[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 14: Chương 14: Loạn Tán Cương - DI LĂNG




Lam Vong Cơ vẫn luôn đi theo cạnh Nguỵ Vô Tiện, thấy hắn nhìn về hướng Loạn Tán Cương trầm tư không nói gì, đi qua dùng ống tay áo to rộng che lại, âm thầm lặng lẽ nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn y, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống gương mặt cực kỳ tuấn nhã của Lam Vong Cơ, mang theo một cảm giác mơ hồ không thực.

Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt nhạt màu chứa đựng một tia trấn an.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, thật tốt, ít nhất đời này có Lam Vong Cơ vẫn luôn ở cùng với mình, bản thân mình cũng không còn phải chiến đấu đơn độc nữa.

Ôn Triều đang ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ răn dạy Kim Tử Hiên, nếu không phải các đệ tử Lan Lăng Kim thị khác kéo lại, ngay ngày đầu tiên tới Kim Tử Hiên đã đánh nhau cùng Ôn Triều rồi.

Mấy ngày tiếp theo bị Ôn Triều châm chọc móc mỉa, hắn cũng đã có thể mắt điếc tai ngơ, coi như đánh rắm.

Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện song song đi tới, Nguỵ Vô Tiện không biết nhìn thấy gì đột nhiên dừng chân lại, Lam Vong Cơ nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy năm ba thiếu nữ từ gần đó đi tới.

Nguỵ Vô Tiện xoay người nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, ta phải đi lấy đồ tốt“. Sau đó liền sải bước đi về phía một thiếu nữ trong số đó. Mấy thiếu nữ thấy có người lại, lập tức dừng việc thì thầm to nhỏ.

Nguỵ Vô Tiện thi lễ với cô nương kia, thái độ đoan chính lịch sự, nói: “Tại hạ Nguỵ Vô Tiện Vân Mộng Giang thị, Miên Miên cô nương, có thể cho tại hạ một túi thơm của ngươi không“.

Thiếu nữ kia nói: “Ngươi làm sao biết, ta tên là Miên Miên?”

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ta thấy những người khác kêu ngươi là Miên Miên, cho nên gọi Miên Miên theo, nếu có thất lễ mong Miên Miên cô nương đừng để ý“.

Có lẽ là thấy thái độ Nguỵ Vô Tiện chân thành, trong lời nói cũng không có bất kỳ ý tứ chọc ghẹo nào, nghĩ cũng không phải là cố ý, nên cũng không so đo lắm.

Miên Miên nói: “Nguỵ công tử, tại hạ La Thanh Dương của Lan Lăng Kim thị, gọi ta Thanh Dương là được, túi thơm này là đồ vật của nữ tử, không biết Nguỵ công tử muốn túi thơm này...”

Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói tiếp: “Cô nương đừng hiểu lầm, là hồi nãy ta vô tình nghe được các vị cô nương nói, túi thơm này của Thanh Dương cô nương có thể xua đuổi muỗi, một người bạn tốt của ta từ nhỏ làn da mỏng manh, bị cắn sẽ sưng thật to, thời gian rất lâu mới có thể tan, trong rừng này muỗi rất nhiều, cho nên ta đành mặt dày, tới hỏi xin cô nương“.

Các thiếu nữ che miệng cười, một thiếu nữ trong đó nói: “Người bạn tốt nào đó mà ngươi nói, là một trong Cô Tô Lam thị Song Bích, Lam nhị công tử, Lam Vong Cơ phải không“.

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên: “Ơ ~ làm sao cô nương biết?”

Thiếu nữ kia nói: “Vị Lam nhị công tử nào đó đối với bất kỳ ai cũng đều một bộ dáng vẻ lạnh lùng băng sương, ít khi nói cười, chỉ riêng đối với Nguỵ công tử ngươi là khác, các ngươi mỗi ngày như hình với bóng, suốt buổi săn đêm cũng chưa từng tách ra, cho nên rất dễ dàng đoán được người bạn tốt trong miệng ngươi là ai“.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm rõ ràng như vậy sao, Lam Vong Cơ rõ ràng đối với hắn cũng rất ít khi cười nha!

Nguỵ Vô Tiện bất giác nhanh miệng mà không nghĩ ngợi gì: “Chẳng lẽ cô nương mỗi ngày đều chú ý đến chúng ta, cho nên biết quan hệ của chúng ta tốt“.

Mấy thiếu nữ lập tức đỏ bừng mặt, một vị trong đó có chút lắp bắp nói: “Làm sao... chúng ta... chúng ta cũng là... cũng là thường xuyên thấy hai vị công tử ở cùng nhau, cho nên... cho nên mới nhớ rõ, Nguỵ công tử đừng hiểu lầm“.

Lam Vong Cơ vẫn đang chờ ở cách đó không xa, Nguỵ Vô Tiện trong lòng nhớ rõ, nên không có ý đùa giỡn với bọn họ, “Thanh Dương cô nương, túi thơm của ngươi còn dư không? Nếu có thì tặng cho ta một cái đi“.

Miên Miên vội vàng nói: “Có, Nguỵ công tử không cần khách khí“. Nói rồi lấy ra một túi thơm mới đưa cho Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện thi lễ với nàng, nói: “Đa tạ cô nương“.

Đợi mấy vị cô nương đi xa rồi, Giang Trừng chạy tới, giơ cánh tay đánh hắn một chưởng, nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi làm cái gì thế? Lam Vong Cơ còn ở bên cạnh nhìn đó, đừng có ở đâu cũng trêu chọc người khác, cẩn thận Lam Vong Cơ người ta chê ngươi phong lưu ngả ngớn, không để ý đến ngươi nữa, lúc đó ngươi khóc cũng vô dụng“.

Nguỵ Vô Tiện trừng mắt liếc y một cái, giơ tay làm bộ muốn đánh y, nói: “Ngươi nói lời xui xẻo gì vậy hả, Lam Trạm sao có thể không để ý tới ta, ta hỏi xin túi thơm của cô nương người ta, là để cho Lam Trạm xua đuổi muỗi, cái đồ không biết tình yêu là gì“.

Giang Trừng vội la lên: “Ta... ai nói ta không biết tình yêu, ta chỉ là không bằng lòng mà thôi, ta mà bằng lòng, cô nương yêu ta có thể xếp một vòng quanh Liên Hoa Ổ, hừ!”

Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nói: “Phải phải phải, vậy ngươi cũng nhanh chóng đi tìm một người để yêu đi, suốt ngày lắc lư trước mặt ta và Lam Trạm, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải đi tìm Lam Trạm“.

Nguỵ Vô Tiện chạy ào đi như một cơn gió, Giang Trừng âm thầm trợn trắng mắt, tự mình nói với mình: “Ai cả ngày lắc lư trước mặt các ngươi chứ, ta còn chưa nói hai ngươi suốt ngày không biết xấu hổ lắc lư trước mặt ta thì có“.

Nguỵ Vô Tiện chạy mấy bước đã trở về bên cạnh Lam Vong Cơ, đung đưa túi thơm trước mặt y, mặt mày tươi cười nói: “Lam Trạm, ngươi nhìn nè“.

Lam Vong Cơ nói: “Đây là thứ tốt mà ngươi nói?”

Nguỵ Vô Tiện đặt túi thơm vào tay Lam Vong Cơ, nói: “Đúng vậy, Lam Trạm, ngươi đừng xem thường túi thơm này, nó không chỉ có thể xua đuổi muỗi, bên trong còn có dược liệu, nhỡ mà bị thương gì đó còn có thể cấp cứu đấy“.

Lam Vong Cơ nhìn túi thơm trong tay, trong lòng mềm nhũn, lập tức cất túi thơm vào trong ngực áo thật cẩn thận, Lam Vong Cơ không nói ra được lời cảm tạ, kéo Nguỵ Vô Tiện đến một chỗ người khác không nhìn thấy, đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly, giờ phút này toàn là nhu tình, khẽ hôn lên khoé môi Nguỵ Vô Tiện nói: “Tâm ý của ngươi, ta sẽ trân trọng cẩn thận“.

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện hơi cong lên, đôi tay đang nắm lấy nhau khẽ siết chặt lại.

***

Mấy ngày nay thân thể Ôn Triều vừa hơi khoẻ một chút, là bắt đầu phóng túng, đi săn đêm còn mang theo tì nữ Vương Linh Kiều bên người, Ôn Triều định uống rượu, một tu sĩ Ôn gia bên cạnh vội vàng đi tới sợ sệt khúm núm ngăn cản gã, bị Ôn Triều mắng cho máu chó đầy đầu, nhưng không thể không làm.

Ôn Tình không thể lúc nào cũng đi theo Ôn Triều, cho nên kêu Ôn Ninh giám sát việc ăn uống của Ôn Triều, giúp gã khôi phục thân thể.

Nguỵ Vô Tiện nhớ tới kiếp trước, Ôn Ninh lúc còn sống có ơn với mình, sau khi chết hoá thành hung thi, càng không rời bỏ mình, kêu làm cái gì là làm cái đó, chưa từng một câu oán hận, giống như một thuộc hạ kiêm bạn tốt trung thành nhất, cứ luôn âm thầm bảo vệ cho mình.

Hiện giờ bị Ôn Triều mắng mà không dám ngẩng đầu, cả người nhút nhát sợ sệt đứng ở kia chịu mắng, trong lòng Nguỵ Vô Tiện dâng lên một nỗi xúc động muốn trực tiếp giết chết Ôn Triều, sát ý trong chớp mắt, bị Nguỵ Vô Tiện mạnh mẽ đè nén xuống.

Lam Vong Cơ cảm giác được, lòng bàn tay nắm lấy cái tay kia của Nguỵ Vô Tiện hơi siết lại, để hắn đừng liều lĩnh.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mọi người trước sau không săn được thứ gì lợi hại, Ôn Triều cũng mất hứng thú, lôi kéo Vương Linh Kiều mặt mày dung tục đi đến một nơi bí ẩn. Ôn Trục Lưu biết công tử nhà mình là cái đức hạnh gì, đương nhiên cũng không đi theo.

Nguỵ Vô Tiện, vốn vẫn luôn để ý đến Ôn Triều, cong khoé miệng lên, lộ ra gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười, thầm nghĩ: “Ôn Triều ơi Ôn Triều, đây là chính ngươi tự đi tìm chết“.

Ôn Triều kéo Vương Linh Kiều đến một nơi không ai nhìn thấy, tu sĩ Ôn gia đứng yên chờ lệnh, sai đám đệ tử thế gia tản đi khắp nơi tìm kiếm con mồi.

Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ, lặng yên không một tiếng động thoát khỏi tầm mắt của mọi người, dần dần tiến tới gần chỗ Ôn Triều, còn chưa tới gần được bao nhiêu, đã nghe một trận tiếng rên rỉ đứt quãng của nữ nhân chợt cao chợt thấp, cùng với tiếng thở dốc thô nặng của nam nhân.

Bước chân đột ngột dừng lại, hai người cứ thế cứng đờ tại chỗ, không biết có nên đi tới vào lúc này không.

Nguỵ Vô Tiện có chút xấu hổ, nhận thấy Lam Vong Cơ còn căng cứng hơn cả hắn, lập tức không ngượng ngùng gì nữa, còn rất hào hứng đến gần Lam Vong Cơ hỏi: “Lam Trạm, ngươi có muốn xem một hồi đông cung sống không nha“.

Vẻ mặt Lam Vong Cơ không hề gợn sóng, nói: “Vô vị“.

Nguỵ Vô Tiện thấy dáng vẻ lúc này vẫn còn nghiêm trang của y, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, nói: “Lam Trạm, ngươi cũng thật là không thú vị, bất quá đông cung sống này của Ôn Triều ấy hả, vẫn là xem không hay, quá mức ghê tởm, ngươi cứ đứng đây chờ, đừng để bọn chúng làm bẩn mắt ngươi, một mình ta đi qua là được“.

Lam Vong Cơ đi theo cùng hắn, nói: “Không cần“.

Nguỵ Vô Tiện cười cười không nói gì nữa, cũng không cố ngăn cản y.

Hai người kia quá mức nhập tâm, vẫn không nhận ra có người tới gần, cho đến khi tiếng vỗ tay của Nguỵ Vô Tiện vang lên, hai người mới phát giác đã có người đến, Vương Linh Kiều hốt hoảng kêu thành tiếng, nhanh chóng lấy quần áo che đậy thân thể.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Tiếp tục đi, Ôn nhị công tử sao lại dừng chứ“.

Ôn Triều thẹn quá hoá giận mắng: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi tìm chết. Không lo săn đêm đàng hoàng, còn dám theo dõi nhìn lén ta, ngươi quả thực không biết xấu hổ“.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Không biết xấu hổ? So với Ôn nhị công tử ngươi, Nguỵ mỗ ta xin nhận thua nha“.

Ôn Triều xấu hổ tức giận nói ra lời độc địa: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi chết chắc rồi, ta sẽ không để ngươi sống sót trở về Giang gia, Vân Mộng Giang thị cũng sẽ bởi vì hành động hôm nay của ngươi mà bị liên luỵ, ngươi cứ chờ Giang gia diệt môn đi“.

Nghe vậy, trên mặt Nguỵ Vô Tiện không còn nụ cười nữa, xoay xoay Trần Tình trong tay, oán khí vô thanh vô tức từ bốn phương tám hướng ùa đến phía sau Ôn Triều, nghiến răng nghiến lợi nói từng câu một: “Diệt môn... ngươi cho rằng, ta sẽ cho ngươi cơ hội này sao“.

Ôn Triều nghe thấy hắn nói lời không đúng, có chút kinh hoảng luống cuống nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta chính là Ôn gia nhị công tử“.

Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: “Ta đương nhiên biết ngươi là ai, về phần ta muốn làm cái gì, ngươi quay đầu lại nhìn thị nữ của ngươi, sẽ biết ta muốn làm cái gì“.

Ôn Triều quay phắt đầu lại, thấy hai mắt Vương Linh Kiều ở phía sau trợn to hết cỡ, thất khiếu chảy máu, hai tay tự bóp cổ mình, há to miệng như muốn thét lên, nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng. Giống như bị thứ gì đó sống sờ sờ hù chết.

Ôn Triều sợ tới mức lập tức đẩy ả ra, muốn hét to lên, nhưng phát hiện môi trên môi dưới không thể nào tách ra được, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.

Thuật cấm ngôn của Lam gia nổi tiếng xa gần, Ôn Triều cũng có nghe thấy, gã giống như nhìn thấy ác ma, hoảng sợ vạn phần nhìn Nguỵ Vô Tiện, cùng với Lam Vong Cơ thần sắc lạnh nhạt phía sau hắn.

Nguỵ Vô Tiện cũng không thèm vô nghĩa với gã nữa, túm cổ áo gã lao lên đỉnh núi Di Lăng.

Lam Vong Cơ một đường im lặng đi theo hắn, lên thẳng đỉnh núi Di Lăng.

Cả ngọn núi Loạn Tán Cương - Di Lăng toát ra một luồng tử khí nặng nề, giống như một khối thi thể khổng lồ hàng nghìn năm tuổi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.

Nguỵ Vô Tiện một tay xách Ôn Triều, cười hỏi gã: “Ôn Triều, ngươi biết đây là nơi nào không? Đây chính là Loạn Tán Cương nổi danh ở Di Lăng.”

Nguỵ Vô Tiện tự hỏi tự trả lời, treo cả người Ôn Triều lơ lửng giữa trời, bên dưới chính là khoảng không nhìn như vô tận, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn đang cười, nhưng lại cho người ta một cảm giác cực kỳ áp bách, cực kỳ bi thương.

Lam Vong Cơ cảm thấy ngực nhói đau.

Nguỵ Vô Tiện nhìn về hướng Loạn Tán Cương, nói một cách xa xăm: “Trước kia có người nói với ta, người sống đi vào nơi này, thì cả hồn lẫn xác, có đi không về, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ thoát ra được, Ôn nhị công tử, ngươi biết người kia là ai không?”

Ôn Triều sớm đã bị doạ đến mức không kiểm soát được đại tiểu tiện, cả người run rẩy không ngừng.

Gã muốn xin tha, nhưng lại không mở miệng được, nước mắt nước mũi giàn giụa, cực kỳ chật vật. Chỉ có thể kêu ô ô ô, hai tay túm lấy cánh tay Nguỵ Vô Tiện, nhưng vì run rẩy nên không làm sao nắm chặt được.

Nguỵ Vô Tiện làm như mới sực nhớ ra, có chút ngại ngùng nói: “Ai da, thật ngại quá Ôn nhị công tử, ta quên mất hiện giờ ngươi không thể nói được“.

Lam Vong Cơ từ nhỏ đã được dạy dỗ trừ bạo giúp yếu, phù trợ chính nghĩa. Phát hiện ra Nguỵ Vô Tiện định làm gì, ngập ngừng nói: “Nguỵ Anh, như vậy không khỏi có chút tàn bạo, sao không trực tiếp giết hắn“.

Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn y, từ khi biết mình muốn báo thù, Lam Vong Cơ cũng không hề ngăn cản hắn làm bất kỳ chuyện gì, thậm chí còn giúp hắn, đây vẫn là lần đầu tiên mở miệng, nhưng Nguỵ Vô Tiện không muốn buông tha Ôn Triều như vậy.

Nguỵ Vô Tiện hờ hững nói: “Lam Trạm, ngươi còn nhớ lúc trước ta đã kể với ngươi, ta đem kim đan cho Giang Trừng, sau đó không còn cách nào mới đành tu quỷ đạo, vậy ngươi có biết ta... vì cái gì mà tu quỷ đạo không?”

Lam Vong Cơ nghe hắn nói như thế, trong lòng thoáng có một suy đoán không lành, còn không đợi y hỏi, Nguỵ Vô Tiện lại nói tiếp: “Bởi vì nếu ta không tu quỷ đạo thì sẽ chết, ngay cả hồn phách cũng không thể lưu lại“.

Nguỵ Vô Tiện xách Ôn Triều tới gần Lam Vong Cơ, hai chân Ôn Triều chấm đất, nghĩ rằng đã tìm được đường sống trong chỗ chết, Nguỵ Vô Tiện không dám giết gã, nhưng gã cũng không dám lại trêu chọc Nguỵ Vô Tiện nữa, cả người run run rẩy rẩy cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại.

Đôi mắt bình thường tràn ngập ý cười của Nguỵ Vô Tiện, lúc này toàn là chua xót thấu tâm can, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: “Ta mất kim đan hết sức suy yếu vô lực, bị Ôn Triều dẫn người hành hung một trận, bọn chúng sợ ta sau khi chết, sẽ biến thành lệ quỷ dây dưa không dứt, nên ném ta vào Loạn Tán Cương này, đáng tiếc là bọn chúng không ngờ, mạng của Nguỵ Vô Tiện ta rất cứng, đã như vậy vẫn có thể sống sót, sống sót thoát ra tìm bọn chúng báo thù“.

Đôi mắt kia của Lam Vong Cơ có màu sắc nhạt đến mức khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt, hiện giờ vì khiếp sợ mà mở to hết mức.

Nguỵ Vô Tiện không nhìn Lam Vong Cơ nữa, đột nhiên một lần nữa treo Ôn Triều lơ lửng trong không trung, hắn rơi vào trong ký ức đau đớn mãnh liệt, đương nhiên cũng không phát hiện cả người Lam Vong Cơ hình như hơi phát run.

Nguỵ Vô Tiện đưa lưng về phía Lam Vong Cơ nhìn vào khoảng không của Loạn Tán Cương, trong giọng nói toàn là cay đắng, “Lam Trạm, ngươi biết ta làm thế nào... dưới tình huống thân thể trọng thương mất đi kim đan, ở nơi quỷ quái này ba tháng mà vẫn không chết không..., đau khổ hiện giờ của Ôn Triều, so với những gì lúc trước ta phải chịu, căn bản không đến một phần vạn, như vậy ngươi còn cảm thấy cách làm của ta tàn nhẫn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.