33.
Ngụy Vô Tiện bước lên phía trước, nói:
“Hiểu lầm hiểu lầm! Đều là người một nhà, người một nhà cả!”
Hắn đứng chắn giữa Lam Vong Cơ và vị bạch y đạo trưởng kia, một tay đè Tị Trần của Lam Vong Cơ lại, một tay giữ lấy chuôi kiếm của người nọ. Nhìn qua cũng chỉ là một động tác vô cùng đơn giản, nhưng trong chốc lát đã đem hai thanh linh kiếm quang hoa lưu chuyển xung quanh tạm thời áp chế xuống. Lam Vong Cơ thấy thế liền biến sắc, thu Tị Trần lại. Vị đạo trưởng kia do dự một lát rồi mới mỉm cười, chậm rãi thu kiếm về.
Vị đạo trưởng này mặc trên người một thân bạch y gọn gàng sạch sẽ, một miếng băng vải quấn quanh vài vòng che đi đôi mắt. Nếu như nhìn kỹ có thể mơ hồ thấy được màu máu đỏ tươi ẩn hiện dưới lớp vải thô màu trắng ấy. Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy bồi hồi: Vậy mà lại có thể gặp Hiểu Tinh Trần trong mộng cảnh này! Là Hiểu Tinh Trần còn sống sờ sờ!
Hắn cũng không được tính là đã từng gặp trực tiếp Hiểu Tinh Trần. Lần duy nhất gặp nhau thì đối phương đã trở thành một cái xác, còn Hiểu Tinh Trần trước mắt dáng vẻ giống hệt như hắn đã từng thấy qua khi cộng tình với A Thiến. Tính theo thời gian, hẳn là người này vừa rời khỏi ngọn núi của Bão Sơn tán nhân không lâu, tất cả những khúc mắc do người khác vô tình hoặc cố ý gây ra đều đã giải quyết xong xuôi cả rồi.
Ngụy Vô Tiện lấy lại bình tĩnh. Thấy sắc mặt của Lam Vong Cơ vẫn hết sức băng lãnh, vô cùng lạnh nhạt nghiêm nghị, rõ ràng là vẫn đang còn thật sự để bụng chuyện Hiểu Tinh Trần đột nhiên ra tay. Hắn chủ động tiến lên hòa giải:
“Đa tạ đạo trưởng ra tay tương trợ. Tại hạ Mạc gia trang Mạc Huyền Vũ, vị vừa cùng ngài so chiêu chính là Hàm Quang Quân, Lam Vong Cơ. Chúng ta cùng kết bạn săn đêm đến tận đây, đang tìm hiểu xem trong ngọn núi này có gì kỳ quái không. Mục đích của đạo trưởng ắt hẳn là cũng giống chúng ta phải không?”
Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, thu Sương Hoa vào vỏ, trịnh trọng hành lễ, nói:
“Vừa rồi sơ ý va chạm hai vị, xin thứ lỗi. Hóa ra là Mạc công tử và Hàm Quang Quân, ngưỡng mộ đã lâu. Ta cùng lắm chỉ là một tán tu, vân du đến đây, vốn là nên tự xưng tên họ, nhưng thật sự là thân bất do kỷ, mong hai vị lượng thứ.”
Giọng nói của y ôn hòa trong trẻo, cũng không có gì lạ. Trong lòng Ngụy Vô Tiện thầm tính toán: Lúc này hẳn là Hiểu Tinh Trần đã mất hết ý chí, vậy nên mới không muốn người khác biết danh tính của mình. Tuy vậy nhưng lại không nghĩ đến việc đem Sương Hoa giấu đi, thật là...
Ngụy Vô Tiện nói:
“Đạo trưởng không cần khách khí.”
Tuy Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, thế nhưng hắn vẫn đáp lễ, Lam Vong Cơ bên cạnh hắn cũng vậy. Hoàn lễ xong, Lam Vong Cơ vẫn cau mày như cũ, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nháy mắt ra hiệu cho y an tâm. Lam Vong Cơ bình thường đã kiệm lời, lúc này đoán chừng càng không muốn nói chuyện. Hắn tiếp tục nói với Hiểu Tinh Trần:
“Núi này có tà túy, đạo trưởng có biết gì không?”
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, nói:
“Thật không dám giấu, tại hạ cũng chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây, được người nhờ vả lên núi tìm nữ nhi bị mất tích của họ. Lúc trước cũng không rõ tình hình trong núi, khi tiến vào mới phát hiện ra nơi này có hơi quỷ dị.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Được người nhờ vả? Tìm được người chưa?”
Hiểu Tinh Trần nói:
“Đúng vậy.” Dứt lời liền đưa tay về một hướng vẫy vẫy, ấm giọng nói: “Ngươi không cần sợ, ra đây đi.”
Ngụy Vô Tiện nhìn theo hướng tay Hiểu Tinh Trần, đúng là thấy có một cái đầu thò ra từ sau gốc cây cách đó không xa, có chút sợ hãi rụt rè, vì sương mù mờ mịt nên hắn cũng không nhìn rõ lắm. Lúc lâu sau, một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi, trên người mặc quần áo may bằng vải thô mới lấm la lấm lét đi về phía bọn họ. Ngụy Vô Tiện nhìn quần áo thô lậu trên người nàng cực kỳ quen mắt, hỏi:
“Đạo trưởng nói là được người nhờ vả, có phải là mấy thôn dân ở dưới chân núi không?”
Hiểu Tinh Trần gật đầu, nói:
“Không sai.”
Tiểu cô nương rón rén tiến tới hai bước, sau đó đảo mắt một cái, bước chân thật nhanh mà chạy đến sau lưng Hiểu Tinh Trần, núp ở đó không chịu ra, dường như là vô cùng sợ sệt hai người lạ mặt đằng trước. Ngụy Vô Tiện mỉm cười, liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy y gật gật đầu. Hắn quay lại, cũng chưa vội hỏi chuyện nữ tử kia, tiếp tục nói với Hiểu Tinh Trần:
“Người đã tìm thấy rồi, hiện tại đạo trưởng đang muốn xuống núi sao?”
Hiểu Tinh Trần đáp:
“Tại hạ đem nàng xuống núi trước, sau đó sẽ quay lại trừ tà túy.”
Quả thật đây là kế hoạch ổn thỏa nhất. Ai ngờ tiểu cô nương vừa nghe xong thì một tay ôm eo một tay bá cổ Hiểu Tinh Trần, lớn tiếng kêu:
“Đừng! Ta không muốn xuống núi.”
Rõ ràng không phải là lần đầu Hiểu Tinh Trần nghe những lời này, vô cùng bất đắc dĩ, nói:
“Ta đã nói rồi, ngươi đi theo ta sẽ rất nguy hiểm.”
Tiểu cô nương kia không đồng ý, nhất định không chịu buông ra, nói:
“Một mình ta ở trên núi đợi lâu như vậy, không phải vẫn sống rất tốt sao?”
Trên mặt Hiểu Tinh Trần lộ rõ vẻ khó xử, không biết nên khuyên nhủ thế nào. Lúc này, Ngụy Vô Tiện kịp thời đứng ra, cười nói:
“Đạo trưởng, một mình ngươi có lẽ không thể bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng mà bây giờ còn có hai người chúng ta mà.”
Hắn liếc mắt nhìn tiểu cô nương kia một cái, ý vị thâm trường nói:
“Đoán rằng người bạn nhỏ này chắc hẳn là có lý do gì đó, nên mới không muốn một mình trở về đúng không?”
Hắn cố ý đem hai chữ “một mình” nhắc đi nhắc lại. Ánh mắt vốn đã vô cùng cảnh giác của tiểu cô nương lại càng thêm cảnh giác, ra sức trừng mắt với hắn. Ngụy Vô Tiện thì lại cười hì hì, làm một cái mặt quỷ với nàng.
Hiểu Tinh Trần không biết trong lúc vừa rồi hai người lặng yên không một tiếng động mà đấu đá với nhau, hỏi lại nàng:
“Ngươi không chịu xuống núi thật sao?”
Tiểu cô nương kiên quyết nói:
“Không xuống! Nhất định không xuống!”
Hiểu Tinh Trần chỉ có thể nói:
“Thôi được rồi, vậy ngươi phải bám sát ta.”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, biết ngay là tiểu sư thúc vô cùng thiện lương này rất dễ mềm lòng mà, lắc lắc đầu, nói:
“Thêm người thêm sức, đạo trưởng, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Hiểu Tinh Trần cũng không từ chối:
“Vậy đa tạ hai vị.”
Nói thêm vài câu đơn giản, trao đổi một chút tin tức, sau đó Hiểu Tinh Trần mang theo tiểu cô nương đi phía trước. Ngụy Vô Tiện đang muốn quay lại gọi Lam Vong Cơ cùng nhau đuổi theo thì bỗng thấy cánh tay căng thẳng, người cũng bị kéo lui... Lam Vong Cơ xụ mặt, vươn tay kéo giật hắn về phía sau. Ngụy Vô Tiện vừa ổn định cơ thể thì đã nghe Lam Vong Cơ nói:
“Ngươi nhận ra y.”
Đó không phải là một câu hỏi. Ngụy Vô Tiện không nhịn được, thầm nghĩ, đôi khi trực giác của Lam Trạm chuẩn đến đáng sợ. Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho y lại gần một chút, ghé vào bên tai y nói nhỏ:
“Người kia là Hiểu Tinh Trần.”
Lam Vong Cơ nhíu mày, trầm tư một phen, hình như cũng không có ấn tượng gì. Y bế quan vài năm, không biết tin tức gì bên ngoài, đương nhiên cũng chưa nghe đến tên của Hiểu Tinh Trần mới xuống núi được hai năm. Thường thì, nếu là người khác, dù cho không ra khỏi cửa thì đối với chuyện bên ngoài vẫn tò mò, nhưng đương nhiên Lam Vong Cơ thì khác. Ngụy Vô Tiện tiếp tục thấp giọng nói:
“Khi nào rảnh ta sẽ kể chuyện của y cho ngươi nghe. Nói chung cũng là một chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc, không cần lo lắng. Thật ra, nếu tính theo bối phận, hắn là tiểu sư đệ của nương ta, là tiểu sư thúc của ta đó.”
Nghe thấy vậy, hai đầu lông mày đang nhíu chặt của Lam Vong Cơ cũng không hề thả lỏng ra chút nào, điều y thực sự để ý nhất không phải là chuyện Ngụy Vô Tiện vừa nói. Nét mặt y liên tục biến đổi, vô vàn cảm xúc đều nghẹn lại nơi khóe miệng, cuối cùng chỉ nhắc nhở một câu:
“Ngươi đừng ra tay nữa.”
Tránh việc bị nhận ra.
Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết đối phương đang lo nghĩ điều gì. Hắn cũng không khuyên y nữa, chỉ gật gật đầu, vươn tay nhéo nhéo mu bàn tay Lam Vong Cơ trấn an y.