Ban đêm bến tàu Liên Hoa Ổ đèn đuốc sáng trưng, khu chợ ở bến tàu cực kỳ náo nhiệt, Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ đi xem cái này, chơi cái kia, nhưng cơ bản đều là Nguỵ Vô Tiện chơi, Lam Vong Cơ gật đầu hoặc trả lời vài câu, hai người đi một vòng lớn, Nguỵ Vô Tiện mua một đống thức ăn, sau đó mua hai vò rượu, hai người liền trở về Liên Hoa Ổ.
Trong phòng ngủ của Nguỵ Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ, Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện, còn có Giang Trừng nghe hương thơm mà tới, ba người ngồi đối diện nhau.
Lam Vong Cơ vốn định trở về, lại bị Nguỵ Vô Tiện giở trò xấu lôi kéo y ở lại cùng với hắn, mới vừa ngồi xuống thì Giang Trừng đã đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa liền hét lên với Nguỵ Vô Tiện: “Nguỵ Vô Tiện ngươi đi đâu, cả ngày không thấy bóng dáng ngươi“.
Nói xong quay đầu thấy Lam Vong Cơ cũng ở đó, Giang Trừng ngây người ra một lúc, thu lại biểu tình, lịch sự nói: “Lam nhị công tử cũng ở đây ha“.
Lam Vong Cơ hơi gật đầu xem như chào hỏi, nếu Giang Trừng đã tới, cũng ngại rời đi, nên cũng ngồi xuống theo.
Giang Trừng ở phòng sát bên phòng Nguỵ Vô Tiện, sau khi Giang Trừng ngồi xuống, lập tức lật lật mớ đồ ăn trên bàn, nói: “Ngươi mua đồ ăn gì vậy, hương thơm bay hết vào phòng ta.”
Nguỵ Vô Tiện cười mắng: “Chỉ có mũi ngươi thính, đuổi kịp chó săn rồi“.
Giang Trừng trợn trắng mắt la hắn: “Ngươi biến, ngươi mới đuổi kịp chó săn thì có“.
Nguỵ Vô Tiện rót rượu cho cả ba người, sau đó sực nhớ ra Lam Vong Cơ không uống rượu, vội vàng rót trà lại cho y, nếu không phải Giang Trừng cũng ở đây, thì hắn cũng muốn lừa Lam Vong Cơ uống rượu.
Thật đáng tiếc, không thấy được dáng vẻ say rượu của Lam Vong Cơ, cũng không biết thiếu niên Lam Vong Cơ, say rượu sẽ là dáng vẻ gì...
Trong đầu Nguỵ Vô Tiện không ngừng mơ tưởng.
Giang Trừng lúc đầu còn có chút giữ kẽ, Lam Vong Cơ làm chưởng phạt thời đi học, đệ tử thế gia đi nghe học đều hoặc nhiều hoặc ít có điểm sợ y, đã thành thói quen. Nhưng có Nguỵ Vô Tiện ở đây, chẳng mấy chốc đã uống thoải mái.
Nói đến mấy chuyện thú vị, Nguỵ Vô Tiện cũng muốn Lam Vong Cơ cùng vui vẻ theo, dựa vào men rượu không kiêng nể gì kéo tay áo Lam Vong Cơ lắc lắc, “Lam Trạm, ngươi cũng nói chuyện đi, ngươi không uống rượu còn không nói chuyện là sao, chán lắm á ~”
Lam Vong Cơ thấy hắn kéo tay áo mình làm nũng, khuôn mặt hơi ửng hồng vì uống rượu, Lam Vong Cơ đột nhiên rất muốn xoa nắn mặt hắn, nhưng vẫn kềm chế, thong thả nói: “Các ngươi cứ nói, ta nghe là được“.
Giang Trừng thấy Nguỵ Vô Tiện uống say phát điên với Lam Vong Cơ, ngồi xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, vừa kéo về bên đây vừa nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi làm gì thế, đây là Lam Vong Cơ!!! Chú ý dáng vẻ của ngươi“.
Nguỵ Vô Tiện bị Giang Trừng kéo ra, trong lòng khóc không ra nước mắt, bực bội nghĩ: “Giang Trừng ngươi cũng thật là không có nhãn lực, không giúp đỡ còn gây phiền“.
Nguỵ Vô Tiện uống không ít, nói đến Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn lần này, Nguỵ Vô Tiện hùng hùng hổ hổ, hoàn toàn quên mất Lam Vong Cơ còn ở đây.
Giang Trừng không uống nhiều như hắn, nhưng cũng có chút ngà ngà, mắng hùa theo hắn: “Đúng vậy, tên Ôn gia nào cũng lỗ mũi hướng lên trời, thi săn bắn chẳng có ai vào được bảng xếp hạng, cũng không biết có gì hay mà đắc ý“.
Nguỵ Vô Tiện trên mặt vẫn đang cười, nhưng tất cả trong mắt đều là sự khinh thường, thậm chí mang theo một tia hận ý không dễ phát hiện. Cười lạnh nói: “Ôn gia... Hừ! Sớm muộn gì cũng tới lúc xử lý bọn chúng“.
Mỗi khi Giang Trừng ba hoa chém gió cùng với Nguỵ Vô Tiện, câu vai bá cổ, ánh mắt Lam Vong Cơ, đều sẽ u ám đi mấy phần, nhỏ đến mức không thể nhận ra, đáng tiếc Nguỵ Vô Tiện không thấy được, bằng không với sự hiểu biết của hắn đối với Lam Vong Cơ, chỉ liếc mắt một cái là có thể thể thấy được Lam Vong Cơ có chút không vui.
Lam Vong Cơ duỗi tay cầm lấy trà Nguỵ Vô Tiện rót cho y, uống một hơi cạn sạch, vào miệng rồi mới phát hiện không đúng, cố thở được vài hơi liền trực tiếp gục xuống.
Nguỵ Vô Tiện đang cùng Giang Trừng nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Lam Vong Cơ bộp một tiếng đập đầu xuống bàn, ngủ mất.
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ uống cạn chén rượu mình rót cho y, thầm nghĩ, lần này tới công chuyện rồi.
Giang Trừng có chút bối rối, nhìn Lam Vong Cơ đang ngủ, nhất thời không phản ứng kịp, “Y đây là bị sao vậy? Làm thế nào đột nhiên lại gục xuống?”
Không rảnh quan tâm đến Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện chạy tới đỡ Lam Vong Cơ lên, sau đó nói với Giang Trừng: “Hôm... hôm nay chỉ tới đây, hôm nào chúng ta lại uống, ngươi nhanh trở về đi“.
Giang Trừng uống không ít, có chút ngơ ngác ờ một tiếng, đứng dậy đi, lúc mở cửa lấy lại tinh thần, hậu tri hậu giác hỏi: “Lam Vong Cơ chắc sẽ không có chuyện gì chứ?”
Nguỵ Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ nói với hắn: “Không sao, chỉ là không cẩn thận uống ly rượu ta rót, say thôi, ngươi đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại nha! Có gió“.
Giang Trừng đi rồi, Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ say ngã gục, nghĩ thầm y phải ngủ bao lâu mới tỉnh, nhỡ nằm trên mặt đất cảm lạnh làm sao bây giờ?
Không rảnh dọn dẹp đống bừa bộn ở trên bàn, Nguỵ Vô Tiện một phen vác Lam Vong Cơ lên đi tới giường, đáng tiếc uống rượu hơi nhiều, bước chân loạng choạng thiếu chút nữa quăng. ngã Lam Vong Cơ.
Thật vất vả vác Lam Vong Cơ lên giường, Nguỵ Vô Tiện vã cả mồ hôi, nằm nhoài ở mép giường nhìn Lam Vong Cơ ngủ, đem lời muốn nói ở trong lòng, nhẹ giọng nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm à Lam Trạm, ngươi làm sao có thể đẹp như thế vậy hả, làm thế nào có thể lớn lên thành đúng bộ dạng ta thích cơ chứ“.
Người mà mình suốt ngày mong nhớ nghĩ ngợi, nhìn được ăn không được, cứ thế an an tĩnh tĩnh nằm trước mặt mình, trong lòng Nguỵ Vô Tiện ngứa ngáy, liền đứng dậy trộm hôn một cái giống như chuồn chuồn lướt nước, nhìn Lam Vong Cơ đoán chừng một hồi nữa mới tỉnh, lá gan liền càng lớn hơn.
Có lẽ nguyên nhân là vừa uống rượu xong, Nguỵ Vô Tiện càng hôn càng không không dừng lại được, xoay người lên giường, hai chân thon dài chống ở hai bên hông Lam Vong Cơ, không dám đè lên y, hạ người xuống khẽ hôn lên.
..............
..................
..............
Giống như đột nhiên cảm nhận được gì đó, lông mi Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng run rẩy, mở mắt ra thì phát hiện Lam Vong Cơ không biết đã mở mắt từ khi nào.
Gương mặt hai người gần trong gang tấc, Nguỵ Vô Tiện nhìn gương mặt dưới ánh nến càng thêm lạnh lùng như băng sương kia, nhịp tim đập như thể ngừng lại trong một khoảnh khắc, hoảng hốt lập tức bật dậy, nhưng bị Lam Vong Cơ một phen túm trở về, té ngã trên người Lam Vong Cơ.
Thân thể dán vào nhau phập phồng, Nguỵ Vô Tiện có thể cảm thấy tim của mình và Lam Vong Cơ đều nhảy lên điên cuồng.
Hai ngươi một hồi lâu cũng chưa nhúc nhích, sau khi nhịp tim từ từ bình phục lại, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhớ ra rằng Lam Vong Cơ uống rượu xong, lúc tỉnh lại thì chuyện gì cũng không nhớ rõ, vì thế lại dâng lên ham muốn làm việc xấu.
Nguỵ Vô Tiện chậm rãi ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nhỏ xíu nào của đối phương.
Thần sắc Lam Vong Cơ vô cùng chính trực, thực sự không khác gì lúc bình thường.
Nguỵ Vô Tiện cười vô cùng tà mị với y, nhẹ giọng nói: “Lam Trạm, ngươi uống say rồi phải không?”
Lam Vong Cơ nói: “Không có!”
Trả lời như vậy, chính là say rồi, Lam Trạm uống rượu cũng không đỏ mặt, không khác gì người bình thường, người không quen thân rất khó nhận ra được.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng thầm vui mừng, càng lúc càng áp sát Lam Vong Cơ, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của y hỏi: “Lam Trạm, ngươi thích ta không?”
Đồng tử Lam Vong Cơ hơi co lại, nhưng không hé răng, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: “Vậy... ngươi có thích ta hôn ngươi như vừa rồi không?”
Gương mặt quanh năm ít khi nói cười, gần như rập khuôn, không một gợn sóng kia của Lam Vong Cơ thế mà lại khiến người ta nhìn ra một tia ngượng ngùng, tuy cảm thấy thẹn thùng, nhưng vẫn gật gật đầu một cách chắc chắn.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu cười khẽ, giống con mèo trộm được cá tươi, “Lam Trạm, đây chính là tự ngươi bày tỏ thái độ, cũng không phải là ta muốn chiếm tiện nghi của ngươi“. Dứt lời liền trực tiếp hôn lên.
Nguỵ Vô Tiện hôn vừa gấp gáp vừa hung hăng, ôm Lam Vong Cơ thật chặt, làm như muốn ăn sạch cả người Lam Vong Cơ.
Từ sau khi hồn phách xuyên trở về, hắn vẫn luôn rất nhớ Lam Vong Cơ, nhớ mọi thứ về y, tất cả những gì thuộc về y.
Mà Nguỵ Vô Tiện cũng bị đôi cánh tay cứng như sắt trói lại trong một cái ôm mạnh mẽ và hữu lực.
Nguỵ Vô Tiện có được mọi ký ức của kiếp trước, rất hiểu rõ thân thể Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ lần đầu tiên thân mật với người khác, làm sao là đối thủ của Nguỵ Vô Tiện.
..............
..................
..............
Chẳng bao lâu Lam Vong Cơ đã bị hắn hôn đến hơi thở rối loạn, khoé mắt đuôi mày đều gần như ửng hồng nhàn nhạt, trong mắt dường như cũng có ánh nước.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện, cũng càng lúc càng nóng rực, giống như núi lửa sắp bùng nổ, càng lúc càng khống chế không được.
..................
.......................
Khác với Nguỵ Vô Tiện kinh nghiệm phong phú, động tác của Lam Vong Cơ thô bạo, hôn môi hoàn toàn chỉ là gặm cắn, gặm cắn một cách lung tung.
Nguỵ Vô Tiện bị đau, nhịn không được khẽ thở dốc nói: “Lam Trạm ngươi nhẹ một chút, môi của ta bị ngươi cắn rách rồi.”
Lam Vong Cơ mắt điếc tai ngơ, còn cắn một cái trên đầu vai hắn, Nguỵ Vô Tiện kêu lên đau đớn: “Lam Trạm, đừng cắn, đừng cắn, ngươi... ngươi là chó sao? Tại sao thích cắn người như vậy!”
Lực đạo Lam Vong Cơ hơi nhẹ một chút, nhưng vẫn không buông hắn ra.
Nguỵ Vô Tiện đau đến mức lông mày nhíu lại thật sâu, cho đến khi bả vai bị cắn chảy máu để lại một hàng dấu răng hình lưỡi liềm ngay ngắn, Lam Vong Cơ mới buông hắn ra, nhìn kiệt tác do mình cắn ra, đáy mắt hiện lên một tia hài lòng.
Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ ý tứ của y, khóc không ra nước mắt nói: “Lam Trạm ngươi vẫn vậy ha, nhưng cho dù muốn để lại dấu ấn cũng không cần cắn đến chảy máu chứ, đau lắm á“.
Nghe thấy Nguỵ Vô Tiện kêu đau, Lam Vong Cơ ghé người vào nhẹ nhàng hôn lên vết thương do mình cắn ra, làm như đang an ủi Nguỵ Vô Tiện, sau đó lại hôn lên giữa mày, chóp mũi, môi, cằm.... của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện rõ ràng cảm giác được Lam Vong Cơ có phản ứng, định giúp y giảm bớt, nhưng bị Lam Vong Cơ vội vàng giữ chặt lấy và ngăn lại.
“Không thể!” Giọng điệu Lam Vong Cơ kiên định, vòng tay ôm lấy Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích gì, sức lực lớn đến mức giống như muốn khảm Nguỵ Vô Tiện vào trong thân thể mình.
Nguỵ Vô Tiện cho rằng Lam Vong Cơ ngượng ngùng, hơi buồn cười cắn lên vành tai y nói: “Lam nhị ca ca đang cảm thấy ngượng ngùng phải không? Không cần ngượng ngùng, ta thích ngươi, tất nhiên sẽ sẵn lòng làm cho ngươi“.
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: “Nguỵ Anh, chúng ta... còn chưa gặp qua trưởng bối, chưa bái thiên địa!”
Nguỵ Vô Tiện: “.......”