Edit: Nynuvola
Kết quả cuối cùng là Hoa Hành sẽ một ngày ở nhà và một ngày làm ca tối, để mình Thúc Thần cô đơn cùng với Lily phòng không gối chiếc.
Vào buổi tối nọ Thúc Thần đi bộ đến đón Hoa Hành tan tầm, phát hiện chiếc xe quen thuộc đậu trên lối vào quảng trường.
Đôi mắt hắn nheo lại, nhanh nhẹn phóng vô tiệm cà phê.
Sau khi tiến vào, hắn vội vàng quét mắt sang bốn phía, chưa phát hiện mục tiêu, vì vậy quen cửa quen nẻo đi tới cửa sau.
Quả nhiên, Hoa Hành đang cùng một người đứng ngoài cửa sau nói chuyện.
Người đàn ông kia không phải là Thúc Trung Niên sao.
Thúc Thần rón ra rón rén đứng sau cánh cửa nghe lén cuộc đối thoại của hai người trong phòng chứa đồ.
Hoa Hành đang chậm rãi trả lời về cảm giác đi làm mấy ngày nay, “Rất nhẹ nhàng, không mệt”, cậu đại khái miêu tả như vậy khi Thúc Trung Niên hỏi.
Thúc Trung Niên đáp lời, nói một hồi toàn mấy lời vô nghĩa.
Thúc Thần thầm thở dài trong lòng, hắn quá hiểu Thúc Trung Niên, ông chỉ giỏi làm bộ làm tịch, những lời giấu kín phải giữ đến tận cùng, dùng vô số lời phía trước nhằm lót đường.
Cũng may Hoa Hành lương thiện có đủ kiên nhẫn trò chuyện với ông.
Quả nhiên, sau khi Thúc Trung Niên hỏi hết tất cả những câu có thể hỏi được, đứng cùng Hoa Hành mắt to trừng mắt nhỏ, ông cuối cùng chần chừ hỏi ra vấn đề mà mình tò mò nhất.
Thúc Thần vểnh tai, nghe thấy Thúc Trung Niên nói: “Tiểu Hành à, cháu cảm thấy Thúc Thần như thế nào?”
Hoa Hành cầm giẻ lau, mờ mịt nói: “Thúc Thần rất tốt ạ.”
Thúc Trung Niên muốn nói lại thôi, Hoa Hành giống như không rõ ý tứ của ông.
Thật lâu sau, Thúc Trung Niên thôi làm bộ, nói thẳng: “Ý của chú là, cháu cảm thấy con trai chú có chỗ nào tốt vậy? Sao cháu lại coi trọng nó?”
Thúc Thần đứng ngoài cửa âm thầm siết chặt nắm tay.
Thấy Hoa Hành sửng sốt, Thúc Trung Niên ngẫm nghĩ, thấy bản thân nói thế cũng không quá thích hợp, giống như vô cùng chán ghét đứa con trai trong nhà, vậy là vội vàng chữa cháy: “Ý của chú là, mặc kệ người khác nghĩa về Thúc Thần ra sao, chú làm ba của nó, đương nhiều càng hiểu con người nó.”
Thúc Trung năm cũng không biết Hoa Hành biết được bao nhiêu, chỉ có thể vắt óc cân nhắc từng câu từng chữ: “Con người không ai hoàn mỹ cả, mỗi người đều sẽ có khuyết điểm và thiếu sót. Chú cũng vậy, chú không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cuộc hôn nhân với mẹ Thúc Thần chỉ có thể dùng thất bại để hình dung, dường như đã khiến nó tạo thành ảnh hưởng không hay. Mẹ nó đối xử rất nghiêm khắc, cho nên tính cách của Thúc Thần, nói thế nào nhỉ, có chút trong ngoài bất đồng. Không phải nói nó không tốt, bản thân nó, ờ, có lẽ không giống với biểu hiện như bên ngoài, ừm......”
Thúc Trung năm nói năng lộn xộn, Thúc Thần nghe mà gân xanh trên thái dương giần giật.
Ngay lúc cha con hai cha con bọn họ một người càng nói càng xấu hổ, một người càng nghe càng muốn vọt vào trong, Hoa Hành đột nhiên mở miệng.
Hoa Hành nói: “Thúc Thần thật sự rất tốt.”
Thúc Trung Niên kinh ngạc, Thúc Thần cũng kinh ngạc.
Hoa Hành tiếp tục: “Cậu ấy đối xử rất tốt với cháu, cực kỳ tốt. Trước đây hoàn cảnh khó khăn, cháu ở căn tin trường học cũng không dám ăn thịt, Thúc Thần bắt cháu phải ăn đủ hai lát thịt mỗi bữa, mỗi ngày còn gọi đồ ăn và canh ở tiệm cơm gia đình. Mùa đông cháu chỉ mặc hai chiếc áo bông đổi qua đổi lại, chất liệu cũng không tốt, trước đó luôn bị cảm. Nhưng mùa đông năm nay cháu mặc quần áo của Thúc Thần, tuy rằng có hơi lớn nhưng vô cùng ấm. Cậu ấy bảo cậu ấy không cần nhưng cháu biết không phải thế, cậu ấy sợ cháu chịu lạnh sẽ sinh bệnh. Lúc Thúc Thần chưa xuất hiện, không ai trong lớp muốn kết bạn với cháu, mọi người đều không cùng một thế giới. Thế nhưng sau khi Thúc Thần chuyển trường về đây, đã dẫn cháu hòa nhập vào tập thể. Cháu thật sự không ngờ rằng người như cháu sẽ có ai đó yêu thương.”
Hoa Hành nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Thúc Thần cực kỳ thông minh, lại giỏi giang lợi hại, cháu không biết làm bài cậu ấy sẽ giảng cho cháu nghe. Còn có chuyện của mẹ cháu dạo trước...... Tóm lại, nếu không có Thúc Thần, cháu đã lâm vào khốn cùng, đại học cũng không biết phải làm sao mới được. Cho nên cậu ấy là người tốt nhất trong lòng cháu.”
Thúc Trung Niên chưa từng nghe Hoa Hành nói câu nào dài như vậy, nhất thời có chút choáng váng.
Riêng Thúc Thần nghe thấy không khỏi đỏ mắt, hận không thể ngay lập tức đi vào ôm lấy cậu hôn chụt chụt hai cái. Hoa Hành chắc chắn chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn để hắn hôn.
Thúc Trung Niên vốn tưởng Hoa Hành không biết về con người thật sự của Thúc Thần, hoặc giả nhìn chưa thấu.
Ông biết hắn lớn lên trong sự giáo dục cố chấp của Chung Bội thì ít nhiều trở nên vặn vẹo,hơn nữa còn nhìn cha mẹ mình với cuộc hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa mà lớn lên, không thể nào có thứ cảm xúc như người bình thường được.
Nhưng ông hiển nhiên khó dự đoán Hoa Hành sẽ đánh giá Thúc Thần như vậy, ông cực kỳ kinh ngạc, nhận thấy bản thân dường như đã làm việc dư thừa.
Ông coi như hiểu rõ chuyện giữa hai đứa trẻ.
Thúc Trung Niên nhấp môi, cuối cùng vỗ vai Hoa Hành rời đi.
Lúc ra đến cửa liền chạm mặt Thúc Thần. Ông hừ một tiếng, cũng giơ tay vỗ phát lên lưng hắn, xụ mặt lướt đi.
Hoa Hành nói hết suy nghĩ, thấy Thúc Trung Niên đi rồi nên xách giẻ lau đến gần bồn rửa giặt giẻ, tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Đối với cậu mà nói, mấy lời kia chẳng qua chỉ như lời trần thuật những chuyện đã phát sinh, không có gì đặc biệt cả.
Thúc Thần chậm rãi tiến đến ôm lấy cậu từ đằng sau, bọc cả người Hoa Hành trong lồng ngực mình: “Hóa ra trong mắt em, anh tốt như vậy cơ á?”
Hoa Hành ngạc nhiên quay đầu lại: “Anh tới rồi?”
Thúc Thần nhanh chóng hôn cậu: “Ừm, dắt vợ về nhà.”
Hoa Hành cười nói: “Anh đang gọi cái gì đó?”
Hoa Hành mặc đồng phục của quán cà phê, áo sơ mi trắng mỏng với nơ cổ áo nhỏ đỏ thẫm. Bởi vì đang quét dọn cho nên bên ngoài mặc thêm một cái tạp dề màu cà phê.
Thúc Thần nhìn dáng vẻ này của cậu, bỗng cảm thấy như có lực hấp dẫn khác, bàn tay vô thức vòng qua eo Hoa Hành vuốt ve.
“Từ từ, giẻ lau còn chưa giặt, ưm.”
Thúc Thần đè cậu trên bồn rửa tay, dịu dàng ngăn chặn cánh môi kia.
Hôn một lúc, đột nhiên Hoa Hành đẩy hắn ra.
Thúc Thần nhất thời không kịp phòng bị, hơi lảo đảo, làm bộ đáng thương nói: “Anh ở xa xôi chạy đến tìm em, hôn cũng không cho anh hôn luôn ư?”
Không biết vì sao, từ lúc Thúc Thần phát hiện Hoa Hành dường như không bao giờ có điểm giới hạn với hắn, dù thế nào cũng có thể dung túng cho hắn, Thúc Thần liền thường xuyên làm nũng bày trò như con nít, chỉ cần có thể sơ múi được Hoa Hành, mặc kệ là thủ đoạn nào.
Nhưng Hoa Hành không quan tâm Thúc Thần nói gì, chỉ nghiêng đầu ngượng ngùng nhìn hắn.
Thúc Thần đang định hôn tiếp, chợt nghe thấy Hoa Hành nhỏ giọng nói: “Đừng có sờ, cứng.”
Ánh mắt Thúc Thần chuyển biến, rất muốn lột trần cậu ngay tại chỗ, nhưng hắn không thể.
Kỳ nghỉ nên có rất nhiều người lui tới tiệm cà phê, thời gian làm thêm buổi tối của Hoa Hành sẽ kéo dài thêm một chút, hiện tại hắn chỉ có thể đứng nhìn món điểm tâm thơm ngọt sửa sang lại tạp dề và cảm xúc rồi nhanh chóng bỏ đi, để lại mình Thúc Thần ai oán tại đây.
Hoa Hành dọn xong hai cái bàn vẫn chưa thấy hắn ra ngoài, hơi lo lắng, cậu đang do dự định đi vô nhìn thử, phát hiện Thúc Thần bình tĩnh bước ra gọi một ly cafe đá kiểu Mỹ, lôi di động cắm tai nghe, bắt đầu ngồi xem phim trong góc.
Hoa Hành thở phào, trở về quầy hỗ trợ.
Cậu tan tầm thay xong quần áo đã là 12 giờ hơn.
Thúc Thần trước lúc đóng cửa đã gọi một ly Cappuccino cùng và một phần bánh mì kem tươi, định chờ Hoa Hành tới ăn, nhưng mãi đến khi cà phê lạnh và kem nhũn ra thì Hoa Hành mới xong việc.
Trên mặt hắn lộ vẻ không vui, Hoa Hành nhanh chóng xin lỗi, không cho Thúc Thần lại tới đón vào tối mốt.
Thúc Thần nghĩ thầm anh không vui là vì phải chờ em chắc? Chẳng qua anh không ngờ em bận bịu đến thế.
Hắn liếc nhìn đường phố vắng lặng trống trải, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nói thành lời.
Quên đi, Thúc Thần nhìn Hoa Hành, tự nhủ với chính mình.
Hoa Hành thoạt nhìn rất thích công việc này, để cậu làm một thời gian cũng tốt. Dù sao không lâu nữa thôi sẽ bận lại, lúc công bố thành tích kỳ đại học......
Hoa Hành nếm ngụm Cappuccino, đôi mắt híp thành một đường, nói: “Ngọt nghê!”
Cậu đưa ly qua, hiển nhiên muốn chia sẻ cùng Thúc Thần.
Thúc Thần thích cà phê hơi đắng, không quá hảo ngọt, nhưng vẻ mặt này của Hoa Hành quá mức đáng yêu, thật sự không có cách nào từ chối, vậy nên hắn thoáng cúi đầu uống một ngụm trên tay cậu.
Sau đó nắm tay Hoa Hành, dẫm lên ánh trăng rơi đầy đất mà về nhà.