[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 17: Chương 17: Nguy cơ đến




Giang Trừng cố gắng hết sức xem nhẹ cảm giác khiến mình dư thừa kia, nói với Nguỵ Vô Tiện: “Sáng hôm nay, Ôn gia lại phái một đám tu sĩ chạy tới chỗ săn đêm tìm kiếm Ôn Triều, Ôn Ninh có Ôn Tình bảo vệ, người Ôn gia không dùng tư hình với hắn, nhưng từ ngày hôm qua đã bắt đầu có người cắt thức ăn, Ôn Ninh kiên trì nói mình bị lạc đường, nhưng người Ôn gia không tin, bởi vì thời gian thật sự quá trùng hợp“.

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện trầm tư không nói, biết hắn đang lo lắng điều gì, an ủi nói: “Nguỵ Anh, Ôn Ninh trước sau cũng là người Ôn gia, Ôn gia không có chứng cứ, sẽ không làm gì hắn“.

Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Trừng, trịnh trọng và nghiêm túc nói: “Giang Trừng, ta muốn bảo vệ Ôn Ninh và Ôn Tình, nếu như có thể, cho bọn họ gia nhập Giang gia được không“.

Giang Trừng kinh ngạc nói: “Gia nhập Giang gia? Làm thế nào gia nhập? Trước hết không nói bọn họ có bằng lòng hay không, người Ôn gia chắc hẳn cũng sẽ không khơi khơi để cho bọn họ gia nhập vào gia tộc khác, huống chi Ôn Tình kia cũng xem như là tâm phúc ở trước mặt Ôn Nhược Hàn“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Chuyện này ngươi không cần phải lo, chỉ cần ngươi và Giang thúc thúc đồng ý, ta sẽ nghĩ cách“.

“Nếu bọn họ bằng lòng, Giang gia chúng ta đương nhiên sẽ thu giữ bọn họ, y thuật của Ôn Tình cao siêu, cho dù đi đến đâu cũng là nhân tài hiếm có, đằng nào cũng sẽ trở mặt với Ôn gia, cũng không sợ đắc tội bọn chúng“.

Giang Trừng đợi một lát, cứ luôn cảm giác mình ở đây giống như có chỗ nào đó kỳ quái, đứng dậy định rời đi, đột nhiên nhớ tới còn có một người chưa giải quyết, vội vàng ngồi xuống tới gần Nguỵ Vô Tiện, nhẹ giọng nói: “Nguỵ Vô Tiện, Ôn Triều đã chết, Ôn Trục Lưu ngươi định làm như thế nào?”

Nguỵ Vô Tiện khoé môi cong lên, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào, lạnh lùng nói: “Hắn không phải muốn báo ơn sao, phụng mệnh bảo vệ Ôn Triều, hiện giờ Ôn Triều không thấy, Ôn Nhược Hàn giận dữ. Để cho hắn sốt ruột hai ngày, sau đó lại xử lý hắn, Ôn Trục Lưu tuy bản tâm không xấu, nhưng hắn không phân biệt được đúng sai, xác định là đứng ở phe đối lập với chúng ta“.

Giang Trừng nói: “Trong lòng ngươi nắm chắc là được“.

“Nguỵ Vô Tiện, ngươi đã nói, trong ký ức của ngươi, Ôn Trục Lưu giết cha mẹ của ta, nếu có thể, ngươi có thể giao Ôn Trục Lưu cho ta xử trí không?”

Nguỵ Vô Tiện vốn không có ý định kéo Giang Trừng vào, nhưng Giang Trừng đã có suy nghĩ này, thì mình cũng sẽ ủng hộ y, “Nếu ta có hành động, lập tức sẽ thông báo cho ngươi, ngươi cũng đừng tự mình hành động đơn độc, hiện giờ ngươi không đối phó được Ôn Trục Lưu“.

Giang Trừng gật đầu đáp: “Ừm, ta hiểu rõ, Ôn Trục Lưu tu vi cao thâm, ta sẽ không liều lĩnh“.

***

Buổi tối khi đi ngủ, Lam Vong Cơ quy củ nề nếp ôm Nguỵ Vô Tiện ngủ, nhưng lại mất ngủ.

Nguỵ Vô Tiện cũng không dám trêu chọc y, tối hôm qua đã nháo một trận dữ dội rồi, nhưng nằm mà không làm gì, Nguỵ Vô Tiện cũng thực sự chịu không nổi á.

“Lam Trạm, ngươi ngủ rồi hả?” Nguỵ Vô Tiện ghé sát vào Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng phà hơi vào mặt y.

Lam Vong Cơ mở mắt ra, nói: “Không có“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ta không ngủ được, rất nhàm chán“. Nghe vậy, bàn tay Lam Vong Cơ đang để trên lưng Nguỵ Vô Tiện bắt đầu trượt xuống, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng cản tay y lại, nói: “Lam Trạm, ta... ta không có ý đó, phía sau của ta vẫn còn đau“.

Lam Vong Cơ hôn hôn lên chóp mũi của hắn, sau đó hôn lên môi hắn, rõ ràng chỉ là một sự tiếp xúc triền miên nhẹ nhàng giữa môi và lưỡi, nhưng lại khiến Nguỵ Vô Tiện tê dại một trận, chìm đắm vào nụ hôn của Lam Vong Cơ.

Hôn xong, hơi thở của cả hai đều có chút hỗn loạn, Nguỵ Vô Tiện muốn cử động, nhưng bị Lam Vong Cơ ôm chặt, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”

Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được dương v*t đã cứng ngắc của Lam Vong Cơ đang chống vào bụng dưới của mình, lập tức cứng đờ không dám cử động nữa, qua một lát Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ nhẫn nhịn khổ sở, bắt đầu đưa tay cởi trung y của y, bị Lam Vong Cơ ngăn lại nói: “Nguỵ Anh, vết thương của ngươi còn chưa lành“.

Nguỵ Vô Tiện lật người qua ngồi lên trên người Lam Vong Cơ, đè Lam Vong Cơ vừa hôn, vừa giở trò trêu chọc y, kéo trung y của y, thò tay vào nắm chặt hạ thể của Lam Vong Cơ, xoa vuốt một cách khéo léo. Nở nụ cười tà mị nói: “Không sao, ta dùng miệng, ngươi đừng cử động“.

Hạ thể bị người ta nắm lấy, Lam Vong Cơ cảm thấy thở không nổi. Nguỵ Vô Tiện quỳ giữa hai chân Lam Vong Cơ, hôn lên môi, cằm, hầu kết, ngực, cơ bụng săn chắc của y, một đường hôn thẳng xuống dưới.

Lam Vong Cơ giống như chịu không nổi đưa tay giữ lấy vai Nguỵ Vô Tiện, y từng xem Xuân Cung đồ giấu trong phòng ngủ của Nguỵ Vô Tiện, đương nhiên biết hắn sắp làm gì, mở miệng gấp gáp nói: “Nguỵ Anh, đừng... đừng thế này...”

Nguỵ Vô Tiện gạt tay y ra, vén tóc ra sau tai, cúi đầu ngậm lấy vật dưới hạ thân Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cứng đờ cả người, tuy làn da trời sinh trắng nõn, nhìn không ra ửng hồng, nhưng lúc này cũng cổ đỏ tai hồng. Bộ phận mẫn cảm nhất bị nuốt trọn vào khoang miệng trơn ướt ấm áp, hai tay Lam Vong Cơ siết chặt khung giường, sợ mình nhịn không được lại làm bị thương Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện dùng cả môi và lưỡi, cố gắng phun ra nuốt vào mấy cái, như thể đang thưởng thức một món ngon nào đó, liếm từ đản đản liếm lên tới thân trụ liếm thẳng đến phần đầu, chiếc lưỡi đỏ hồng đánh vòng ở trên phần đầu cùng với chỗ gốc trụ, dùng hết bản lĩnh ra sức mút liếm muốn Lam Vong Cơ được thoải mái.

Nhịp thở của Lam Vong Cơ càng lúc càng dồn dập, cánh tay nắm mép giường nổi đầy gân xanh, Nguỵ Vô Tiện gia tăng tốc độ phun ra nuốt vào, cho đến khi cổ và hai bên má đều mỏi nhừ, vài lần sâu tận trong họng, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng phát tiết ra.

Tinh dịch nồng mùi xạ hương đầy trong họng, Nguỵ Vô Tiện ho sặc mấy cái, bụm miệng nuốt xuống toàn bộ. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, hai má Nguỵ Vô Tiện ửng đỏ, trên môi dường như có chất lỏng màu trắng sữa, vừa sắc tình vừa dâm loạn. Tinh thần Lam Vong Cơ có chút ngẩn ngơ, gương mặt Nguỵ Vô Tiện vào lúc này, tựa như trở nên xa lạ, nhưng lại quen thuộc.

Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ ngây ngốc của y, không thể không cười ha ha, bám vào hôn lên má, lên môi Lam Vong Cơ, ôm lấy Lam Vong Cơ đợi y bình tĩnh lại.

Lâu thật lâu, Lam Vong Cơ hôn lên má của hắn, cố nén xúc động muốn nhào lên Nguỵ Vô Tiện, nói với giọng nhẹ nhàng: “Ngủ đi, bất kể ngươi làm gì, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi“.

Nguỵ Vô Tiện có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi, sau khi giúp Lam Vong Cơ dọn dẹp, ôm lấy y chìm vào giấc ngủ say.

***

Ôn thị gióng trống khua chiêng tìm vài ngày, lật tung nơi Ôn Triều săn đêm mất tích, cũng không tìm được bất kỳ hành tung nào của Ôn Triều, cả người Ôn Triều giống như không cánh mà bay vậy.

Nguỵ Vô Tiện nhân lúc Ôn Trục Lưu một mình đi tìm người, tiên hạ thủ vi cường móc kim đan của hắn ra, sau đó giao cho Giang Trừng.

Giang Trừng nhìn Ôn Trục Lưu trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, Nguỵ Vô Tiện không hề nhúng tay, dẫn Lam Vong Cơ xoay người rời đi, hắn biết việc liên quan đến Giang gia, Giang Trừng sẽ không mềm lòng, tính toán cơ hội định dẫn người Lam gia và người Giang gia bỏ trốn, nhưng chưa kịp bắt đầu hành động thì tai hoạ bất ngờ xảy ra.

Tu sĩ Ôn gia xông vào nơi đệ tử thế gia ở, trực tiếp bắt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, giam vào trong đại lao.

Giang Trừng trong lòng thấp thỏm bất an, cũng biết có người đang giám sát bọn họ, mặt đầy nghi ngờ nhỏ giọng nói: “Người Ôn gia đây là xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên nhốt chúng ta lại?”

Nguỵ Vô Tiện trả lời với vẻ thản nhiên: “Ai mà biết đâu, chắc là nổi điên đi. Các ngươi tốt xấu gì một người là đại công tử Giang gia, một người là nhị công tử Lam gia, Ôn gia thậm chí chẳng thèm đưa ra lý do, cứ thế nhốt người lại, thật đúng là ỷ thế hiếp người“.

Nguỵ Vô Tiện dùng tay viết chữ trên mặt đất, Lam Vong Cơ nhìn qua, thấy Nguỵ Vô Tiện viết “Vừa rồi vì sao không cho phản kháng? Chúng ta nếu muốn chạy, dựa vào mấy tên tu sĩ Ôn gia đó không ngăn cản được chúng ta“.

Lam Vong Cơ viết “Sự việc đột ngột, không biết nguyên nhân không thể lỗ mãng. Cao thủ Ôn gia rất nhiều, một khi động thủ, cũng không dễ dàng thoát ra ngoài“.

Nguỵ Vô Tiện ném cọng cỏ khô trong tay, ba người yên lặng quan sát cứ thế chờ đợi.

Không lâu sau Giang Trừng đã ngồi không yên, chạy đến cửa lao kêu to: “Có người không? Mở cửa đi, tại sao nhốt chúng ta ở đây? Người đâu? Người đi đâu cả rồi?”

Kêu nửa ngày không ai đáp lại, Giang Trừng tức giận hung hăng đạp vào cửa hai cước.

Nguỵ Vô Tiện cũng hoang mang, đến gần bên tai Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: “Ngươi nói đám người Ôn gia này vì sao đột nhiên bắt chúng ta lại?” Sau đó lại cười nói: “Chẳng lẽ là quỷ hồn của Ôn Triều trở về tố giác chúng ta?”

Lại đợi hơn nửa ngày, thì thấy mấy đệ tử Lan Lăng Kim thị xông vào đại lao, cầm đầu lại là Kim Tử Hiên của Lan Lăng Kim thị.

Kim Tử Hiên vẻ mặt nôn nóng, một kiếm chém đứt khoá trên cửa lao, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện đầy mặt kinh ngạc.

Kim Tử Hiên gấp gáp nói: “Mau ra đây đi, Ôn gia muốn tấn công Giang gia, đã tập kết một đám tu sĩ xuất phát đi trước, bây giờ các ngươi nếu chạy nhanh trở về, có lẽ còn theo kịp“.

Câu nói này giống như sấm sét, trong nháy mắt nổ tung trong đầu Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng.

Thể xác và tinh thần của Nguỵ Vô Tiện đều phát lạnh, Lam Vong Cơ giữ chặt tay hắn, nói: “Nguỵ Anh, bình tĩnh, trước hết đừng hoảng“.

Giang Trừng hô hấp dồn dập, vội vàng cuống quýt chạy ra ngoài, giọng nói hơi run rẩy: “Ngươi nói cái gì? Sao có thể? Xảy ra chuyện gì?”

Kim Tử Hiên dẫn bọn hắn vừa chạy vừa nói: “Ta nhìn thấy Ôn gia tập kết lực lượng, vì thế âm thầm đi thám thính một chút, mới biết được Giang gia sắp bị tấn công, hơn nữa chẳng bao lâu nữa, còn có người tới đại lao lấy thủ cấp của các ngươi, sau đó các tu sĩ đồng loạt tiến đến Giang gia.”

***

Ôn Ninh bị nhốt mấy ngày, cho dù ai hỏi cũng đều kiên trì nói mình bị lạc đường, mấy hôm nay chỉ được uống nước, thức ăn đều bị cắt bỏ, thể lực chống đỡ không nổi nữa, thần trí thẫn thờ.

Tỷ tỷ Ôn Tình của hắn nhìn không chịu nổi, Ôn Ninh trời sinh tính tình thuần lương, nàng biết đệ đệ của mình là người thế nào, nói hắn giết người là hoàn toàn không có khả năng.

Để kết thúc hình phạt của đệ đệ, cho Ôn Nhược Hàn một lời giải thích, Ôn Tình cho Ôn Ninh uống nước có thuốc làm mê hoặc thần trí, khiến Ôn Ninh kể ra chuyện xảy ra ngày hôm đó sau khi mất tích, nhưng không ngờ, thật sự Ôn Ninh có biết một ít về chuyện Ôn Triều mất tích.

Vào hôm Ôn Triều mất tích, Ôn Ninh nghe các tu sĩ khác nói, Ôn Triều dẫn Vương Linh Kiều đi đến một nơi bí ẩn, nhớ tới lời tỷ tỷ Ôn Tình dặn dò hắn, chuyện ăn uống phải chú ý không được uống rượu, càng không thể hành phòng, Ôn Ninh là một thiếu niên thành thật, định đi ngăn cản việc làm cẩu thả của Ôn Triều và Vương Linh Kiều.

Còn chưa tới gần, thì nghe thấy Ôn Triều và Nguỵ Vô Tiện đang nói chuyện, tu vi Ôn Ninh không cao, đứng cách khá xa nghe không rõ bọn họ nói cái gì, chỉ là cảm thấy người ta đang nói chuyện, đi qua quấy rầy rất không tốt, nên định chờ bọn họ nói chuyện xong sẽ đi qua, ai ngờ đảo mắt một cái chẳng thấy người nào, hắn chạy tới chỉ nhìn thấy Vương Linh Kiều đã chết, kinh hãi, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, liền đi tìm bọn họ, kết quả lại lạc đường, đến khi trở về mới biết được Ôn Triều không thấy đâu, tìm không ra.

Ôn Ninh biết, nếu mình nói từng gặp Ôn Triều và Nguỵ Vô Tiện còn thêm Lam Vong Cơ, Ôn Nhược Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, liên luỵ đến Ôn Triều, thà rằng giết nhầm, cũng không buông tha cho bọn họ, mà mình là người Ôn gia, cho dù không nói gì cả thì cùng lắm chịu khổ một chút, cho nên mặc kệ ai hỏi cũng chỉ nói là mình lạc đường.

***

Kim Tử Hiên nói: “Ôn Tình cũng không ngờ sự việc là như thế này, hiện giờ Ôn gia cho rằng Ôn Ninh bao che cho các ngươi, thông đồng làm bậy với các ngươi, ít ngày nữa sẽ chém đầu thị chúng, cảnh báo gia quy của Ôn gia“.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên dừng chân bất động, không thể tin tưởng hỏi Kim Tử Hiên: “Ngươi nói Ôn gia muốn giết Ôn Ninh?”

Kim Tử Hiên nói: “Đúng vậy, Ôn Ninh này thật ra cũng là một người theo nề nếp cũ, thật thà chất phác, đáng tiếc lại là người Ôn gia“.

Nguỵ Vô Tiện sốt ruột hốt hoảng chạy vòng trở lại, dọc đường đi gặp tu sĩ Ôn gia là thẳng tay chém xuống, cổ tay hoạt động liên tục, chém giết một cách dứt khoát.

Đám người Kim Tử Hiên tuy bị thủ pháp vô cùng kỳ lạ của hắn làm cho kinh ngạc, nhưng tình huống đặc biệt nên cũng không ai nghi ngờ gì.

Nguỵ Vô Tiện nhớ tới tình cảnh hiện giờ của Giang gia, dưới chân như treo ngàn cân, đi tới trước hai bước, cuối cùng chậm chạp không đi tiếp.

Giang Trừng thấy Nguỵ Vô Tiện dừng lại, biết suy nghĩ trong lòng hắn, tuy không cam lòng, nhưng cũng không ngăn cản hắn, “Nguỵ Vô Tiện, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi, Ôn Ninh cũng là vì chúng ta mới bị liên luỵ, thật sự nếu bỏ mặc, đừng nói là ngươi, lòng ta cũng khó yên, ta đi đường cùng với mấy người Kim Tử Hiên, sẽ không xảy ra chuyện gì“.

Nguỵ Vô Tiện cảm kích nhìn Giang Trừng một cái, xoay người thi lễ với Kim Tử Hiên, nói: “Kim công tử, ngày xưa đắc tội nhiều, việc hôm nay đa tạ, ngày nào đó nếu có việc, Nguỵ Vô Tiện ta chắc chắn nhận một trả mười, dốc hết sức mình“.

Kim Tử Hiên ngẩng đầu nói: “Hừ! Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là vì ngươi. Hơn nữa, Ôn gia này độc tài chuyên chế, đối xử với người khác không coi là con người, ta đã muốn bỏ trốn từ lâu. Nhân cơ hội này chạy trốn, nếu không phản kháng, sớm muộn gì cũng bị Ôn gia đối phó“.

Nguỵ Vô Tiện chân thành nói: “Cho dù thế nào, việc hôm nay Nguỵ Vô Tiện nhất định ghi khắc vào lòng“. Quay đầu lại nói với Giang Trừng: “Giang Trừng, ngươi đi trước một bước, ta cứu Ôn Ninh rồi sẽ tới sau“.

Nguỵ Vô Tiện nói xong chạy cực nhanh về phía đại lao, Lam Vong Cơ trước sau lặng lẽ theo sau Nguỵ Vô Tiện, bảo vệ xung quanh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.