34.
Hiểu Tinh Trần ở đây, Lam Vong Cơ lại không yên lòng, Ngụy Vô Tiện không có cách nào công khai gọi hung thi đến dẫn đường cho bọn họ. Vốn còn định thử đốt một cái phù triện, nhưng thấy hình như Hiểu Tinh Trần biết rõ nên đi về hướng nào, không hề do dự mà đi thẳng về phía trước. Ngụy Vô Tiện nói:
“Đạo trưởng thật lợi hại. Lúc nãy chúng ta nhờ linh kiếm dẫn đường, ngay lập tức gặp trở ngại. Xin hỏi đạo trưởng, sao ngươi biết được hướng này là đúng vậy?”
Hiểu Tinh Trần lại nói:
“Không phải ta, là vị cô nương này nói. Nàng ở trong núi mấy ngày, gặp được thứ gì đó không tầm thường.”
Ngụy Vô Tiện “à” một tiếng, nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh Hiểu Tinh Trần, nàng ta căm giận quay ngoắt đầu đi. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Địch ý đối với ta lớn đến mức vậy sao. Hắn tiếp tục gợi chuyện:
“Đạo trưởng đến từ đâu vậy? Theo ta thấy nơi này hẻo lánh như vậy, phía trước chắc cũng không có bóng người.”
Hiểu Tinh Trần nói:
“Tại hạ từ phương bắc tới. Đúng như Mạc công tử nói, xử lý xong việc ở đây tại hạ sẽ đi theo hướng tây.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Trùng hợp, chúng ta cũng tới từ phương bắc. Từ Cô Tô.”
Hiểu Tinh Trần nói:
“Cô Tô tốt lắm.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Đúng vậy, ngươi có nghe đến Thiên Tử Tiếu không? Rượu ngon đấy.”
Hiểu Tinh Trần mỉm cười. Ngụy Vô Tiện cùng Hiểu Tinh Trần nói chuyện phiếm, không nhắc nửa chữ chuyện quá khứ, không nói một lời về tương lai, chỉ tùy tiện nói chút việc lặt vặt. Vốn dĩ là ba người sóng vai đi cùng nhau, Lam Vong Cơ vẫn im lặng không lên tiếng, cuối cùng không hiểu vì sao lại tụt lại phía sau hai người khoảng hai bước. Y tay cầm Tị Trần, mặt không đổi sắc nhìn theo bóng lưng hai người. Nhưng mà, y tụt lại không được bao lâu, Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng phát hiện ra, kêu lên “Lam Trạm“. Sau đó hắn chủ động đi ngược lại, thậm chí còn túm lấy tay y kéo đi.
Lam Vong Cơ khựng lại, vành tai nhanh chóng hồng thấu, nét mặt có chút bối rối, vừa muốn Ngụy Vô Tiện buông tay ra lại vừa luyến tiếc không nỡ, chỉ có thể liếc hắn một cái, ý bảo: còn có người ngoài ở đây, chẳng ra thể thống gì!
Ngụy Vô Tiện cũng liếc lại y, tỏ ý: Sư thúc của ta đâu có nhìn thấy!
Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, nhưng tiểu cô nương đang dính bên cạnh hắn vẫn thấy được. Nàng vốn thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đánh giá. Lần này quay lại nhìn một cái, liền thấy Ngụy Vô Tiện đang mặt dày mày dạn mà lôi lôi kéo kéo tay Lam Vong Cơ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xanh lét. Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý đến biểu cảm của nàng ta, thậm chí còn thè lưỡi ra trêu chọc nàng. Tiểu cô nương kia tức giận quay đầu đi, lôi kéo Hiểu Tinh Trần trò chuyện.
Lam Vong Cơ một bên nhìn thấy tất cả: “...”
Biết rõ rằng hành vi này cũng không đúng, nhưng y lại cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào. Ngụy Vô Tiện kéo tay y, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tò mò hỏi:
“À Lam Trạm, trước kia ngươi đã từng gặp qua tình huống này chưa?”
Lam Vong Cơ hít vào một hơi, nói:
“Chuyện gì?”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Thì, lúc săn đêm gặp phải tu sĩ nhà khác ấy.”
Lam Vong Cơ ngẫm lại một chút, đáp:
“Có.”
“Ồ?” Ngụy Vô Tiện hỏi: “Sau đó các ngươi thế nào?”
Lam Vong Cơ bình thản đáp:
“Sau đó thì, việc ai nấy làm.”
Ngụy Vô Tiện bật cười:
“Cũng đúng, ai dám ở trước mặt Hàm Quang Quân múa rìu qua mắt thợ chứ!”
Đoàn người đi sâu vào trong rừng một chút, quả thực là đi đến một chỗ nhìn vô cùng khả nghi... Ban nãy sương mù tuy cũng dày đặc, nhưng ít ra vẫn có thể đi được. Nhưng còn nơi này, giống hệt như là bị một cái kết giới chặn lại vậy.
Mấy người họ không thể tiếp tục đi tiếp, chỉ có thể dừng lại nghiên cứu trận pháp đó. Đi qua đi lại nửa vòng, Ngụy Vô Tiện phát hiện ra, trận pháp này nhìn qua thì có vẻ lợi hại, nhưng thủ pháp không tinh diệu, rất dễ phá vỡ. Chẳng qua là, một khi phá bỏ, có lẽ sẽ đương đầu trực diện với mục tiêu mà bọn họ đang tìm kiếm. Hắn nhìn thoáng qua tiểu cô nương bên cạnh Hiểu Tinh Trần, ánh mắt khẽ động, trong lòng nhanh chóng có định đoạt. Hắn bước lên phía trước, nói:
“Ta thấy, trận pháp này có hai mắt trận. Một cái ở phía tây, một cái ở phía đông. Ta đã đánh dấu chúng rồi. Đạo trưởng, phiền ngươi lo cái phía tây có được không?”
Hiểu Tinh Trần vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường, nói:
“Được.”
Vừa dứt lời liền ngay lập tức đi về phía đó, tiểu cô nương kia thấy thế cũng nhấc chân muốn đuổi theo. Ngụy Vô Tiện lắc người qua, nhanh tay túm lấy cổ áo của nàng, đưa tay lên bịt kín cái miệng nhỏ trước khi nàng kịp hô to. Một chuỗi động tác này hắn làm vô cùng trôi chảy, không một tiếng động. Hai mắt Hiểu Tinh Trần không nhìn được, đương nhiên hoàn toàn không phát hiện ra.
“Hàm Quang Quân!” Ngụy Vô Tiện túm chặt lấy tiểu cô nương đang không ngừng giãy giụa, cao giọng nói với Lam Vong Cơ: “Mắt trận phía đông này cần mình ta là đủ, ngươi đi giúp đạo trưởng một tay được không?”
Lam Vong Cơ: “...”
Y nhìn Ngụy Vô Tiện ra tay bắt cóc người khác đúng là vô cùng thành thạo, cứ như là thường xuyên làm loại chuyện này vậy, đầu mày khẽ nhíu, muốn nói lại thôi. Thấy Ngụy Vô Tiện điên cuồng nháy mắt ra hiệu, muốn y đi coi chừng Hiểu Tinh Trần, tránh người kia sinh nghi, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, nói:
“Được.”