Lam Vong Cơ không thể tin nổi nhìn Loạn Tán Cương oán khí ngút trời ở bên dưới, không nói nên lời nhìn Nguỵ Vô Tiện, bước chân càng giống như nặng ngàn cân, từng bước một đi đến phía sau Nguỵ Vô Tiện, vươn tay ôm chặt lấy người trước mắt đang toả ra lệ khí khắp toàn thân.
“Nguỵ Anh, ta ở đây, ta sẽ vẫn luôn ở đây“.
Lam Vong Cơ nhẹ giọng cẩn thận trấn an cảm xúc của Nguỵ Vô Tiện, “Ôn Triều chết không đáng tiếc, ngươi muốn làm thế nào tuỳ ngươi hết, thực xin lỗi... thực xin lỗi, lúc trước không thể bảo vệ ngươi tốt, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi, càng sẽ không để ngươi một mình gánh vác nữa“.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ từng nhắc đến chuyện xảy ra trong ba tháng đó với bất kỳ người nào, hắn không cần sự đồng tình của người khác, nhưng hiện tại, hắn lại muốn Lam Vong Cơ hiểu hắn hơn.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được cái ôm ấm áp của Lam Vong Cơ, nước mắt không kềm chế được tuôn trào như suối, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, thầm nghĩ, đã đủ rồi.
“Lam Trạm, ngươi vĩnh viễn không cần nói ba chữ Thực xin lỗi với ta, ta cũng chưa bao giờ trách ngươi“.
Ôn Triều nghe thấy Lam Vong Cơ không lo tới gã nữa, gã bị cấm ngôn, trong miệng chỉ có thể ô ô giãy giụa, Nguỵ Vô Tiện nhìn Ôn Triều mang theo ánh mắt khẩn cầu, đáy mắt hắn là nỗi hận khắc cốt mãnh liệt. Đang định hành động, thì phát hiện Lam Vong Cơ không biết từ khi nào đã buông hắn ra, đứng bên cạnh hắn.
Đôi mắt vốn lạnh băng, hiện giờ như luồng kiếm quang nhìn chằm chằm Ôn Triều, tia nhìn thanh lãnh của Lam Vong Cơ mang theo hàn ý thấu xương, từng câu từng chữ nói: “Ôn Triều, ngươi đáng chết“.
Dứt lời, Lam Vong Cơ đột nhiên hung hăng đá một cước về phía Ôn Triều, Nguỵ Vô Tiện cũng theo bản năng, vào khoảnh khắc y đá liền buông lỏng tay.
“Á a a a!!!” Ôn Triều mặt đầy nước mắt, mang theo đủ kiểu cảm xúc bị Lam Vong Cơ đá rơi vào Loạn Tán Cương, cho đến khi nhìn không thấy nữa.
Nguỵ Vô Tiện hơi nghẹn lời nhìn Lam Vong Cơ trân trối, trong lòng thoáng có chút thụ sủng nhược kinh. Rút Trần Tình bên hông ra, nhẹ nhàng nhưng kiên định đẩy Lam Vong Cơ ra, lùi sang bên cạnh vài bước.
Lam Vong Cơ muốn đến gần hắn, nhưng bị hắn duỗi tay ngăn lại, “Lam Trạm, ngươi cách xa ta một chút, ta sợ chính mình làm ngươi bị thương“.
Tiếng sáo sắc bén dồn dập chợt vang lên, quanh người Nguỵ Vô Tiện đột nhiên sinh ra oán khí, oán khí mờ ảo quấn lấy khắp người Nguỵ Vô Tiện, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, dày đặc đến nỗi Lam Vong Cơ cách đó vài bước, đã có chút không nhìn rõ thân hình của Nguỵ Vô Tiện nữa.
Loạn Tán Cương dường như có cảm ứng, giống như một thi thể khổng lồ bị đánh thức đang rống giận gào thét. Toàn bộ đỉnh núi nổi lên từng trận âm phong.
Lam Vong Cơ phát hiện quanh người mình không biết từ khi nào đã dựng lên một kết giới, những oán khí đó như là có người dẫn đường tránh qua khỏi người mình.
Nhìn vẻ nghiêm cẩn trên khuôn mặt tuấn tú của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhớ tới không lâu trước đây hắn vì không muốn muỗi đốt mình, mà da mặt dày, thái độ chân thành đi xin túi thơm của cô nương người ta, sau đó ở trước mặt mình tranh công giống như lấy lòng.
Người trước mắt này vẫn là người đó, thiếu niên anh tuấn bức người, thần thái phi dương ngày xưa, giờ phút này từ đầu đến chân đều lộ ra một luồng khí lạnh lẽo tối tăm.
Trong lòng Lam Vong Cơ dâng lên một nỗi khủng hoảng không giải thích được, cảm thấy Nguỵ Vô Tiện như thể sắp đạp gió mà đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi y.
Cũng may chưa đến một lát, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Ôn Triều rơi xuống ngay cả hồn lẫn xác đều không thể tìm thấy nữa, tiếng sáo bắt đầu chậm lại, âm thanh bén nhọn sắc nét cũng trở nên uyển chuyển du dương, giống như trấn an thi thể khổng lồ Loạn Tán Cương này, những oán khí mới vừa rồi còn mãnh liệt quay cuồng từng chút từng chút được xoa dịu bình tĩnh lại.
Nguỵ Vô Tiện ngừng lại, Trần Tình một lần nữa được hắn giắt bên hông, oán khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường quanh người hắn cũng đang từ từ tiêu tán, như thể chưa từng xuất hiện qua.
Lam Vong Cơ bước tới, ngón tay đặt lên mạch đập của Nguỵ Vô Tiện, lo lắng hỏi: “Nguỵ Anh, ngươi có khoẻ không? Có cảm giác chỗ nào không ổn không?”
Nguỵ Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ, biểu tình nhu hoà nói: “Lam Trạm, ta không sao. Ta chỉ là có chút cảm khái, ngươi ôm ta một cái, ôm ta một cái là sẽ không sao nữa“.
Lam Vong Cơ vươn tay ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, vừa rồi có một chớp mắt, y cảm giác Nguỵ Vô Tiện sẽ biến mất, cảm giác khủng hoảng không thể giải thích kia vẫn luôn đè nặng trong lòng Lam Vong Cơ, ngẩng đầu đột nhiên hôn lên môi Nguỵ Vô Tiện, đầu lưỡi vội vàng quét qua môi răng Nguỵ Vô Tiện, chuyển sang tiếp tục công thành đoạt đất, cuốn lấy mọi hơi thở của Nguỵ Vô Tiện, mời gọi chiếc lưỡi mềm mại của Nguỵ Vô Tiện khiêu vũ cùng với y.
Muốn có được sự đáp lại từ hắn.
Lam Vong Cơ hôn thật đột ngột, Nguỵ Vô Tiện bị y ôm gắt gao, mặc dù cố hết sức phối hợp với Lam Vong Cơ, nhưng dần dần thở không nổi nữa, hô hấp càng thêm khó khăn, âm thanh nức nở liên tục xin tha.
Lam Vong Cơ thoáng tách ra, Nguỵ Vô Tiện mới vừa hít được một ngụm không khí, đã bị Lam Vong Cơ chặn lại tiếp, hôn vừa gấp gáp vừa hung hăng.
Nguỵ Vô Tiện không cam lòng yếu thế hôn ngược trở về, đầu lưỡi trơn trượt đi vào trong miệng Lam Vong Cơ, quấn chặt lấy nhau, hôn đến khó chia lìa.
Lam Vong Cơ hôn rất hung hãn, chẳng mấy chốc Nguỵ Vô Tiện đã cảm thấy hoa mắt mê man, cả người nhũn ra. Cánh tay yếu ớt treo trên người Lam Vong Cơ, cho đến khi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của hắn một cái, lưu luyến kết thúc nụ hôn khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được này, Nguỵ Vô Tiện mới có thể hít thở bình thường.
Hô hấp của hai người đều rối loạn, Lam Vong Cơ không nói lời nào vùi đầu vào cổ Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện trêu đùa: “Lam nhị ca ca ngươi sao vậy? Đột nhiên nhiệt tình như thế, ta suýt nữa cũng không chống đỡ nổi“.
Lam Vong Cơ nhíu mày, vẫn trầm mặc không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn sắc trời, nói: “Nhị ca ca, chúng ta cần phải trở về, nếu không quay về, e là sẽ khiến người ta nghi ngờ“.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, hai người lấy tốc độ nhanh nhất, chạy về khu vực săn đêm của đám đệ tử thế gia.
Giang Trừng là người đầu tiên tìm thấy bọn hắn, vội chạy tới hỏi: “Các ngươi đi đâu, đảo mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi, ta còn tưởng các ngươi bỏ trốn theo tiếng gọi tình yêu chứ“.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Không có gì, chẳng qua là đi giải quyết Ôn Triều mà thôi“.
“Cái gì? Ngươi nói vừa rồi ngươi đi giải quyết Ôn Triều?” Giang Trừng tưởng rằng mình nghe nhầm.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng vậy, đúng lúc gã ở một mình, ta liền xuống tay“.
Giang Trừng nhìn quanh quất, nổi giận đùng đùng thấp giọng nói: “Nguỵ Vô Tiện tại sao ngươi cứ hành động theo ý mình, nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao đây? Ta đã đồng ý với a cha là sẽ mang ngươi khoẻ mạnh trở về“.
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện hổ thẹn, giải thích: “Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy mà, chỉ nghĩ cơ hội tới không thể bỏ lỡ, khi đó ngươi không có ở bên cạnh, cho nên kéo Lam Trạm đi luôn. Lại nói, cho dù ta không vì chính mình, vì Lam Trạm, ta cũng sẽ không cho phép bản thân mình xảy ra chuyện“.
Giang Trừng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Vậy Ôn Triều thì sao? Bị ngươi xách đi đâu rồi?”
Nguỵ Vô Tiện thờ ơ nói: “Ôn Triều hả, chết rồi. Ném vào Loạn Tán Cương đút cho hung thi ăn, thi thể chắc chắn tìm không ra.”
Giang Trừng há miệng đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy tu sĩ Ôn gia tới tìm người, lập tức ngậm miệng.
Ôn Triều không thấy đâu, là do Ôn Trục Lưu phát hiện ra.
Rất lâu không thấy Ôn Triều trở về, Ôn Trục Lưu trong lòng nghi ngờ, nên định tới gần một chút xem thử, kết quả chỉ nhìn thấy Vương Linh Kiều đã chết, Ôn Triều lại biến mất. Hắn lập tức phái tu sĩ Ôn gia một bên tìm người, một bên triệu tập các đệ tử thế gia, hắn luôn cảm thấy chuyện này không thể thoát khỏi liên quan đến những đệ tử thế gia này.
Ôn Trục Lưu nghe thủ hạ báo cáo tình hình tìm kiếm, sắc mặt càng lúc càng tái mét, đệ tử thế gia không thiếu một người nào, và đều có bằng chứng hiện diện.
Thế nhưng Ôn gia bên này lại thiếu một người, Ôn Ninh không thấy, không ai biết hắn đi đâu.
Ôn Triều mất tích, Ôn Nhược Hàn giận dữ, phái vô số tu sĩ Ôn gia đi ra ngoài tìm kiếm, tuyên bố sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đám đệ tử thế gia cũng bị giam cầm ở nơi Ôn gia bố trí không được ra vào.
Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cộng thêm Giang Trừng, ba người ngồi ở bên ngoài phòng ngủ của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng đang kể những tin tức mà y thăm dò được từ nơi khác.
Cuối cùng, Giang Trừng đột nhiên có chút thương xót nói: “Tên Ôn Ninh kia cũng xui xẻo, sớm không biến mất trễ không biến mất, cố tình biến mất lúc tìm không ra người, xong việc lại không giải thích được chính mình rốt cuộc làm cái gì, hiện giờ bị người Ôn gia nhốt lại, cũng đủ oan uổng“.
Nguỵ Vô Tiện hỏi: “Ôn Ninh hiện tại thế nào? Người Ôn gia định xử trí hắn ra sao?”
Giang Trừng nói: “Vẫn không biết nữa, nghe nói tỷ tỷ Ôn Tình của hắn, trước mặt Ôn Nhược Hàn ra sức bảo vệ hắn, nói hắn tuyệt đối không liên quan đến việc mất tích của Ôn Triều, tỷ tỷ của hắn vẫn xem như có mặt mũi ở trước mặt Ôn Nhược Hàn, cho nên trước mắt Ôn Ninh chỉ bị nhốt lại, nhưng sau này nếu vẫn cứ không tìm ra Ôn Triều, thật khó mà nói sẽ xử trí như thế nào“.
Nguỵ Vô Tiện nhất thời trầm mặc không nói, Lam Vong Cơ để tay lên vai hắn, lặng lẽ an ủi hắn.
Nguỵ Vô Tiện thấy sắc mặt Lam Vong Cơ có chút tiều tuỵ, nhớ tới đêm qua Lam Vong Cơ vẫn luôn trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ, còn luôn bị tỉnh giấc, có chút lo lắng hỏi: “Lam Trạm, ngươi có phải có tâm sự gì hay không? Đêm qua mơ thấy ác mộng à? Cũng không ngủ được mấy“.
Tinh thần Lam Vong Cơ có chút thẫn thờ, lắc đầu nói: “Ta không sao, không cần lo lắng“.
Từ hôm qua sau khi ở Loạn Tán Cương trở về, Nguỵ Vô Tiện đã cảm thấy Lam Vong Cơ có chút không thích hợp, nhưng lại không chịu nói ra, đối với mình đột nhiên rất là cẩn thận, làm cái gì cũng đều đi theo mình, làm như sợ mình chạy mất vậy.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu đi.
Lam Vong Cơ khoé mắt dư quang vẫn luôn nhìn thấy rõ ràng hình dáng Nguỵ Vô Tiện, mặt như quan ngọc.
Nhớ tới đêm qua chỉ cần chợp mắt là sẽ nằm mơ, Lam Vong Cơ liền một trận hoảng hốt.
Trong mộng oán khí quấn quanh toàn thân Nguỵ Vô Tiện, phía sau là bóng tối dày đặc đen nhánh, trong bóng đêm làm như có vô số đôi tay muốn đem hắn đi, vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện đau thương nhìn mình, bị bọn chúng lôi kéo mà không hề phản kháng, mình đuổi theo thế nào đi nữa, cũng không theo kịp tốc độ hắn bị lôi đi. Mỗi khi bừng tỉnh chỉ có ôm chặt Nguỵ Vô Tiện, mới có thể xoa dịu cảm giác khủng hoảng không thể giải thích ở trong lòng kia.
Trên bàn cơm chiều có thêm một chén thuốc an thần giúp ngủ được, là Nguỵ Vô Tiện quấn lấy không buông dốc hết tâm tư mới nhờ được người ta nấu thuốc cho, Lam Vong Cơ biết Nguỵ Vô Tiện lo lắng cho mình, bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Ban đêm, Nguỵ Vô Tiện giống như mọi khi ôm Lam Vong Cơ đi vào giấc ngủ, Lam Vong Cơ luôn hiếm khi nằm mơ lại tiếp tục nằm mơ, y mơ thấy chính mình bị trọng thương, bước chân yếu ớt đi vào Loạn Tán Cương, y không biết trong mộng mình muốn làm cái gì, nhưng có thể đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị đau thương đến vô cùng, đau đến mức mỗi lần tim đập thì hít thở cũng thấy đau.
Trong mộng Lam Vong Cơ kéo lê thân thể trọng thương rã rời, tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi trong Loạn Tán Cương, ở trên ngọn núi tìm hết một ngày trời, cố chấp tìm từng ngóc ngách.
Ngoại trừ phát hiện thấy một đứa bé đang phát sốt, hôn mê bất tỉnh trong một hốc cây, thì cuối cùng cái gì cũng không tìm được, ngay cả một mảnh áo, một sợi tàn hồn.
Trở về Cô Tô đi ngang qua Thải Y trấn, y nhớ rõ người đó khi đi nghe học, luôn là người không chịu ngồi yên, hễ rảnh rỗi không phải đi ra sau núi, thì là đi dạo Thải Y trấn.
Lam Vong Cơ giống như một khán giả, nhìn chính mình như là một cái xác không hồn, thẫn thờ lang thang trên đường phố, trong lòng càng thêm đau đớn, lại không có chỗ để phát tiết, người qua lại trên đường chỉ chỉ trỏ trỏ y, y cũng làm như không nghe thấy gì cả.
“Thiên Tử Tiếu! Thiên Tử Tiếu chính phẩm của Cô Tô, nào lại đây, nếm thử nha“. Quán rượu ven đường truyền đến một loạt tiếng rao hàng, Lam Vong Cơ đột nhiên muốn biết, Thiên Tử Tiếu mà người kia thích như vậy, là có hương vị như thế nào.
Lúc này gia quy gia huấn được dạy dỗ từ nhỏ, cũng bị Lam Vong Cơ vứt hết ra sau đầu, đi qua nói: “Chủ quán, lấy cho ta một vò Thiên Tử Tiếu“.
Chủ quán vui vẻ ra mặt nói: “Được rồi, khách quan ngài cầm cẩn thận“.
Lam Vong Cơ thanh toán tiền, vừa đi vừa mở Thiên Tử Tiếu, uống một hơi cạn sạch.
Rượu rất thơm, rất thuần khiết, rõ ràng không phải hương vị cay xé người, nhưng nuốt xuống họng lại thiêu đốt đau đớn, đốt cháy thẳng tới tim, đốt đến tận hốc mắt.
Đi chưa được mấy bước đã say ngã xuống, ý thức của Lam Vong Cơ theo cú ngã của người trong mộng, cũng biến thành một mảnh hỗn độn, mở mắt ra đã là ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Vong Cơ nhìn mình say rượu nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nguỵ Anh! Ngươi ở chỗ nào? Nguỵ Anh, ngươi đi ra đi! Nguỵ Anh! Ngươi ở đâu? Ngươi rốt cuộc ở đâu? Nguỵ Anh! Nguỵ Anh!! Ngươi ở nơi nào?”
Cái tên mà khi tỉnh táo trước sau không thốt lên được, lúc này lại bị lặp đi lặp lại treo bên miệng cùng với tiếng khóc nức nở.
Đúng rồi, ta là đang đi tìm Nguỵ Anh, Nguỵ Anh đâu? Nguỵ Anh đi đâu vậy?
Lam Vong Cơ say rượu đột nhiên dừng lại ở một nơi trên đường, bật nhảy lên nóc nhà, làm như nhìn thấy người kia đang tươi cười giơ vò rượu ra nói với y “Thiên Tử Tiếu, chia cho ngươi một vò, coi như... không nhìn thấy ta được không“.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ đờ đẫn, tự mình thì thào với hư không: “Được, ta đều nghe ngươi“.
Lam Vong Cơ nhìn thấy mình trong trạng thái khùng điên vọt tới Cổ Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có chìa khoá, liền một kiếm chém xuống mở cánh cửa của Cổ Thất, việc này kinh động đến Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần hỏi hắn: “Vong Cơ, ngươi muốn tìm cái gì nói một tiếng là được, tại sao ở Cổ Thất gây ầm ĩ lớn như thế?”
Lam Vong Cơ ánh mắt mờ mịt, “Huynh trưởng“.
Lam Hi Thần chợt nghe thấy mùi rượu, không thể tin nổi nói: “Ngươi uống rượu? Toàn thân đầy mùi rượu? Ngươi đang tìm cái gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Cây sáo“.
Sau đó Lam Hi Thần lấy cho y một cây sáo bằng bạch ngọc, bị y giận dữ ném xuống đất, trong miệng không ngừng nói không phải cái này.
Lam Hi Thần chưa bao giờ nhìn thấy Lam Vong Cơ như thế, cả một mảnh tuyệt vọng cô đơn trên gương mặt gần như suy sụp, khuôn mặt quanh năm như hồ nước lạnh lúc này ràn rụa nước mắt, lặng lẽ chảy xuống.
Lam Vong Cơ làm thế nào cũng tìm không ra cây sáo mà y muốn, bỗng nhiên nhìn thấy một cây thiết lạc hình mặt trời, nhớ tới trên người của người nọ cũng có một vết sẹo như thế, giống như chợt tìm được dấu vết tồn tại của người đó, Lam Vong Cơ cầm thiết lạc truyền linh lực vào, ở cùng một vị trí, in lên một vết thương giống y như đúc.
Đau đớn ập đến, Lam Vong Cơ bừng tỉnh từ trong giấc mộng, làn da trên ngực vẫn nguyên vẹn, nhưng cảm giác đau đớn do thiết lạc vẫn còn, những hình ảnh vụn vặt hiện lên trong đầu, nỗi đau đớn tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông kia vẫn quanh quẩn trong tim, đè ép làm cho Lam Vong Cơ hô hấp một cách khó khăn.
Nguỵ Vô Tiện bị động tác của Lam Vong Cơ đánh thức, phát hiện cả người Lam Vong Cơ run rẩy không ngừng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm mình, giống như muốn nuốt mình vào trong bụng.