Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đuổi tới đại lao, đánh hôn mê tu sĩ Ôn gia canh giữ, đúng lúc Ôn Tình cũng ở đó, Ôn Ninh bởi vì suy yếu quá mức, cả người giống như treo lơ lửng trên xích cùm tay, Nguỵ Vô Tiện cầm thanh kiếm đoạt được từ chỗ tu sĩ Ôn gia chém đứt cùm tay cho Ôn Ninh.
Ôn Tình ôm Ôn Ninh suy yếu kinh hoảng nói: “Nguỵ Vô Tiện ngươi muốn làm gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Làm gì á? Cứu Ôn Ninh, không đi... ở lại đây chờ chết sao?”
Ôn Tình lạnh lùng nói: “Đệ đệ của ta không cần ngươi cứu, ta sẽ tự nghĩ cách cứu hắn, nếu không phải vì che chở cho các ngươi, hắn làm sao phải chịu những chuyện này“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi nghĩ cách, cách của ngươi là đi cầu xin Ôn Nhược Hàn thủ hạ lưu tình sao? Ngươi tỉnh lại đi, xảy ra chuyện chính là Ôn Triều, nếu hắn đã xác định Ôn Ninh và chúng ta thông đồng làm bậy, thì sẽ không tha cho Ôn Ninh“.
Ôn Tình trầm mặc không nói, trên mặt lộ ra vẻ chua xót.
Nàng biết muốn Ôn Nhược Hàn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra khó khăn như thế nào, thậm chí là không có khả năng. Nhưng nàng không có cách nào khác, vốn chỉ là dòng thứ của Ôn gia, nếu không phải vì y thuật của mình tinh vi, trước mặt Ôn Nhược Hàn có thể nói vài câu, thì chỉ sợ Ôn Ninh sớm đã....
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: “Ôn cô nương, Ôn Ninh cũng coi như liên luỵ bởi vì ta và Giang Trừng, chỉ cần có Giang gia ở đây, Giang Trừng và Giang tông chủ chắc chắn sẽ bảo vệ các ngươi“.
Ôn Tình có chút không tin, nói: “Ngươi làm sao bảo đảm? Theo ta biết, Nguỵ công tử ngươi cũng chỉ là con trai bạn cũ của Giang tông chủ, ngươi làm sao có thể bảo đảm Vân Mộng Giang thị nhất định sẽ bảo vệ chúng ta, không sợ đắc tội với Ôn gia?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đã đắc tội từ lâu rồi, không ngại nói cho ngươi biết, Ôn Triều và Ôn Trục Lưu chính là ta và Giang Trừng giết“.
Ôn Tình nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì.
Lam Vong Cơ vẫn luôn bên cạnh bảo vệ Nguỵ Vô Tiện vốn lặng im không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Ôn cô nương hãy yên tâm, Cô Tô Lam thị cũng nhất định sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn“.
Lời hứa của Nguỵ Vô Tiện đối với Ôn Tình mà nói, có thể độ tin cậy không cao, nhưng Lam Vong Cơ thì khác, y là con trai của gia chủ Cô Tô, nổi danh bên ngoài, lời hứa hẹn của y, khiến Ôn Tình thấy được một tia hy vọng.
Ôn Tình nhìn Ôn Ninh suy yếu, hơi thở thoi thóp ở trong lòng ngực, trung thành với gia tộc và tính mạng của đệ đệ có thể nằm trong một suy nghĩ của nàng.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng lo cho an nguy của Vân Mộng, có chút sốt ruột thúc giục: “Ôn cô nương, chuyện quá khẩn cấp, mong ngươi nhanh chóng quyết định, nếu ngươi thực sự không tin chúng ta, vậy thì chúng ta đi“.
Ôn Tình suy nghĩ vạn lần, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Nguỵ công tử, Lam nhị công tử, ta tin các ngươi, cũng xin các ngươi nhất định phải tuân thủ lời hứa. Cái gì ta cũng không cần, chỉ cần các ngươi bảo vệ đệ đệ và người trong tộc ta có một nơi trú ngụ an toàn“.
Nguỵ Vô Tiện thấy nàng đã chịu nghe theo vội vàng nói: “Ôn cô nương yên tâm, chúng ta nhất định nói được thì làm được“.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ mang theo Ôn Tình và Ôn Ninh, trên đường gặp tu sĩ Ôn gia tránh được thì tránh, không tránh được thì trực tiếp giết chết kéo sang một bên. Bọn hắn cố gắng ở trong vùng phạm vi thế lực của Ôn Tình.
Ôn Tình nói: “Nguỵ công tử, Lam nhị công tử, các ngươi đi nhanh đi, còn lại ta tự mình sắp xếp, các ngươi cũng nhanh chóng chạy đi“.
Nguỵ Vô Tiện tháo chiếc chuông bạc trên người xuống giao cho Ôn Tình, nói: “Đây là chuông bạc của Giang gia ta, ngươi cầm cái này đến Liên Hoa Ổ, cứ nói là tìm ta, người Giang gia tất nhiên sẽ dẫn các ngươi đi tìm ta“.
Ôn Tình gật gật đầu, sắp xếp xong cho đám người Ôn Ninh, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngự kiếm với tốc độ nhanh nhất đuổi đến Vân Mộng.
Lúc này ở Liên Hoa Ổ - Vân Mộng, các loại linh lực đang múa may trên không trung, Ôn gia thế tấn công rào rạt, kết giới phòng ngự của Liên Hoa Ổ bị tu sĩ Ôn gia hợp lực đánh vỡ, kết giới bị phá, pháp trận phòng ngự do Nguỵ Vô Tiện thiết lập tự động kích hoạt.
Khác với kết giới tạo thành từ linh lực, pháp trận phòng ngự được thiết lập do Nguỵ Vô Tiện lấy Âm Hổ phù làm mắt trận sáng lập loè ánh đỏ, tà khí bốn phía.
Giang Phong Miên mang theo tu sĩ có tu vi cao thâm của gia tộc, ra ngoài pháp trận để giải cứu các tu sĩ Giang gia không kịp trở về bị ngăn cách ở bên ngoài.
Giang Trừng vừa trở về là nhìn thấy tình cảnh như thế, kết giới tuy đã bị phá, cũng may pháp trận phòng ngự giữ vững không có quá nhiều thương vong, Giang Trừng nhẹ nhàng thở ra, phía trước Liên Hoa Ổ đều là tu sĩ Ôn gia, Giang Trừng lặng lẽ đi vòng sang bên hông, trên người y có bùa chú Nguỵ Vô Tiện đưa cho, đi vào dễ như trở bàn tay.
Ngu phu nhân nhìn thấy Giang Trừng, lập tức hai mắt rưng rưng, ôm chầm lấy Giang Trừng giọng nghẹn ngào nói: “A Trừng, a Trừng! Ngươi không sao, ngươi không sao thật sự là quá tốt“.
“Mẹ, ta không sao, ta đã trở về, ta đã trở về“. Giang Trừng chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân thất thố như thế, mẫu thân cũng chưa bao giờ từng ôm y như thế.
Sau khi cảm xúc Ngu phu nhân hồi phục, thấy chỉ có một mình y trở về, bèn hỏi: “A Trừng, tại sao chỉ có một mình ngươi? Tên tiểu tử Nguỵ Anh kia đâu?”
Giang Trừng nói: “Mẹ, Nguỵ Vô Tiện hắn đi sau, lát nữa sẽ tới. Mọi người đều khoẻ hết phải không? A tỷ đâu? A tỷ đi đâu?”
Ngu phu nhân nói: “A tỷ ngươi mấy hôm trước đúng lúc đi Mi Sơn, con bé không ở đây cũng tốt, đỡ bị doạ sợ“. Đề tài đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm nghị nói: “A Trừng, ngươi thành thật nói cho ta biết, pháp trận phòng ngự tà môn này là Nguỵ Anh thiết lập à?”
Giang Trừng không biết nên giải thích với Ngu phu nhân về sự khác thường của Nguỵ Vô Tiện như thế nào, chỉ có thể nói ngắn gọn: “Đúng, Nguỵ Vô Tiện từ lâu đã phát hiện Ôn gia dã tâm bừng bừng, sớm muộn gì cũng sẽ đối phó với bách gia, để phòng ngừa sự cố bất ngờ, cho nên làm trước pháp trận phòng ngự này“.
Ngu phu nhân vẻ mặt phức tạp nói: “Tiểu tử Nguỵ Anh này thoạt nhìn suốt ngày vui cười giỡn hớt, không đứng đắn, không ngờ lại có tâm tư cẩn thận như thế“.
Giang Trừng nhìn pháp trận phòng ngự trên đỉnh đầu, cũng cảm khái nói: “Đúng vậy, trước kia luôn cảm thấy ý tưởng của hắn kỳ lạ, không ngờ hắn thật sự có thể có cách suy nghĩ khác biệt, làm ra pháp trận lợi hại như vậy“.
Giang Phong Miên dẫn người đấu với tu sĩ Ôn gia để giành lại người phe mình, dựa vào linh lực cao cường của bản thân, trước sau cứ xông lên phía trước, trên người đã chằng chịt vết thương, nhìn thấy Giang Trừng bình an trở về, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng coi như dỡ xuống, nghĩ thầm: “Trở về là tốt rồi“.
Tuy không nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, nhưng Giang Phong Miên tin tưởng với năng lực của hắn, nhất định là bình yên vô sự.
Những người Giang gia không kịp rút lui, có thể cứu đều đã cứu, nhưng cho dù linh lực Giang Phong Miên cao thâm như thế nào đi nữa, chung quy vẫn là một mình khó địch lại số đông, linh lực cũng sắp sửa cạn kiệt, đã là nỏ mạnh hết đà.
Xung quanh đều là tu sĩ Ôn gia, Giang Phong Miên mặc dù muốn trở về bên trong pháp trận, sợ cũng là suy nghĩ hoang đường.
Giang Trừng lòng nóng như lửa đốt, định lao ra ngoài giúp ông, nhưng bị Ngu phu nhân ngăn lại, sau đó tự mình dẫn người xông ra ngoài, Tử điện trong tay hoá thành chiếc roi, ngọn roi dài xẹt xẹt tia điện được Ngu phu nhân múa thật mạnh mẽ oai phong, linh lực sáng rực, đảo mắt đã giết đến gần chỗ Giang Phong Miên, phá vỡ vòng vây đứng cùng với một chỗ với ông.
Thần sắc Giang Phong Miên có chút bất ngờ, hô hấp hơi dồn dập hỏi: “Tam nương, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, sao nàng ra đây?”
Trên mặt Ngu phu nhân lộ ra nụ cười lạnh, “Hừ! Đừng tự mình đa tình, ta chỉ là không muốn a Ly và a Trừng tuổi còn nhỏ đã không có cha“.
Giang Phong Miên hơi mỉm cười, ông cũng biết Ngu phu nhân từ trước đến nay mạnh miệng, làm cái gì cũng không chịu thua kém.
Hai người hợp lực che chở mọi người lui lại, đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng sáo sắc bén, từ xa đến gần, vang vọng khắp bầu trời, chớp mắt đã đến gần.
Khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vội vội vàng vàng ngự kiếm chạy về, từ xa đã nhìn thấy một vùng đặc nghẹt, tất cả đều là tu sĩ Ôn gia mặc áo bào hình mặt trời rực cháy, đánh nhau giữa trời, các loại linh lực bay vèo vèo va vào nhau.
Cảnh tượng trước mắt giống y như hình ảnh trong ký ức, trái tim Nguỵ Vô Tiện đập thình thịch kinh hoàng, các khớp ngón tay siết đến trắng bệch, cái gì cũng không quan tâm nữa, rút Trần Tình ở bên hông đặt lên môi, tiếng sáo cắt ngang bầu trời, bay thẳng lên chín tầng mây.
Những xác chết trên mặt đất bị tiếng sáo khống chế, theo âm thanh bén nhọn phát ra từ cây sáo, từ từ đứng dậy gào thét từng đợt, cảnh tượng trước mắt thật sự quá mức kinh khủng, tất cả mọi người mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng ở trước mắt, cùng với Nguỵ Vô Tiện cả người oán khí quấn quanh, sát khí tàn bạo ngút trời kia.
Giang Phong Miên và Ngu phu nhân cũng cứng đờ tại chỗ, làm như mất đi năng lực hoạt động.
Từng thi thể vòng qua bọn họ, tấn công về phía các tu sĩ Ôn gia ở đó đang vì khiếp sợ mà không kịp phản ứng, chỉ cần đứng trên mặt đất là đều bị công kích, mới vừa ngự kiếm cách mặt đất chưa cao cũng bị bọn chúng kéo xuống dưới.
Trên trời cũng xuất hiện những âm linh hình dạng khác nhau, máu me đầy mình từ hư không. Cả một vùng trời đột nhiên đầy tiếng la hét kêu gào, có tu sĩ bởi vì hoảng sợ thậm chí quên mất phản kháng, khắp nơi tán loạn, chỉ có thể lớn tiếng kêu la thảm thiết nhìn mình cận kề cái chết.
Nguỵ Vô Tiện ngự kiếm đứng bên trên pháp trận phòng ngự, cầm quỷ sáo thổi lên, ánh mắt tràn ngập hàn ý, giống như chúa tể nắm quyền sinh tử của lệ quỷ tà thần, tàn nhẫn nhìn xuống sự hỗn loạn bên dưới, nghe tiếng kêu khóc thảm thiết của tu sĩ Ôn gia vang rung trời, trong lòng không gợn lên một chút mềm lòng nào.
Kiếp trước chính là những người Ôn gia này, đã tàn sát Giang gia.
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi hắn, lông mày nhíu lại, lúc này có muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Người sống bị giết, chỉ một lát sau lại biến thành tẩu thi đứng lên một lần nữa, gào rống nhắm về phía những tu sĩ Ôn gia còn sống.
Tình trạng chiến đấu quá mức khiến người ta sợ hãi, không riêng gì người Ôn gia, cho dù là tu sĩ Giang gia từng đi hỗ trợ trận chiến ở Cô Tô, tu sĩ Thanh Hà và tu sĩ các gia tộc khác, lúc này ánh mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện cũng mang theo một sự hoảng sợ sâu sắc.
Ôn thị vốn đang vững vàng thế thượng phong, nháy mắt đã biến thành một bên bị tàn sát.
Ngu phu nhân là người đầu tiên phản ứng lại, cùng Giang Phong Miên dẫn đệ tử lui về pháp giới phòng ngự, có đệ tử bị các tẩu thi có bộ mặt dữ tợn ở xung quanh doạ sợ đến mức hai chân nhũn ra không đi nổi, Ngu phu nhân tát hắn một cái, mắng: “Không có tiền đồ!“. Ngu phu nhân không phát hiện, bàn tay đánh người của mình, cũng là hơi hơi run rẩy.
Đợi sau khi mọi người lui hết vào pháp trận, Lam Vong Cơ lên tiếng: “Nguỵ Anh, đủ rồi, Giang gia đã an toàn, thu tay lại đi“.
Giọng nói thanh lãnh của Lam Vong Cơ, giống như một chậu nước lạnh dội lên trái tim đang bừng bừng lửa giận và căm thù của Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ trước sau không muốn Nguỵ Vô Tiện trở thành một kẻ giết người, bị người ta chỉ trích.
Nguỵ Vô Tiện im lặng nhìn Lam Vong Cơ, một lát sau, khẽ cười nói: “Lam Trạm, có ngươi ở bên cạnh ta thật tốt, vậy nên ngươi nhất định đừng rời khỏi ta, bằng không ta sẽ điên, ta thật sự sẽ phát điên“.
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi cũng vậy, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta“.
Nếu không phải có quá nhiều người, Nguỵ Vô Tiện thật muốn ôm Lam Vong Cơ hôn thật kịch liệt, dáng vẻ nghiêm trang này, thật đúng là... đáng yêu nha!!
Đã không còn sự điều khiển của Nguỵ Vô Tiện, đám tẩu thi đua nhau ngã xuống đất không dậy nổi, âm linh bay tới bay lui cũng biến mất tăm, làm như chưa bao giờ tồn tại, những tu sĩ Ôn gia may mắn còn sống lo tìm đường sống trong chỗ chết, rốt cuộc không dám nghĩ đến tấn công nữa, tên này so với tên khác chạy còn nhanh hơn.
Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ vào trong pháp trận, người cùng gia tộc ở xung quanh không ai dám tiến lên chào hỏi bọn hắn, thật sự là cảnh tượng vừa rồi quá mức chấn động nhân tâm.
Nguỵ Vô Tiện mang Lam Vong Cơ đi tìm Giang Phong Miên, dọc trên đường đi đều là đệ tử Giang gia bận rộn vội vã thu dọn tàn cục, có một đệ tử Giang gia vì linh lực hao tổn, vô ý té ngã.
Nguỵ Vô Tiện cách không xa, theo bản năng duỗi tay ra đỡ, kết quả tên sư đệ kia mông chạm đất, hai tay chống lên không tự chủ được cuống quýt lùi về sau hai bước.
Cánh tay Nguỵ Vô Tiện cứng đờ giữa không trung, tên sư huynh đệ này hắn quen biết, lúc trước thỉnh thoảng theo đuôi hắn đi bắt gà rừng, xuống sông bắt cá.
Đến khi nhận ra mình đang làm gì, tên sư đệ kia cũng giật mình sửng sốt, vội vàng miễn cưỡng cười nói: “Đại sư huynh không cần lo cho ta, ta không sao, ta thật sự không sao. Ta tự mình có thể đứng dậy“.
Nguỵ Vô Tiện rất muốn thản nhiên tươi cười như trước đây, khoé miệng giựt giựt mấy cái, lại phát hiện ra chính mình căn bản cười không nổi, chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt“.
Nguỵ Vô Tiện muốn làm như không có việc gì thu tay lại, nhưng lại bị một đôi tay thon dài trắng nõn, mạnh mẽ rắn chắc cầm lấy. Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nhạt màu đến lạnh lẽo kia của Lam Vong Cơ, giờ phút này đang nhu hòa nhìn mình một cách chăm chú.