[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 5: Chương 5: Lời thổ lộ mập mờ




Lam Vong Cơ là đệ tử thế gia mẫu mực, quy phạm đoan chính, thanh danh truyền xa, nhưng người thực sự gặp được y lại không nhiều lắm, người có giao tình lại càng ít ỏi. Dáng vẻ lạnh lùng như băng sương, ít khi nói cười, bao quanh là phong cách hào hoa, tuấn mỹ vô song của Lam Vong Cơ, các sư huynh đệ của Vân Mộng, cũng không ai dám tới gần nói chuyện với y, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nhìn bộ dạng nghiêm trang của Lam Vong Cơ, mặt mày tươi cười rạng rỡ nói: “Lam Trạm à Lam Trạm, trước kia đi nghe học, đã luôn muốn mời ngươi đến Vân Mộng chơi, ngươi còn chết sống không chịu tới, ta nói cho ngươi biết, Vân Mộng thật sự chơi rất vui, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, lần này ngươi tới tuyệt đối sẽ không uổng công“.

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi là đại đệ tử của Vân Mộng, hẳn là nên nỗ lực tu tập linh lực, sao có thể suốt ngày chơi đùa không có chí tiến thủ“.

Chân mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, cười nói: “Ai da! Lam Trạm, vậy là ngươi không hiểu rồi, tu luyện linh lực cũng phải căng giãn có mức độ nha, nên thả lỏng vẫn là phải thả lỏng“.

Giang Trừng đi phía sau nhìn bóng dáng của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, nghĩ thầm Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc là nghĩ lẩn quẩn đi đâu, mà lại mời Lam Vong Cơ tới Vân Mộng, quả thực là tự mình tìm ngược, Lam Vong Cơ là ai chứ, sao có thể cùng hắn quậy phá được, lại nói khí tràng người sống chớ gần kia của Lam Vong Cơ, ai dám đương không đi trêu chọc y, cũng chỉ có Nguỵ Vô Tiện suốt ngày tìm đường chết, mới hay đi trêu chọc y.

Trong lúc Hội Thanh Đàm ở Kỳ Sơn, Nguỵ Vô Tiện rảnh rỗi là đi khắp nơi thăm dò địa hình, vừa trở về Vân Mộng là lập tức dựa theo trí nhớ, vẽ ra một bản đồ địa hình đại khái của Kỳ Sơn Ôn thị, giao cho Giang Phong Miên.

Ôn thị bất nhân, cuộc chiến đánh đuổi Ôn thị là không thể tránh được, chuẩn bị trước sẽ không bao giờ sai.

Sau khi Nguỵ Vô Tiện bận rộn xong, lại bắt đầu cả ngày quấn lấy Lam Vong Cơ, Giang Trừng nói, ai mời nấy tiếp đãi, trúng ngay ý muốn của Nguỵ Vô Tiện, cầu còn không được đây.

Lam Vong Cơ đến Vân Mộng cũng được mấy ngày rồi, Nguỵ Vô Tiện rảnh rỗi là tới tìm y, mặc kệ Nguỵ Vô Tiện quấy rầy thế nào, Lam Vong Cơ vẫn cứ ở trong phòng tu tập linh lực, từ nhỏ y đã quen ở một mình, ngược lại cũng không cảm thấy buồn.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện không chịu, hắn còn muốn mang Lam Vong Cơ đi một vòng khắp Vân Mộng mà, mùa này chính là lúc thu hoạch đài sen, Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa ăn vạ trong phòng Lam Vong Cơ không đi, cười hì hì nói: “Lam Trạm, hôm nay các sư đệ đều đi ra ngoài hái đài sen, chúng ta cũng đi đi“.

Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên nói: “Nguỵ Anh, ngươi không cần ngày nào cũng tới ở cùng với ta, ta không thích nhiều người ồn ào, ngươi muốn đi thì tự mình đi đi“.

Nguỵ Vô Tiện giống như là làm nũng nói: “Lam Trạm ~ ~ ngươi đi đi, đi mà ~ ~ một mình thì chán lắm á“.

Lam Vong Cơ hai ngày nay cũng quen với việc Nguỵ Vô Tiện thỉnh thoảng nói với y như thế, trong lòng thậm chí ẩn ẩn có chút vui vẻ, bởi vì y phát hiện Nguỵ Vô Tiện chỉ nói những lời như vậy với y, với người khác vẫn là một bộ dáng vẻ đại sư huynh vừa lợi hại vừa uy vũ.

Lam Vong Cơ im lặng nửa ngày, thấy hắn vẫn không từ bỏ ý định, có chút bất đắc dĩ nói: “.... Nguỵ Anh”

Lam Vong Cơ không muốn ra cửa, cuối cùng Nguỵ Vô Tiện phát huy tuyệt chiêu giả ngây giả dại la hét khóc lóc sau khi trở thành Mạc Huyền Vũ của kiếp trước, Lam Vong Cơ thật sự chịu không nổi hắn vừa làm nũng vừa năn nỉ, bất đắc dĩ đành theo hắn đi.

Gần bến tàu Liên Hoa Ổ của Vân Mộng có khu chợ, Nguỵ Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ đi dạo khắp nơi, Lam Vong Cơ cũng không hỏi đi đâu, yên lặng theo Nguỵ Vô Tiện mang mình đi.

Ban ngày không có nhiều sạp hàng lắm, ban đêm mới thực sự náo nhiệt, Nguỵ Vô Tiện tuỳ tiện mua mấy thứ đồ ăn, nói là mua nhưng thật ra không trả tiền.

Lam Vong Cơ nghi hoặc hỏi: “Tại sao ngươi đều không trả tiền?”

Nguỵ Vô Tiện cười ha ha nói: “Ta ở bến tàu này ăn cái gì cũng không trả tiền, ăn thoải mái lấy thoải mái, cuối tháng chủ quán sẽ tự đi Liên Hoa Ổ tìm Giang thúc thúc tính tiền“.

Đợi đến khi đi dạo gần hết rồi, Nguỵ Vô Tiện liền mang Lam Vong Cơ trực tiếp ngồi thuyền đi hái đài sen, trên đường gặp người quen và đồng môn, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện tranh thủ nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi thấy người Vân Mộng chúng ta rất nhiệt tình nha, ngươi cứ thường xuyên không ra ngoài, cho nên mới buồn như thế, ta cũng chưa từng thấy ngươi cười đấy“.

Hai người hái sắp đầy một thuyền đài sen, Lam Vong Cơ thấy hái không ít, nói với Nguỵ Vô Tiện: “Hái nhiều rồi, ăn không hết cũng lãng phí“.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thì thấy đúng là nhiều, liền ngừng tay bắt đầu lột hạt sen, lột được hạt sen đầu tiên, Nguỵ Vô Tiện trực tiếp đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, tự nhiên giống như đã làm rất nhiều lần, vui vẻ nói: “Lam Trạm ngươi ăn thử, hạt sen ta chọn chắc chắn là rất ngọt“.

Lam Vong Cơ có hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn hé miệng ăn vào, Nguỵ Vô Tiện có chút khẩn trương hỏi: “Ngọt hay không? Hương vị thế nào?”

Hạt sen mới hái vừa ngọt vừa ngon, dường như cũng ngọt tới tận trong lòng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vô thức nói: “Rất ngọt“.

Lam Vong Cơ ăn mấy hạt thì không ăn nữa, lẳng lặng nhìn Nguỵ Vô Tiện say sưa ăn, Nguỵ Vô Tiện thấy y ăn mới mấy hạt đã dừng, hỏi: “Lam Trạm ngươi không ăn sao?”

Lam Vong Cơ nói: “Hiện giờ không đói bụng, đợi lát nữa ăn tiếp“.

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện hơi chuyển động, cười có chút xấu xa nói: “Vậy Lam Trạm, ngươi giúp ta lột đi, một mình ta lột chậm, ăn sốt ruột“.

Lam Vong Cơ làm hắn bất ngờ, cúi đầu trực tiếp lột hạt sen, lột xong đưa đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, trực tiếp ăn ngay trên tay Lam Vong Cơ, cuối cùng mang ý xấu vươn đầu lưỡi lướt qua lòng bàn tay Lam Vong Cơ, sau đó vui mừng khấp khởi nói: “Lam Trạm, ngươi lột quả nhiên là khác biệt, đặc biệt đặc biệt ngọt“.

Lam Vong Cơ cảm giác chỗ bị đầu lưỡi Nguỵ Vô Tiện đảo qua, giống như là bị điện giật, đôi mắt hơi mở to, ánh mắt thoáng hoảng hốt, ngơ ngác nói: “Nguỵ Anh, ngươi... ngươi...”

Nguỵ Vô Tiện trong lòng cười tươi như hoa nở, trên mặt ngược lại không phát hiện ra được chút gì, nói: “Ta? Ta làm sao?”

Lam Vong Cơ thấy biểu tình của Nguỵ Vô Tiện không giống giả bộ, nghĩ vừa rồi chắc là ngoài ý muốn, liền nói: “Không có việc gì“. Sau đó lại tiếp tục lột hạt sen.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng cười lật trời, nhưng trên mặt không thể hiện tí gì, thoải mái để Lam Vong Cơ lột hạt sen cho hắn, sau đó trực tiếp ăn từ tay của y.

Lam Vong Cơ lúc đầu còn có chút mất tự nhiên, nhưng thấy hai tay Nguỵ Vô Tiện đều đầy rồi, nên cũng bỏ qua chút khó chịu trong lòng kia, dần dần thế mà thích ứng với việc khi Nguỵ Vô Tiện ăn, cánh môi hoặc đầu lưỡi sẽ lướt qua lòng bàn tay, lúc sau Nguỵ Vô Tiện ăn không kịp, Lam Vong Cơ còn đưa đến tận miệng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện càng ngày càng không nhịn được muốn cười thật to, toàn thân đều sắp rung lên, đành phải giả vờ ho khan hai tiếng để đè xuống.

Lam Vong Cơ thấy hắn ho khan, giọng nói trong trẻo cất lên: “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi cũng ăn nha, bằng không một lát bị ta ăn hết đó“. Sau đó ra tay lột, so với lúc trước tự mình ăn, tốc độ lột tăng lên gấp đôi.

Nguỵ Vô Tiện lột xong liền trực tiếp đút vào miệng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ do dự một chút, nhưng vẫn há miệng ăn, Lam Vong Cơ luôn cảm thấy như vậy không đúng ở đâu đó, đến lúc Nguỵ Vô Tiện lại đút, Lam Vong Cơ trực tiếp lấy hạt sen từ trong tay hắn, nói: “Tự ta ăn được rồi“.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ai da! Lam Trạm, ngươi còn xem ta như người ngoài gì hả, vừa rồi ngươi đều giúp ta lột hạt sen lâu như vậy, cũng đút cho ta ăn, tại sao ta đút ngươi ăn thì không được“.

Lam Vong Cơ lúc này mới phản ứng lại, hồi nãy chính mình làm thế nào đút Nguỵ Vô Tiện tự nhiên như thế nhỉ?! Đôi mắt màu lưu ly lặng lẽ nhìn Nguỵ Vô Tiện, không biết suy nghĩ cái gì, nhất thời trầm mặc không nói.

Nguỵ Vô Tiện một bên lột hạt sen cho y, một bên dò hỏi: “Lam Trạm, ngươi có từng nghĩ tới, sau này muốn tìm đạo lữ như thế nào không?”

Lam Vong Cơ không hề chớp mắt nhìn hắn nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Nguỵ Vô Tiện thoạt nhìn như thờ ơ, thật ra tim đập như nổi trống nói: “Không có gì, chỉ là muốn biết người ưu tú như ngươi, sẽ lựa chọn dạng người thế nào để làm đạo lữ?”

Lam Vong Cơ như ngẫm nghĩ gì đó nói: “Không biết, tuỳ theo trái tim mà quyết định“. Rồi chuyển đề tài hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi muốn tìm đạo lữ như thế nào?”

Nguỵ Vô Tiện nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta muốn tìm chính là bạn đời tri kỷ, một người có tâm hồn đồng điệu, ở bên nhau cho dù không làm bất kỳ điều gì, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, vui chuyện người đó vui, buồn chuyện người đó buồn“.

Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện dịu dàng nói: “Người mà ta đã yêu chắc chắn là một người quy phạm đoan chính, lòng dạ ngay thẳng. Nếu ta đã yêu một người, có thể sống vì người đó, chết vì người đó. Ở bên nhau sẽ chỉ vì bản thân người đó, không liên quan đến gia thế, không liên quan đến thân phận, thậm chí... không liên quan đến giới tính“.

Lam Vong Cơ bị lời nói của Nguỵ Vô Tiện làm cho khiếp sợ, nhất thời không thể nói nên lời, vấn đề vẫn luôn tránh né không dám đối mặt, đã không còn trốn đi đâu được nữa ngay trước câu nói 'không liên quan đến giới tính' của Nguỵ Vô Tiện.

Làn gió nhẹ thổi qua, thổi ngọn tóc bay lên, cũng thổi tung hai trái tim nóng rực.

Lam Vong Cơ nhìn nụ cười trong sáng nhưng không kém phần ôn nhu của Nguỵ Vô Tiện đối với mình, cảm giác vấn đề vẫn luôn tích tụ trong lòng mấy ngày gần đây, nháy mắt trở nên thông suốt rõ ràng, Lam Vong Cơ nếu đã thấy rõ cảm xúc chân chính của mình, thì sẽ không trốn tránh nữa.

Một lát sau giống như muốn xác định điều gì đó, nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện chậm rãi hỏi từng câu từng chữ: “Không liên quan đến nam hay nữ? Có thể sống vì người đó? Chết vì người đó?”

Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang hơi bị doạ sợ, nhưng cũng biết lớp giấy cửa sổ này sớm muộn gì cũng phải đâm thủng, thấp giọng cười nói: “Đúng vậy, không liên quan đến giới tính, nếu quyết định ở bên nhau, tất nhiên có thể sống vì đối phương, cũng có thể chết vì đối phương. Nhưng mà, có thể sống tốt thì sao lại muốn tìm cái chết chứ“.

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện hỏi: “Nếu như người mà ngươi yêu không thích ngươi thì sao, ngươi nên làm thế nào?”

Nguỵ Vô Tiện vỗ ngực nói: “Ta tốt như vậy, đối phương sao có thể không thích ta, cho dù hắn không thích ta, ta sẽ nghĩ cách làm cho hắn thích ta không phải là được rồi sao“.

Lam Vong Cơ: “......”

Nguỵ Vô Tiện hỏi: “Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta có chỗ nào không tốt à?”

Lam Vong Cơ đúng sự thật trả lời: “Trong các đệ tử cùng thế hệ, tu vi của ngươi xem như nổi bật, tuy tính tình hoạt bát thích đùa giỡn, nhưng hành động nghiêm túc, làm việc chính trực, ngoại hình cũng thuộc thứ hạng cao, tất nhiên là tốt“.

Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc cảm thán nói: “Oa! Lam Trạm, hoá ra ở trong lòng ngươi, ta tốt như vậy sao?” Nguỵ Vô Tiện bị lời khen ngợi bất ngờ của Lam Vong Cơ làm cho có chút ngại ngùng.

Nguỵ Vô Tiện sau đó như là đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói: “Lam Trạm, nghe ngươi nói như thế, ta đã yên tâm rồi“.

Lam Vong Cơ rất muốn hỏi ngươi yên tâm cái gì, nhưng rồi cái gì cũng không hỏi ra miệng, Nguỵ Vô Tiện nói khẳng định như thế, trong lòng tất nhiên đã có người được chọn rồi, y sợ Nguỵ Vô Tiện nói ra, không phải là suy nghĩ trong lòng y, sợ người yêu trong miệng hắn là một người khác.

Lam Vong Cơ tâm loạn như ma, trong lúc nhất thời im lặng không nói gì, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói, tập trung lột hạt sen cho Lam Vong Cơ, hắn quá rõ ràng Lam Vong Cơ là người như thế nào, cho nên hắn sẽ cho Lam Vong Cơ thời gian, từ từ tiêu hoá tình cảm giữa bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.