Hơn một tháng không gặp, không chỉ có Nguỵ Vô Tiện nhớ nhung, mà Lam Vong Cơ cũng là tương tư thành bệnh.
Lần trước từ biệt, y vốn rất ít khi nằm mơ, thế mà gần như đêm nào cũng mơ thấy Nguỵ Vô Tiện.
Kỳ Sơn truyền tin bắt buộc đi nghe giáo huấn, y liền lập tức xin dẫn người đi, y muốn gặp Nguỵ Vô Tiện, nhớ đến mức ngay cả bản thân y cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Lam Vong Cơ chỉ là có chút xấu hổ bực bội, không biết làm thế nào đối mặt với Nguỵ Vô Tiện, nhưng lại không giận hắn. Vừa định mở miệng giải thích, thì nghe thấy vài tên tu sĩ Ôn gia quát các đệ tử thế gia: “Tất cả im lặng, không được nói chuyện“.
Các đệ tử thế gia nhìn thấy Ôn Triều không lớn hơn bọn họ mấy tuổi, kiêu căng ngạo mạn ở trên đài, ai nấy đều tức giận mà không dám nói gì.
Ôn Triều tươi cười vẻ mặt đắc ý, đứng bên trái là một thiếu nữ xinh đẹp dáng vẻ thướt tha, đứng phía sau bên phải là một nam tử hai mươi ba mươi tuổi khí thế lạnh lẽo âm trầm.
Lam Vong Cơ rõ ràng cảm giác được từ lúc Ôn Triều và Ôn Trục Lưu xuất hiện, biểu tình của Nguỵ Vô Tiện biến hoá mãnh liệt, trên mặt không còn chút ý cười tươi đẹp nào, cả người đều toát ra một cỗ hàn ý u ám.
Đưa tay nắm lấy cánh tay Nguỵ Vô Tiện, phát hiện cơ bắp Nguỵ Vô Tiện căng chặt đến mức run rẩy, Lam Vong Cơ sợ hắn xúc động vội vàng nhẹ giọng kêu lên: “Nguỵ Anh! Bình tĩnh!”
“Nguỵ Vô Tiện, ngươi đừng xúc động, hiện giờ rõ ràng vẫn chưa phải là lúc trở mặt“. Giang Trừng cũng nhận ra Nguỵ Vô Tiện dường như có chút không thích hợp, chạy tới đè bả vai Nguỵ Vô Tiện lại.
Giang Trừng biết Nguỵ Vô Tiện có hận ý đối với Ôn gia, đối với Ôn Triều và Ôn Trục Lưu. Chính y tuy rằng cũng hận, nhưng không tận mắt nhìn thấy sự diệt vong của Giang gia, cho dù biết việc tương lai Ôn gia sẽ làm, cũng không có nỗi hận thù ngút trời như Nguỵ Vô Tiện.
“Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng“. Nguỵ Vô Tiện buông nắm tay bất giác siết chặt ra.
Lam Vong Cơ im lặng không nói, nụ cười vẫn còn trên mặt Nguỵ Vô Tiện, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bầu không khí u ám lạnh lẽo. Nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện như thế, không hiểu sao Lam Vong Cơ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau xót.
Ôn thị yêu cầu mọi người nộp tiên kiếm lên, đệ tử thế gia không phục phản đối, nhưng bị Ôn Triều đe doạ, đợi đến khi không còn ai phản kháng yên tĩnh trở lại, Ôn Triều đầy mặt đắc ý mỉa mai các thế gia không hiểu lễ nghi, không hiểu phục tùng, không hiểu tôn ti.
Thế lực Ôn gia khổng lồ, để không liên luỵ đến gia tộc, các đệ tử thế gia đành nén giận tháo kiếm ra giao nộp.
Toàn bộ quá trình Giang Trừng đều đè bả vai Nguỵ Vô Tiện lại, sợ hắn không khống chế được giết Ôn Triều trước mắt bao nhiêu người.
Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nói: “Giang Trừng, ngươi không cần phải như thế, ta có chừng mực. Tuy rằng gã khiến ta ghê tởm tột đỉnh, nhưng ta cũng sẽ không chọn lúc này đi đánh gã“.
Ôn thị phát cho mỗi đệ tử thế gia một quyển Tinh hoa lục của Kỳ Sơn Ôn môn, mỗi người một quyển, yêu cầu học thuộc, lúc nào cũng phải nằm lòng.
Ban đêm, Lam Vong Cơ lặng yên không một tiếng động lẻn vào chỗ ở Nguỵ Vô Tiện, nhưng phát hiện trong phòng Nguỵ Vô Tiện không một bóng người, trầm tư một lát, quyết định chạy đến chỗ ở của Ôn Triều, tìm thấy Nguỵ Vô Tiện ở trên một cây cổ thụ cách chỗ ở Ôn Triều không xa.
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đột nhiên xuất hiện trước mắt, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Nguỵ Vô Tiện nhịn không được bật cười, nói: “Lam Trạm, sao ngươi lại tới đây? Còn biết ta ở chỗ này?”
Lam Vong Cơ nói: “Giờ nọ đã trôi qua, ngươi chưa đến tìm ta, nên đến phòng ngươi để tìm ngươi, ngươi không ở đó, ta liền suy đoán ngươi sẽ tìm đến Ôn Triều“.
“Hả? Ngươi đến phòng ta tìm ta?”
Nguỵ Vô Tiện có chút ngạc nhiên, nhưng vui vẻ không thôi, nổi lên ham muốn khiêu khích y, tới gần bên tai Lam Vong Cơ ái muội nói với y: “Lam nhị ca ca, ngươi chính là vẫn luôn ở trong phòng chờ ta sao? Ta không đi tìm ngươi, thì ngươi tự mình đến phòng ta, Lam nhị ca ca, hoá ra ngươi muốn ngủ cùng một giường với ta như vậy ha ~”
Lam Vong Cơ im lặng không nói, Nguỵ Vô Tiện ghé qua hôn y, đầu lưỡi đảo qua cánh môi Lam Vong Cơ, nhưng vẫn không thâm nhập, hơi cách ra một chút, trán kề lên trán Lam Vong Cơ, tiếp theo tỏ ra uỷ khuất nói: “Lam Trạm, ban ngày không phải ngươi vẫn đang giận ta sao, còn không để ý đến ta, ngươi có biết lúc ấy ta đau lòng như thế nào không“.
Lam Vong Cơ đưa tay ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, kéo hai người càng sát lại gần nhau, rũ mắt nói: “Ta không giận ngươi, chỉ là... nhất thời không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào“.
Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt vui mừng ra mặt, “Ai da, Lam nhị ca ca, nói vậy là ngươi không tức giận ha, nhưng, ngươi thật đúng là hiểu ta nha. Biết đến chỗ này tìm ta“.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, Nguỵ Vô Tiện không đi, cũng chưa nói tới đây làm cái gì, Lam Vong Cơ cũng không hỏi, cứ thể yên lặng ở cùng với hắn.
Chẳng bao lâu Giang Trừng cũng tới, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện còn mạnh khoẻ ngồi đây nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nguỵ Vô Tiện, hơn nửa đêm không ngủ chạy tới đây làm gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngủ không được, ta đã không thoải mái, đương nhiên cũng muốn khiến người khác không thoải mái. Nhưng mà ngươi, tại sao ngươi cũng tới đây“.
Giang Trừng nói: “Ta thấy vẻ mặt ngươi ban ngày không ổn, biết ngươi chắc chắn ngủ không được, lo lắng cho ngươi, đi tới phòng ngươi xem ngươi, ai ngờ không có ai, ta đoán ngươi không đi tìm Lam Trạm, thì là đến tìm Ôn Triều, liền đến đây xem thử, không ngờ ngươi thật đúng là ở đây, sau này săn đêm có rất nhiều cơ hội, hiện giờ ở trong hang ổ Ôn gia ngươi đừng làm loạn“.
“Yên tâm đi, ta chỉ là cho Ôn Triều chút phiền toái nhỏ, khiến gã ngủ không thành giấc mà thôi“. Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn trời, lại nói: “Bây giờ còn hơi sớm, Giang Trừng, nếu ngươi không buồn ngủ có hứng thú thì ở lại nói chuyện, nếu mệt mỏi thì trở về ngủ đi“.
Giang Trừng đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, “Ta không đi, ngược lại ta muốn xem ngươi sắp làm gì“.
Nguỵ Vô Tiện ghét bỏ nói: “Ngươi cách xa ta một chút, vị này của nhà ta chính là bình giấm cũ, rất chua, đừng ngồi gần ta như thế, cẩn thận y tìm ngươi thách đấu“.
Từ khi Giang Trừng tới, Lam Vong Cơ đã buông Nguỵ Vô Tiện ra, không mất lễ nghi ngồi ngay ngắn bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.
Lúc này Giang Trừng mới nhận ra, từ sau khi mình tới là Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, hiện giờ ánh mắt nhìn về phía mình cũng rét căm căm, để giảm bớt xấu hổ, Giang Trừng che miệng “khụ khụ” hai tiếng. Mông nhích sang bên cạnh xa một chút, khoảng cách giữa y và Nguỵ Vô Tiện ít nhất có thể ngồi được hai người cũng không thành vấn đề.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Giang Trừng thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn không có động tác gì, liền hỏi: “Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì? Đã quá khuya rồi, mọi người đều đã ngủ“.
“Khá trễ rồi, cũng đã đến lúc“.
Không đợi Giang Trừng và Lam Vong Cơ hiểu được lời hắn nói, đã thấy Nguỵ Vô Tiện lấy Trần Tình luôn mang theo người ra.
Tiếng sáo vang lên, du du dương dương phiêu lãng trên bầu trời tối đen, mang theo giai điệu mê hoặc lòng người, Lam Vong Cơ và Giang Trừng cũng không cảm thấy có gì khó chịu, đột nhiên từ trong phòng Ôn Triều vang lên một tiếng gào thảm thiết rùng rợn, chính là giọng của Ôn Triều.
“Đừng lại đây, đừng lại đây, cứu mạng với! Cứu mạng! Đừng lại đây!”
Tiếng kêu la thảm thiết liên tục không ngừng, tiếng kêu sợ hãi càng lúc càng cao hơn, lộ ra vẻ hoảng sợ khiến người ta hãi hùng, giống như gặp phải yêu ma quỷ quái khủng khiếp gì đó, trong đêm tối làm người ta sởn tóc gáy.
Ôn Triều tính cách kiêu ngạo hống hách, bắt nạt kẻ yếu. Đối với gia phó tì nữ cũng là một người hễ không hài lòng là đánh chửi mắng mỏ, không ít người đã bị chết trong tay gã.
Tuy rằng tiếng kêu la thê thảm chói tai, nhưng Ôn Triều làm như bị nhốt vào trong giấc mộng không cách nào thoát thân, bất kể thị nữ bên cạnh kêu gọi thế nào, vẫn trước sau không tỉnh lại.
Giang Trừng nghe tiếng kêu thảm thiết mà nổi da gà toàn thân, trong lòng còn sợ hãi, nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi thổi sáo làm chuyện gì đó đúng không? Làm thế nào Ôn Triều đột nhiên kêu thành như vậy?”
Nguỵ Vô Tiện thu hồi tiếng sáo Trần Tình, khoé miệng cong lên một nụ cười thờ ơ, “Không có gì, chút trò nhỏ thôi, chẳng qua khiến Ôn Triều mấy ngày tới không thể nào ngủ được, vừa ngủ là sẽ bị ác mộng quấy nhiễu, đêm không thể ngủ“.
“Lam Trạm, chúng ta trở về đi, ta cũng buồn ngủ quá rồi“.
Lam Vong Cơ tuy cũng kinh ngạc cảm thán thực lực của Nguỵ Vô Tiện, nhưng không có phản ứng gì lớn lắm, khẽ gật đầu nói: “Ừm!“. Nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện, hai người nhảy xuống khỏi cành cây rời đi.
Giang Trừng vẻ mặt mờ mịt, nghe Ôn Triều kêu thảm, nhất thời không biết mình đang làm gì, đợi hai người đi xa mới phản ứng lại, nhịn không được lầu bầu mắng: “Nguỵ Vô Tiện, cái đồ vô lương tâm, trọng sắc khinh bạn, ta vẫn còn ở đây nè...”
Ngày hôm sau, các đệ tử thế gia nhìn thấy Ôn Triều muốn cười lại không dám cười, mọi người đều nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Quầng thâm dưới mắt Ôn Triều rất đậm, sắc mặt tái nhợt, giống như một con gà trống ngâm chua. Cố chống đỡ tinh thần đốc thúc các đệ tử thế gia đọc thuộc lòng Tinh hoa lục của Ôn thị.
Đêm qua sau khi ngủ không biết như thế nào, lại mơ thấy mấy tên gia nô ti tiện đã bị mình hành hạ cho đến chết, mặt mày dữ tợn hướng về phía mình đòi mạng. Bản thân mình chạy không ngừng, những kẻ đó khắp người đều là vết máu, khuôn mặt trắng nhợt đuổi theo mình, suốt đêm không yên ổn.
Hôm nay, đệ tử thế gia bị đuổi tới một khu rừng núi hẻo lánh ở Kỳ Sơn để săn đêm, kêu đám đệ tử không có bội kiếm đi phía trước mở đường, hấp dẫn lực chú ý của yêu ma quỷ quái.
Ôn Triều sống không bằng chết ngồi trên một cái võng mềm mại, được tu sĩ Ôn gia khiêng đi ở phía sau, đám đệ tử thế gia nhìn bộ dáng của gã mà buồn cười, nếu không phải người Ôn gia ở bên cạnh nhìn, chỉ sợ đã ôm bụng cười thật to, mắng một tiếng ác giả ác báo.
Ôn Triều đã ba bốn ngày chưa được ngủ một giấc đàng hoàng, vừa ngủ gật là thấy oan hồn lệ quỷ đến đòi mạng, giống như bước vào khoảng không, chìm xuống đầm lầy âm u khủng khiếp, vô số lệ quỷ cắn xé lôi kéo thân thể của mình, phía sau còn có một đôi mắt tối tăm thời thời khắc khắc trộm nhìn mình chằm chằm, khiến mình sởn tóc gáy.
Ngủ không đủ giấc nên tính tình càng thêm cáu gắt, hơi không hài lòng với đám đệ tử là nói lời ác độc, mắng chửi trước mặt mọi người, mắng người ta không bằng mèo chó, ngày cả người của Ôn gia ở bên cạnh cũng cố hết sức tránh xa gã, để tránh rước hoạ vào thân.
Cứ như vậy không đến một tuần, Ôn Triều không thể nào chịu nổi sự tra tấn bởi cảnh tượng trong mơ, bệnh liệt giường, Ôn Nhược Hàn sai Ôn Tình thuộc dòng thứ, chuyên hành nghề y tới chẩn trị.
Ôn Tình gặp Ôn Triều suýt chút nữa không nhận ra, làm thế nào cũng không nghĩ tới, một Ôn Triều ngày xưa thích ra mặt khoe mẽ, lỗ mũi hướng lên trời, hiện giờ trở nên gầy trơ xương như vậy, xanh xao vàng vọt, tròng mắt lồi ra, cả người hơi thở mong manh hít vào nhiều thở ra ít.
Ôn Tình khám bệnh cho gã, còn chưa tới gần đã bị gã cào bị thương, Ôn Tình tìm người cưỡng chế đem Ôn Triều thần trí không rõ, giống như phát điên trói lại.
Sau khi khám xong, Ôn Tình tìm Ôn Nhược Hàn báo cáo tình hình, Ôn Nhược Hàn ngồi ở trên đài cao, toàn thân toát ra uy lực tự nhiên.
Ôn Tình nghiêm trang hồi báo nói: “Thân thể nhị công tử cũng không có gì khác thường, nhưng xem tình trạng cảm xúc này, ngược lại giống như đụng phải tà vật gì đó, khiến cho ác mộng quấn thân không thể ngủ được, ta đã kê phương thuốc an thần giúp ngủ được, để Nhị công tử nghỉ ngơi đầy đủ, về phần thần trí, Ôn Tình tài hèn ít học, không giúp được Nhị công tử, chỉ có thể dựa vào bản thân công tử tự thoát ra“.
Ôn Nhược Hàn như suy tư gì đó nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi“.
Ôn Tình cúi đầu hành lễ, sau đó lui ra ngoài.
Giang Trừng sau khi nghe được tin tức, lập tức đi tìm Nguỵ Vô Tiện, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn đang cùng Lam Vong Cơ làm như không có chuyện gì xảy ra, phỉ nhổ đồ ăn lỏng bỏng toàn nước của Ôn gia, khiến người ta không muốn ăn, vội vội vàng vàng chạy tới nói: “Nguỵ Vô Tiện, Ôn gia tìm Ôn Tình, người tinh thông y thuật của nhà bọn chúng đến, liệu nàng ta có thể nhìn ra cái gì hay không?”
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: “Ta biết rồi, nhưng ngươi yên tâm, Ôn Tình không nhìn ra cái gì đâu, cùng lắm là làm cho Ôn Triều có thể ngủ được mà thôi“.
Nguỵ Vô Tiện thất thần nghĩ nếu Ôn Tình đã tới, vậy Ôn Ninh chắc chắn cũng theo tới.
Giang Trừng nói: “Nếu Ôn Triều ngủ lại được, chuyện trước đó ngươi làm không phải là uổng công hay sao“.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Cho dù Ôn Tình không tới, ta cũng định để cho Ôn Triều ngủ“.
Lam Vong Cơ cảm thấy bất ngờ, y cho rằng Nguỵ Vô Tiện sẽ vẫn cứ tiếp tục tra tấn.
Giang Trừng càng là không thể tưởng tượng được thấp giọng hỏi: “Tại sao, như vậy là xong rồi à? Ngươi không phải nói muốn giết gã trước hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng vậy, nhưng nếu gã không ra cửa, mỗi ngày người bảo vệ trong ba lớp ngoài ba lớp vây xung quanh, giết gã quá phiền phức, trước hết để gã vui vẻ mấy ngày, cho rằng mình đã khoẻ, sau đó... chính là ngày chết của gã“.
Có thuốc của Ôn Tình cùng với Nguỵ Vô Tiện cố tình thu bớt lại, cuối cùng Ôn Triều có chuyển biến tốt hơn, không đến mấy ngày đã lê tấm thân gầy đét như que củi, chạy đến giương oai diễu võ trước mặt đệ tử thế gia.
Đã không còn con vương bát trong động Huyền Vũ kia nữa, mỗi ngày đều chỉ là đi săn đêm mấy con sơn tinh dã quái thông thường, hôm nay đệ tử thế gia lại bị đuổi đến chân núi Di Lăng để săn đêm.
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Loạn Tán Cương, biểu tình có chút hoảng hốt.
Nơi đây từng là cơn ác mộng của hắn, cũng là nơi an cư lạc nghiệp sinh sống một thời gian của hắn, sau khi hắn trốn chạy khỏi Giang thị ở kiếp trước.