[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 4: Chương 4: Thua cuộc, đi Vân Mộng




Mạt ngạch đột nhiên bị Nguỵ Vô Tiện kéo xuống mà không kịp phòng bị gì, tay Lam Vong Cơ run rẩy, mũi tên đã lên cung sẵn sàng, liền đột ngột bắn ra ngoài, sau một lúc thật lâu mới cứng đờ quay đầu lại, mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, cả người gần như rung hết cả lên.

Nguỵ Vô Tiện nhân lúc Lam Vong Cơ còn chưa phát tác, nhanh chóng giúp y cột lại lần nữa, trong miệng còn nói: “Lam Trạm ngươi xem ngươi kìa, ngay cả mạt ngạch bị lệch cũng không nhận ra, nếu để huynh trưởng, thúc phụ ngươi nhìn thấy, không biết sẽ phạt ngươi như thế nào đây!”

“Ngươi!!” hốc mắt Lam Vong Cơ đỏ lên, Nguỵ Vô Tiện thậm chí đã chuẩn bị tinh thần chào đón cơn phẫn nộ của Lam Trạm. Nhưng ngoài dự kiến, Lam Trạm chỉ nhìn hắn không rõ cảm xúc gì, lỗ tai dường như cũng có xu hướng càng lúc càng đỏ hơn, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, phất tay áo rời đi.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, kiếp trước mạt ngạch của Lam Trạm bị hắn vô tình kéo xuống, biểu tình chính là ước gì đâm chết mình, lần này sao lại dễ dàng buông tha cho mình như vậy? Chẳng lẽ là trước khi mình xin kết thúc việc học sớm, mỗi ngày quấn lấy khiến y đã quen thân với mình rồi???

Giang Trừng cũng đi lại, vỗ một cái lên bả vai Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi lại làm gì? Không phải đã nói ngươi đừng trêu chọc Lam Vong Cơ hay sao, một ngày không tìm chết thì trong lòng không thoải mái đúng không“.

Nguỵ Vô Tiện tinh thần không tập trung nói: “Ngươi không hiểu ~”

Những tu sĩ Lam gia khác vây xung quanh Lam Vong Cơ, thấp giọng nói gì đó với Lam Vong Cơ vẫn đang trầm mặc, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện tuy nghe không rõ, nhưng cũng đại khái có thể đoán được, đơn giản chính là kêu Lam Vong Cơ đừng để bụng, chỉ là ngoài ý muốn gì đó không phải là thật.

Kiếp trước không biết ý nghĩa của mạt ngạch, cũng không hiểu biểu tình đầy thâm ý và quỷ dị của người Lam gia khi nhìn về phía mình, vốn tưởng rằng Lam Vong Cơ sẽ giống như kiếp trước, xấu hổ và giận dữ rời khỏi hiện trường trước, nhưng không ngờ Lam Vong Cơ lần này không rời đi, ngược lại tiếp tục săn thú, chuyện này doạ Nguỵ Vô Tiện đến mức kinh ngạc không nhỏ.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy phía Lam Vong Cơ có khác biệt, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, cảm giác phản ứng của Lam Vong Cơ đối với mình, ít mâu thuẫn hơn kiếp trước rất nhiều. Nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không dám quá mức lạc quan, kiếp trước bọn hắn cùng sinh tử, cùng hoạn nạn, mới yêu nhau. Nhưng hiện giờ chính mình không nỡ để cho Lam Vong Cơ phải chịu những khổ sở đó, cũng sẽ tận lực bảo vệ y, cũng chỉ đành từ từ bồi dưỡng tình cảm thôi.

Nguỵ Vô Tiện thấy người Lam gia từ từ tản ra, liền tạm biệt Giang Trừng, lại chạy đến bên cạnh Lam Vong Cơ, theo đuổi người ta sao còn có thể giữ thể diện gì chứ..., hắn cũng cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Lam Vong Cơ thay đổi.

Giang Trừng thấy Nguỵ Vô Tiện lại đi quấy rầy Lam Vong Cơ, vừa khỉnh bỉ hắn rảnh rỗi đi mua việc, vừa nghi ngờ thầm nghĩ: “Nguỵ Vô Tiện đến đây thời gian lâu vậy rồi, sao không thấy hắn đi tìm vị tiên tử mà hắn ái mộ kia nhỉ? Cứ quấn lấy Lam Vong Cơ làm cái gì?”

Nhìn theo bóng dáng của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, một ý tưởng chợt loé lên trong đầu, nhưng lại cảm thấy mình chắc là điên rồi, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện... sao có thể chứ! Giang Trừng vứt chuyện này ra sau đầu, tiếp tục đi săn thú.

Nguỵ Vô Tiện đi theo sau Lam Vong Cơ, im lặng nhìn y, nghĩ thầm: “Lam Trạm thật đúng là đẹp trai, cho dù xụ mặt như vậy cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui“. Nhìn Lam Vong Cơ giả vờ không nhìn thấy mình một cách nghiêm trang như thế, Nguỵ Vô Tiện lại nảy sinh ý muốn chọc ghẹo y.

Nguỵ Vô Tiện mang theo chút nghi hoặc và cẩn thận dè dặt nói: “Lam Trạm ngươi vừa rồi làm sao thế? Sao lại tức giận như vậy, mạt ngạch nhà các ngươi không thể chạm vào hay sao?”

Nguỵ Vô Tiện làm bộ làm tịch suy nghĩ một chút, sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “Chẳng lẽ có ý nghĩa đặc biệt gì? Chạm vào thì sẽ thế nào?”

Lam Vong Cơ dù sao cũng không hề muốn tha cho hắn, lại quay đầu hung dữ nhíu mày trừng hắn, mở miệng nói: “Tại sao cứ luôn đi theo ta?”

Nguỵ Vô Tiện nửa thật nửa giả nói: “Không gặp cả thời gian dài như thế, đương nhiên là nhớ ngươi đó“.

Lam Vong Cơ nghe hắn nói ra lời trêu chọc mình như vậy, trong lòng có một cảm giác bực bội khác thường, nhưng đồng thời cũng không biết tại sao. Nguỵ Vô Tiện tuỳ tiện thích gì nói đó, có phải đối với người khác cũng nói như vậy hay không, Lam Vong Cơ nghĩ đến đây, hừ một tiếng thật mạnh với Nguỵ Vô Tiện, nói: “Nói năng tuỳ tiện!“. Sau đó không thèm để ý đến hắn, tiếp tục săn thú.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: “Thế là nói năng tuỳ tiện à..., nhưng có thể khiến Lam Trạm nổi giận hừ một tiếng! Từ bất nhã như thế cũng nói ra được, chứng tỏ Lam Trạm chắc chắn đã hiểu lầm tức giận cái gì rồi“.

Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn đi theo Lam Vong Cơ, ráng kiếm ra chuyện để nói với y, Lam Vong Cơ thấy đuổi cũng không đuổi được, nên mặc kệ hắn.

Bản thân Lam Vong Cơ cũng nghĩ không ra, từ lúc Nguỵ Vô Tiện xin kết thúc việc học sớm, đến sau khi tạm biệt mình trước lúc rời đi, dường như có cái gì đó đã trở nên không giống nhau.

Giữa đêm khuya mộng về, vẫn luôn có thể nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện mang theo chút khẩn cầu mình đừng đẩy hắn ra vào lúc ấy, cùng với ánh mắt nhìn về phía mình, càng lâu càng mới, không thể thoát ra được.

Gặp lại Nguỵ Vô Tiện, nhìn thấy hắn đi về phía mình, trong lòng Lam Vong Cơ có chút vui sướng, chỉ là y không giỏi biểu đạt, đến khi đột nhiên nhận ra tâm trạng của mình, y hơi bị kinh hoảng. Y không muốn lý giải tại sao mình lại như vậy, cho nên bất giác trốn tránh Nguỵ Vô Tiện, cố ý không để ý tới hắn phớt lờ hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại cố tình quấn lấy y, khiến y càng thêm chân tay luống cuống.....

Đột nhiên một mũi tên lông vũ từ bên hông bắn tới, cắt ngang luồng suy nghĩ của Lam Vong Cơ, cũng cướp đi con mồi sắp rơi vào tay Lam Vong Cơ.

“Ta tưởng là ai chứ, hoá ra là Nguỵ Vô Tiện cùng Lam nhị công tử ha“. Ôn Triều mang theo mấy tên tu sĩ Ôn gia đi ngang qua, dựa vào thế lực mạnh mẽ của Ôn gia, không hề kiêng nể mà cướp đoạt con mồi.

Quay sang cười nhạo Nguỵ Vô Tiện: “Nguỵ Vô Tiện, tốt xấu gì ngươi cũng là đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị, tại sao cứ luôn đi theo Lam Vong Cơ của Cô Tô làm cái gì, chẳng lẽ không ở Vân Mộng nữa, chuyển đang đầu quân cho Cô Tô, ha ha ha....”

Từ khi Ôn Triều xuất hiện, Lam Vong Cơ liền phát hiện Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh dường như biến đổi thành một người khác, rõ ràng vẫn là cùng một người, nhưng có một khoảnh khắc, khiến Lam Vong Cơ cho rằng Nguỵ Vô Tiện muốn ra tay giết Ôn Triều. Tuy chỉ lướt qua một giây, nhưng sát ý quá mức nồng đậm, khiến Lam Vong Cơ vốn đứng gần y cũng có thể nhận ra, vừa khiếp sợ đồng thời cũng vừa nghi hoặc tại sao Nguỵ Vô Tiện lại có ý nghĩ giết người mãnh liệt như vậy đối với Ôn Triều, đến nỗi không thể kiểm soát được cảm xúc bộc lộ ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện cực lực đè nén nỗi xúc động muốn giết Ôn Triều xuống, sau khi đến Kỳ Sơn vẫn luôn tránh né Ôn Triều, không chính diện chạm mặt gã, sợ chính mình nhất thời khống chế không được, giết chết gã ở trước mắt bao nhiêu người, gây thêm phiền toái cho Giang Phong Miên, Ôn Triều nhất định phải chết, nhưng không phải bây giờ.

Ôn Triều thấy Nguỵ Vô Tiện không để ý tới gã, hùng hùng hổ hổ nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi điếc hả? Không nghe thấy ta đang hỏi ngươi hay sao? Vân Mộng Giang thị các ngươi, chính là dạy dỗ đệ tử như vậy...”

Thấy hơi thở Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng nặng nề, Lam Vong Cơ lo lắng kêu lên: “Nguỵ Anh! Nguỵ Anh!”

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy Lam Vong Cơ kêu hắn, sau khi tỉnh táo lại cũng không nhìn Ôn Triều, lãnh đạm nói: “Gia giáo của Vân Mộng Giang thị chúng ta như thế nào, không nhọc lòng Ôn nhị công tử lo lắng, Lam Trạm, chúng ta đi“.

Lam Vong Cơ rõ ràng cảm nhận được từ sau khi Nguỵ Vô Tiện gặp phải Ôn Triều, tâm tình vẫn luôn rất bức bối, ngay cả hứng thú chọc ghẹo y cũng không còn, nhưng không biết mở miệng khuyên nhủ hắn như thế nào, chỉ có thể luôn luôn đi theo hắn, ở cùng với hắn.

Yên lặng đi được một đoạn, Lam Vong Cơ mới mở miệng hỏi: “Nguỵ Anh, Ôn gia nhị công tử có thù oán sâu nặng gì với ngươi hay sao? Ngươi không phải là người thích chém giết, nhưng lúc nãy ngươi muốn giết hắn đúng không...”

Nguỵ Vô Tiện hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, có chút thấp thỏm hỏi: “Ngươi... cảm nhận được à? Ta... ta... tức giận rõ ràng như vậy hay sao?”

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: “Lam Vong Cơ tuy rằng không phải là người ghét ác như thù, nhưng cũng là một người vô cùng chính trực, nếu y cho rằng mình giết người quen thói, vậy thì không ổn“.

Lam Vong Cơ nhìn hắn không nói lời nào, Nguỵ Vô Tiện hơi ngại ngùng cười nói: “Ngươi hẳn là cảm giác sai rồi, ta chỉ là cực kỳ tức giận, nghĩ trên đời này tại sao lại có người tồi tệ như vậy, gã còn cướp con mồi của ngươi đó!”

Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện có chút đắc ý nói một cách chắc chắn: “Nhưng cho dù gã cướp con mồi, cũng không đuổi kịp chúng ta, Lam Trạm! Ngươi có tin không, bảng xếp hạng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ một người Ôn gia nào“.

Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện không nói thật cũng không hỏi tiếp, nghĩ Nguỵ Vô Tiện luôn quấn lấy mình để nói chuyện, thì mình cứ nói chuyện với hắn, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện chắc là sẽ tốt lên. Vì thế tiếp lời Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi làm thế nào khẳng định người Ôn gia không vào được bảng xếp hạng?”

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ chủ động tiếp chuyện với hắn, lập tức vứt sự khó chịu do Ôn Triều mới vừa mang đến ra sau đầu. Hưng phấn nói: “Lam Trạm, hay là chúng ta đánh cuộc đi“.

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?”

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: “Nếu không có người Ôn gia nào vào bảng xếp hạng, thì tính là ta thắng, ngược lại thì là ngươi thắng. Ta mà thắng, thì ngươi... ừm, ta để nghĩ...” Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: “Nếu ta thắng kêu ngươi hôn ta một cái cũng được“. Đáng tiếc có ý xấu nhưng không có gan làm.

Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng nói: “Nếu ta thắng, sau khi cuộc thi săn bắn kết thúc, ngươi phải theo ta đến Vân Mộng làm khách, nếu ngươi thắng, ngươi muốn ta làm gì thì sẽ làm cái đó, tuyệt đối ta không phản đối“. Tốt nhất là vác ta mang lên giường đi....

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, ánh mắt liền không tự chủ được bay đến trên người Lam Vong Cơ, làm như muốn dùng ánh mắt lột sạch Lam Vong Cơ vậy.

Lam Vong Cơ thấy ánh mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn mình, thật sự giống như muốn đem y đi tẩy rửa rồi ăn sạch sẽ, có chút không chống đỡ nổi, vội vàng nói: “Vậy còn ngây người làm gì, không đi săn thú đi!!!”

Kết quả thi săn bắn công bố, Nguỵ Vô Tiện, Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Kim Tử Hiên được bốn thứ hạng đầu, đám người Giang Trừng theo sát phía sau. Đệ tử Ôn gia không một người nào vào được bảng xếp hạng, gia chủ Ôn Nhược Hàn sắc mặt lạnh lùng thập phần khó coi, giữa ấn đường phảng phất có khí đen bao phủ.

Nguỵ Vô Tiện không để ý đến sự tranh đấu giữa các gia chủ, hiện giờ hắn đang vội vã tìm Lam Vong Cơ để thực hiện lời hứa á, kiếp trước thời niên thiếu vẫn luôn tiếc nuối, không thể mang Lam Vong Cơ đến Vân Mộng đi dạo, lần này nói muốn dẫn y đi xem mọi thứ, xem nơi mình lớn lên...

Lam Vong Cơ đứng ở trước mặt huynh trưởng y không biết nói cái gì, Nguỵ Vô Tiện chạy tới nói: “Lam Trạm, ta thắng, ngươi cũng không thể chối cãi nha...”

Lam Vong Cơ nói: “Sẽ không chối cãi, ta từ trước đến nay luôn tuân thủ lời hứa“.

Lam Hi Thần ở bên cạnh Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện nói: “Nguỵ công tử, Vong Cơ vừa rồi mới nói với ta, Vong Cơ không giỏi nói chuyện, đến Vân Mộng làm khách, phiền Nguỵ công tử chiếu cố Vong Cơ nhà ta nhiều hơn“.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Trạch Vu Quân yên tâm, ta nhất định đối với với y còn tốt hơn đối với chính mình, cũng chắc chắn không để cho y nhàm chán“.

Lam Hi Thần cười nói: “Vong Cơ, một khi đã như vậy, săn bắn xong thì theo Nguỵ công tử đi Vân Mộng đi, chỗ thúc phụ ta sẽ nói chuyện, ngươi quanh năm ở Cô Tô rất ít ra khỏi cửa, lần này ở chơi lâu một chút cũng tốt“.

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy Lam Hi Thần kêu Lam Vong Cơ ở Vân Mộng chơi lâu một chút, trong lòng âm thầm hò hét kích động: “Huynh trưởng à, ngươi thật đúng là ca ca ruột của ta nha“.

Thời gian bảy ngày của Hội Thanh Đàm rất nhanh sắp sửa kết thúc, nhưng ngày cuối cùng Giang Trừng lại xảy ra chuyện.

Giang Trừng và Kim Tử Hiên đánh nhau, lúc Nguỵ Vô Tiện chạy tới, nghe những người xung quanh đua nhau nói cũng biết được câu chuyện đại khái, Kim Tử Hiên cùng các đệ tử nhà khác nói xấu Giang Yếm Ly, kết quả đúng lúc bị Giang Trừng nghe được, tranh cãi một hồi liền đánh nhau.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: “Thế này thật đúng là..., xem ra sư tỷ và Kim Tử Hiên chung quy vẫn phải trải qua chuyện này“.

Chuyện này kinh động đến trưởng bối của hai nhà Giang thị, Kim thị, cuối cùng Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly vẫn là giải trừ hôn ước giống như kiếp trước.

Giang Trừng vì thế cảm thấy áy náy không thôi, y biết a tỷ thích Kim Tử Hiên, bây giờ bởi vì mình nhất thời xúc động, huỷ hoại hôn sự của a tỷ, cũng không biết lúc trở về dùng mặt mũi nào gặp a tỷ.

Nguỵ Vô Tiện không ngừng khuyên bảo y, Nguỵ Vô Tiện hiểu cảm nhận hiện giờ của Giang Trừng, kiếp trước chính mình cũng từng vì thế mà ảo não hối hận.

Nguỵ Vô Tiện an ủi nói: “Giang Trừng, ngươi đừng mang vẻ mặt đau khổ nữa, trên đời này nam nhân tốt có rất nhiều, huống hồ ngươi nhìn đi, sư tỷ tốt như vậy, sẽ có lúc con chim khổng tước kia sẽ hối hận“.

Giang Trừng liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi thì biết cái gì, a tỷ chính là thích Kim Tử Hiên, hơn nữa còn thích thật lâu rồi“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta biết mà, nhưng ngươi nhìn tên Kim Tử Hiên kia, hắn xứng với sư tỷ sao, mỗi ngày đi đường lỗ mũi hất lên trời, khinh thường người khác, lúc nào cũng ra vẻ ta là thiên hạ đệ nhất, hắn cứ luôn đối xử với sư tỷ như vậy, ngươi cảm thấy sư tỷ gả cho hắn có hạnh phúc không?”

Nguỵ Vô Tiện thấy Giang Trừng tốt hơn một chút, lại không ngừng cố gắng nói: “Sư tỷ tốt như vậy, vừa dịu dàng vừa đảm đang, còn thông tình đạt lý, cho dù là hình thức hay xuất thân mọi thứ đều không kém, còn sợ không có chồng tốt hay sao“.

Giang Trừng nghe hắn nói nhiều như thế, tâm tình cũng tốt hơn một chút, nhưng vẫn nói: “Cũng đúng, nhưng trở về ngươi cũng đừng nói bậy về Kim Tử Hiên trước mặt sư tỷ, sư tỷ vẫn là thật lòng thích hắn“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi yên tâm đi, ta có chừng mực“.

Giang Phong Miên đi tới gọi bọn hắn: “A Trừng, A Tiện, chúng ta xuất phát đi, Lam nhị công tử cũng đã qua tới“.

Giang Trừng nói: “Hiện giờ phải đi sao?”

Nguỵ Vô Tiện cười nhạo y nói: “Thế nào, ngươi còn muốn ở Ôn gia thêm hai ngày hả!”

Giang Trừng trợn trắng mắt nói: “Một ngày ta cũng không muốn ở thêm!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.