàm chán đến mức Lily thấy hắn cũng sinh ra ghét bỏ.
Nhưng mặc kệ tâm tình Thúc Thần thế nào, hắn cũng không thể để Hoa Hành làm vài công việc mà hắn nghĩ là nguy hiểm hoặc vất vả.
Thúc Trung Niên, người cha chỉ được nhớ đến mỗi khi con trai cần cái gì, thời điểm này lại phát huy tác dụng.
Ông có một người bạn mở quán cà phê khá đàng hoàng, trang trí cực kỳ nghệ thuật, ngoại trừ bán cà phê và trà sữa ra thì còn có vô số bánh kem với đủ loại tạo hình phong phú, vẫn luôn rất được yêu thích.
Thúc Thần cảm thấy nơi này không tồi, nhân viên nhiều, làm theo ca, sẽ không quá vất vả. Công việc cũng đơn giản, vì thế hắn tùy tiện đẩy Hoa Hành đến phỏng vấn một hồi, đối phương phát cho cậu áo sơ mi, bảo cậu ngày mai tới làm.
Thúc Thần cẩn thận quan sát những nhân viên khác, đa số đều là sinh viên sống gần đó hoặc người trẻ tuổi đã bước chân vào xã hội, coi Hoa Hành nhỏ nhắn như em trai, ánh mắt ai cũng chan chứa yêu thương.
Thúc Thần rất vừa ý.
Hoa Hành thấy môi trường ở đây yên tĩnh, đồng nghiệp tốt bụng, tất cả những gì cậu cần làm là đặt cà phê lên bàn và thu dọn ly tách, khi không có việc thì có thể ngồi nghỉ ngơi và uống một chút cà phê, quả thực tốt.
Hoa Hành cũng rất vừa ý.