Đêm đã khuya, trăng sáng rõ.
Nguỵ Anh gấp đến chờ không nổi để đi vào mộng.
Không giống hôm trước chém giết Huyền Vũ lên xuống phập phồng, cứu viện chưa tới, khoảng thời gian còn lại này có thể nói rất là rảnh rỗi, rảnh rỗi đến mức hắn không ngừng kêu lên.
“Nhàm chán quá đi ~”
“A ~ ~ ~”
Trong động vang vọng không ngừng đều là tiếng của hắn, giống như quỷ khóc sói gào. Lam Trạm thế nhưng mặt không đổi sắc, mặc kệ Nguỵ Anh kêu la như thế nào, vẫn bất động như núi.
'Nguỵ Anh' một bên kêu 'đói', một bên lại nói 'không ăn', một bên kêu 'Lam Trạm Lam Trạm”, một bên lại ghét bỏ y nhàm chán.
Lần đầu tiên Nguỵ Anh cảm thấy mình có thể nói nhiều như vậy, mà ngay cả thở cũng không hụt hơi.
'Nguỵ Anh': “Lam Trạm ngươi sao lại như thế chứ, chán quá à. Miệng nhắm mắt cũng nhắm, không nói chuyện với ta cũng không nhìn ta, ngươi tu thiền à, ngươi là hoà thượng à? Đúng, tổ tiên nhà các ngươi chính là hoà thượng. Ta quên mất.”
Nghe 'chính mình' nói nhảm như vậy, Nguỵ Anh thật sự bắt đầu suy nghĩ.
Ừ, đây là vấn đề đáng suy nghĩ. Tổ tiên Lam Trạm là hoà thượng, tính tình Lam Trạm cũng gần giống như hoà thượng. Không đúng không đúng, phải nói toàn bộ Lam gia đều giống như là ăn chay niệm Phật. Chẳng lẽ sức mạnh tổ tiên lớn như vậy, cách mấy đời rồi vẫn có thể truyền xuống tới?
'Lam Trạm' nói: “Im lặng. Ngươi đang sốt. Đừng nói chuyện. Giữ gìn thể lực“.
Tính cách hoạt bát này của Nguỵ Anh sợ rằng cả đời này cũng không thay đổi được. Lam Trạm thở dài.
'Nguỵ Anh' nói: “Rốt cuộc ngươi đã nói chuyện. Chúng ta chờ mấy ngày rồi? Sao còn chưa có người đến cứu chúng ta?”
'Lam Trạm' nói: “Còn chưa đến một ngày“.
'Nguỵ Anh' bụm mặt nói: “Làm thế nào lại gian nan như vậy, nhất định nguyên nhân là bởi vì ở cùng với ngươi. Nếu người ở lại là Giang Trừng thì tốt rồi, cãi nhau với hắn còn thú vị hơn ở bên cạnh ngươi bây giờ. Giang Trừng! Ngươi chết ở đâu rồi! Sắp bảy ngày rồi!!!”
Sau khi nghe xong, 'Lam Trạm' cầm cành cây chọc vào đống lửa, cú chọc này mang theo một trận kiếm ý, tia lửa bay tá lả, rơi khắp nơi. Y lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi“.
Lam Trạm luôn luôn là người có năng lực lĩnh ngộ rất tốt, y cũng rất giỏi tổng kết ra được ý tứ của Nguỵ Anh, nhưng y không vui một chút nào!
Gian nan! Là nguyên nhân bởi ta!! Còn hy vọng Giang Trừng ở đây!!!
Lại là Giang Trừng!!! Lam Trạm cũng muốn giống như chính mình hiện giờ, cầm cành cây hung hăng chọc vào đống lửa.
Trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh hai người kề vai sát cánh, sơn trà lần trước cũng là vào bụng Giang Trừng, hiện giờ còn nghĩ đến Giang Trừng! Ở cùng với ta nhàm chán như vậy sao? Trong bụng Lam Trạm ứa ra nước chua, ùng ục sủi bọt.
Bỗng nghĩ đến sắp xếp chỗ ở của y đối với đệ tử thế gia, lập tức thoải mái hơn nhiều, cách xa như vậy, ngoại trừ đi học, bình thường cũng không phải dễ dàng có thể gặp được nhau như vậy.
Lại dấm. Nguỵ Anh thở dài, hắn phát hiện Nhị ca ca nhà hắn thật là một lu dấm siêu bự, đã ăn dấm vậy mà chết cũng không nói, chỉ có thể cảm nhận được từ những hành động nhỏ nhặt, thật đúng là đáng yêu một cách khác người.
'Nguỵ Anh' lại cuộn tròn thành con tôm, mặt đối diện với y, nói: “Ngươi có tính sai hay không, ta vừa mới tỉnh lại, ngươi lại kêu ta nghỉ ngơi, ngươi không muốn nhìn thấy ta trong trạng thái tỉnh táo đến vậy hay sao?”
Ánh mắt Lam Trạm chợt loé lên, Nguỵ Anh ngủ, và Nguỵ Anh thức.
Y lặng lẽ so sánh một hồi, tỉnh táo rất hoạt bát, ngủ rồi, thứ y nghĩ đến trước tiên chính là khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Nguỵ Anh, rất, yếu ớt, cũng rất, mê người.
Thu hồi nhánh cây, 'Lam Trạm' nói: “Ngươi nghĩ nhiều“.
Nguỵ Anh có lúc thật là nhạy bén đến đáng sợ.
Hắn nói: “Ta chán quá. Lam Trạm, chúng ta nói chuyện phiếm đi. Ngươi mở đầu“.
'Lam Trạm' nói: “Lúc trước ngươi thường nghỉ ngơi khi nào“.
'Nguỵ Anh' nói: “Mở đầu này của ngươi thật là nhàm chán nha, khô khan đến mức khiến người ta rất --- không muốn nói tiếp. Nhưng ta nể mặt ngươi, vẫn là nói tiếp nhé. Ta nói cho ngươi, ta ở Liên Hoa Ổ từ trước đến nay đều là sau giờ sửu mới ngủ. Có đôi khi cả đêm không ngủ.”
'Lam Trạm' nói: “Không có kỷ luật. Tật xấu“.
Giờ sửu?
Y mạc danh nghĩ tới cách đây không lâu giấc ngủ bị xáo trộn, giờ sửu vừa đến đã bị ép ngủ, sau đó chưa đến giờ tị sẽ không thức dậy, hay đó là giờ làm việc và nghỉ ngơi của Nguỵ Anh? Vậy, Nguỵ Anh có phải cũng trải qua việc giống vậy hay không? Ví dụ như, lịch làm việc và nghỉ ngơi của ta? Nghĩ vậy, không hiểu sao, y luôn có loại cảm giác thẹn thùng không giải thích được.
'Nguỵ Anh' nói: “Ngươi cho rằng ai cũng giống người nhà các ngươi hay sao chứ?”
'Lam Trạm' nói: “Phải sửa“.
'Nguỵ Anh' che tai nói: “Ta có bệnh. Ta đang phát sốt, Lam nhị ca ca, ngươi có thể nói dễ nghe một chút không? Dỗ dành kẻ đáng thương là ta đi?”
'Lam Trạm' ngậm miệng không nói, 'Nguỵ Anh' nói: “Không biết nói? Được, ta biết ngay mà. Vậy ngươi không biết nói, có biết hát không? Hát được không?”
Lam Trạm hát?! Đôi mắt Nguỵ Anh sáng bừng lên, hắn còn chưa nghe qua đâu, muốn nghe nha.
Sau một hồi im lặng thật lâu, Lam Trạm không có phản ứng, Nguỵ Anh mất mát, lại không ngờ rằng ở giây tiếp theo, một giọng hát trầm thấp lại mềm mại, từ từ vang lên quanh quẩn trong hang động trống trải.
'Lam Trạm' thế mà thật sự đã hát.
'Nguỵ Anh' nhắm mắt lại, nghiêng người qua, dang rộng tay chân, nói: “Nghe hay“.
Hắn nói: “Bài hát này tên gọi là gì?”
'Lam Trạm' làm như thì thầm nói câu gì đó, 'Nguỵ Anh' mở to mắt, nói: “Tên là gì?”
'Nguỵ Anh' không nghe thấy, nhưng Nguỵ Anh thì nghe được, hai chữ kia giống như luồng điện, làm nửa người hắn tê liệt.
“VONG TIỆN”
Hắn rõ ràng nghe thấy được Lam Trạm nói, bài hát này, tên là 《VONG TIỆN》.
Lam Trạm hiểu rõ.
Bài hát này, từ hôm qua, y đã soạn xong, gặp được Nguỵ Anh, y luôn khó tự chủ, tiếng lòng dâng trào, cuối cùng mượn bài hát này để biểu đạt tất cả tâm ý.
《VONG TIỆN》, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện.
Đôi mắt Nguỵ Anh ươn ướt, hơi nước bất giác dâng lên, khiến hắn mông lung nhìn không rõ biểu tình của Lam Trạm hiện giờ, bên tai chỉ vang lên tiếng hát dịu dàng, rất êm tai, cũng thật khiến người ta, an tâm.
Một lần lại một lần, quanh quẩn trong hang động, đều là tiếng hát của Lam Trạm, trong tiếng hát dịu dàng này, 'Nguỵ Anh' ngủ thiếp đi.
Hồi lâu, trong động trở lại yên tĩnh.
'Lam Trạm' cơi đống lửa cho sáng lên một chút, hang ngầm ẩm ướt lạnh lẽo, đống lửa này xem như là nguồn sáng và nguồn sưởi ấm duy nhất.
'Nguỵ Anh' hiện giờ phát sốt, lúc nóng lúc lạnh, vô thức nhích dần về hướng đống lửa. Mắt thấy sắp sửa đụng vào, 'Lam Trạm' một phen giữ hắn lại.
'Nguỵ Anh' mềm nhũn dựa vào trong lòng y, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo cố chấp như thường ngày, hai má đỏ bừng khác thường, đôi môi vì thiếu nước hơi hơi khô nứt, dồn dập thở hổn hển.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt sáng bóng như ngọc của 'Lam Trạm', nửa bên kia khuất bóng, hắn nhìn người trong lòng ngực, loáng thoáng nhìn không rõ thần sắc.
“Nguỵ Anh“.
Khẽ lên tiếng rầm rì, không có trả lời.
'Lam Trạm' chậm rãi cúi đầu, dựa đến càng lúc càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của 'Nguỵ Anh', gần đến mức có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ xíu trên mặt 'Nguỵ Anh'.
“Đến tột cùng, ta nên làm gì với ngươi bây giờ?”
Giọng nói thanh lãnh, nhưng mang theo vẻ hoang mang mờ mịt.
Môi, cuối cùng đã chạm vào nhau. Một bên mát lạnh, một bên nóng bỏng.
Có lẽ cảm thấy thứ lành lạnh này thật là thoải mái, 'Nguỵ Anh' vô thức ngửa đầu cọ lên, phát ra một tiếng hừ sảng khoái.
Đầu tiên 'Lam Trạm' hoảng hốt, rồi phát hiện 'Nguỵ Anh' không tỉnh, lại yên tâm. Y hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng chạm vào môi của 'Nguỵ Anh' một chút, đôi mắt nhạt màu tràn ngập tình ý còn chôn giấu.
“Nguỵ Anh....”
Câu này giống như mở ra một cơ quan nào đó, Nguỵ Anh và Lam Trạm cảm thấy một luồng sức mạnh túm lấy bọn hắn kéo ra khỏi thân thể mà bọn hắn đang nhập vào.
Mới vừa thoát khỏi cảm giác xoắn vặn xoay tròn, lập tức nhìn thấy người đứng trước mặt, hai người bọn hắn đều chết trân.
Lúc mất đi ý thức, bọn hắn chỉ kịp nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, nhưng lại không kịp nói một câu nào.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
Nguỵ Anh: Ta còn tưởng rằng chỉ một mình ta nhìn thấy tương lai của ta, những chuyện xảy ra cùng với người yêu tương lai, còn chuẩn bị chờ lúc thực sự gặp mặt nhau, sẽ dùng tất cả chiêu trò để trêu ghẹo, kết quả cuối cùng, là cả hai cùng nhìn thấy được? Ta vẫn luôn không biết?
Vậy hiện giờ ta phải làm sao bây giờ? Là trêu ghẹo? Hay là nhận sự trêu ghẹo?
Nguỵ Anh đối với việc này tỏ vẻ, người của mình, đương nhiên muốn trêu ghẹo!
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Trạm: Trong mộng phi lễ với người ta bị người ta bắt gặp phải làm sao bây giờ? Nhưng người này là đạo lữ tương lai của mình, vậy còn tính là phi lễ nữa không?
Không ai có thể trả lời cho y.
Lam nhị công tử thực phiền não, đáy mắt Lam nhị công tử như giếng cổ không gợn sóng, Lam nhị công tử ửng đỏ vành tai.