Buổi tối hôm nay, đặc biệt không giống bình thường.
Đột nhiên phát hiện giấc mộng không phải chỉ có một mình mình làm vai chính, cho dù Nguỵ Anh tính tình đại khái cũng thế, mà Lam Trạm hiểu lý lẽ lễ nghi cũng vậy, đều khó tránh khỏi có chút thấp thỏm bất an.
Nhưng mà, bất kể bối rối bất an như thế nào, nên tới thì vẫn sẽ tới, giống như sự ràng buộc giữa bọn hắn, không cách nào chặt đứt, cũng không cách nào ngăn cản.
Ừm, cảm giác hôm nay không quá giống mọi khi nha.
Nguỵ Anh cảm nhận một chút, chính mình hình như, có vẻ, là đang ở trong lòng ai đó. Hả? Ở trong lòng ai đó?! Nguỵ Anh lập tức mở to mắt. Lọt vào tầm mắt chính là một mảng trắng, khoan đã, quần áo này rất là quen mắt nha, chất liệu này, hoa văn này, đây đây đây, đây không phải là giáo phục Lam gia sao? Còn nữa, mùi đàn hương thanh lãnh này, cũng rất quen thuộc á.
Người kia là ai? Đáp án rõ ràng. Lam Trạm, chính xác là Lam Trạm đó! Nói như vậy, ta đang ở trong lòng ngực Lam Trạm sao?!
Đang nghĩ như vậy, người đang ôm hắn đột nhiên giật mình, một vật gì đó có hình dạng thật dài trượt xuống dưới, Nguỵ Anh theo bản năng đưa tay ra chụp lấy, vật đó liền được nắm chặt trong tay hắn.
Lam Trạm rất là bối rối, vừa hoàn hồn thì phát hiện Nguỵ Anh ngoan ngoãn bị y ôm trong lòng, đáng yêu vô cùng, còn chưa kịp nhìn kỹ thêm, cảm nhận xúc cảm cho đàng hoàng, thì nhận ra Nguỵ Anh mở mắt. Thân thể cứng đờ, mạt ngạch cứ thế trượt xuống, lập tức được Nguỵ Anh chụp lại.
Cả hai đều cứng đờ, một người không biết nên mở miệng như thế nào, một người phát hiện chính mình lại tiện tay chụp được mạt ngạch của người ta, đang nghĩ ngợi phải mở miệng làm sao.
'Lam Trạm', 'Nguỵ Anh'. Gần như là cùng lúc mở miệng, đã bị một loạt tiếng sáo đáng sợ cắt ngang.
Bị tiếng sáo này làm cho hết hồn, Nguỵ Anh lúc này mới nhận ra mình vẫn còn bị Lam Trạm ôm, nhỏ giọng nói: “Vậy, Lam Trạm, ngươi thả ta xuống trước“.
Lớn như vậy, còn chưa bị ai ẵm như vậy đâu, huống chi người ẵm hắn còn là Lam Trạm. Tuy rằng Nguỵ Anh da mặt khá dày, cũng có chút thẹn thùng.
Lam Trạm dường như mới lấy lại tinh thần, cúi người nhẹ nhàng thả Nguỵ Anh xuống, nhưng vành tai lặng lẽ ửng lên một tia đỏ hồng.
“Khụ”, để giảm bớt bầu không khí trầm mặc này, Nguỵ Anh bắt đầu tìm chuyện nói, “Tiếng sáo này không biết là ai thổi, thật đúng là khó nghe ha!”
“.....”
“Hay là chúng ta đi qua xem thử?”
“Ừm”
Mới vừa đi đến nơi đó, liền thấy một đám người đang tụ tập, Cô Tô Lam thị, Lan Lăng Kim thị, đều có tu sĩ ở đây, nhưng có vài gương mặt thoạt nhìn rất non nớt, xem ra là tiểu bối đi rèn luyện.
Người thổi sáo đúng là một thanh niên, diện mạo rất thanh tú, sạch sẽ đến mức giống như được ánh trăng tẩy rửa, thư mi lãng mục, khoé môi hơi cong. Chỉ là tiếng sáo thổi kia thật sự không dám khen ngợi, vô cùng chói tai, khó nghe muốn chết.
Nhưng nhìn người thổi sáo kia, từ đáy lòng Nguỵ Anh không hiểu sao trào dâng sự bi thương, đồng cảm sâu sắc, tất cả mọi thống khổ cũng như bất an, mà người nọ phải chịu đựng, dường như chính mình cũng cảm nhận được.
Lam Trạm nhíu mày lại, không biết tại sao, nhìn thấy người nọ, có bất đắc dĩ, có kinh hỉ, có thương tiếc, có sợ hãi, càng có niềm vui sướng mất mà tìm lại được! Đây là xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, giữa rừng núi Đại Phạn Sơn, nổi lên một loạt âm thanh leng keng leng keng.
Leng keng leng keng, leng keng leng keng. Lúc nhanh lúc chậm, lúc dừng lúc vang. Quanh quẩn trong vùng núi rừng yên tĩnh. Phảng phất như xích sắt va vào nhau, xích sắt phết đất. Càng lúc càng gần, càng lúc càng vang.
Không biết tại sao, âm thanh này khiến cho người ta có một loại cảm giác uy hiếp bất an, ngay cả tượng đá không biết tên kia cũng ngừng động tác múa may, giơ cánh tay, ngơ ngác nghe âm thanh truyền đến từ sâu trong chỗ tối tăm.
Nguỵ Anh và Lam Trạm cũng không khỏi dâng lên lòng cảnh giác, người tới rất mạnh! Ít nhất hiện giờ bọn hắn không đối phó nổi.
Âm thanh này đột nhiên im bặt, một thân hình xuất hiện từ trong bóng tối.
Sau khi nhìn rõ thân hình này, thấy rõ gương mặt này, Nguỵ Anh sững sỡ, người này là...
“.... 'Quỷ tướng quân', là 'Quỷ tướng quân', là Ôn Ninh!”
Trong tiếng kêu này tràn ngập sự sợ hãi.
Ôn Ninh hơi hơi cúi đầu, rũ đôi tay, như thể một bức tượng đang đợi người điều khiển giật dây ra lệnh.
Nguỵ Anh không thể tin được, Ôn Ninh thẹn thùng nhát gan kia sẽ biến thành dáng vẻ này, trở thành hung thi ai ai cũng sợ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
“Lam Trạm”, Nguỵ Anh nuốt nuốt nước miếng, “Ôn Ninh, ta đã gặp qua ở trong mộng, hắn thật sự rất nhát gan, lại cũng rất thiện lương, vì cái gì, lại biến thành hung thi thế? Còn nữa, hắn là người Kỳ Sơn Ôn thị, cho dù thế nào, cũng không thể biến thành hung thi chứ?”
Trở thành hung thi, chứng minh rằng lúc còn sống người này nhất định là bị hành hung cho đến chết, rốt cuộc là ai ra tay.
Lam Trạm hiển nhiên cũng biết điểm này, y nhìn những đệ tử Lam gia xung quanh, nói: “Những đệ tử Lam gia này, ta chưa từng gặp qua, hẳn là, người trong tương lai“.
Đúng lúc này, một đệ tử Lan Lăng Kim thị bị tượng đá bắt được, người này! Cần phải cứu! Từ sâu trong lòng có một giọng nói kêu lên với Nguỵ Anh, người này, cần phải cứu! Cho dù trả giá bằng mạng sống, cũng phải cứu!
Cũng may, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Ôn Ninh đập vỡ tượng đá, cứu được tên đệ tử này.
Thấy Nguỵ Anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lam Trạm hiểu rõ: “Nguỵ Anh, người này nhất định có nguyên nhân sâu xa với ngươi“.
Nguỵ Anh cũng hiểu rõ điểm này, làm như chỉ cần có quan hệ với mình, thì sẽ sinh ra cảm giác, nói cho mình biết người này là tốt hay xấu đối với tương lai của chính mình.
Lam Trạm chuyển ánh mắt sang người thổi sáo kia, như vậy, người này, chẳng lẽ là... Y âm thầm liếc nhìn Nguỵ Anh không hề biết chút gì, niềm vui sướng mất mà tìm lại được... Nguỵ Anh, đã chết sao? Vừa nghĩ như vậy, Lam Trạm liền cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt đau đớn, tay không khỏi siết chặt.
Tượng đá bị Ôn Ninh chế phục, loại bỏ nguy hiểm, nhưng một tu sĩ lại hét khàn cả giọng: “Bao vây lấy hắn!”
Có người chần chừ hưởng ứng, nhưng lại càng nhiều người do dự không quyết hơn, từ từ lui về phía sau. Tên tu sĩ kia lại hô: “Các vị đạo hữu, ngàn vạn lần ngăn cản đừng để cho hắn chạy. Đây chính là Ôn Ninh!”
Thấy bọn họ do dự, tên tu sĩ lại kêu: “Sợ cái gì, Di Lăng Lão Tổ cũng không có ở đây đâu!”
“Lam Trạm, bọn họ sao lại như thế, nói gì thì Ôn Ninh cũng đã cứu họ á!” Nguỵ Anh quả thực bị nhóm người này chọc cho tức quá hoá cười, là hung thi thì sao, hung thi vẫn cứu bọn họ đó.
Vài thanh kiếm bay vòng quanh Ôn Ninh, sau vài câu, vòng kiếm đột nhiên thu nhỏ lại. Ôn Ninh quơ cánh tay, xích sắt nặng trĩu quét ngang, đánh rớt tất cả những thanh kiếm đang bay. Ngay sau đó bước ra từng bước, bóp cổ người đứng gần hắn nhất, nhẹ nhàng nhấc lên, rời khỏi mặt đất.
Nguỵ Anh lại nói: “Lam Trạm, ta luôn cảm thấy Ôn Ninh lẽ ra không như thế này, hắn hẳn là, hẳn là có ý thức mới đúng. Còn có, bọn họ nói Di Lăng Lão Tổ là chuyện gì vậy? Chắc không liên quan đến ta đấy chứ?” Hắn pha trò nói, nhưng không chắc chắn lắm.
“Nguỵ Anh, Di Lăng Lão Tổ, có khả năng là ngươi“. Lam Trạm cứ bình tĩnh như thế mà nói ra một câu này.
Nguỵ Anh trong nháy mắt im lặng, lẩm bẩm nói: “Di Lăng Lão Tổ, luôn cảm thấy cái tên này nghe không tốt lắm, giống như tên một đại ma đầu.”
Nhưng, đúng lúc này, người thổi sáo lại thổi ra một giai điệu khác.
Lần này làn điệu nhẹ nhàng trữ tình, rất khác với giai điệu quỷ dị chói tai lúc nãy. Ôn Ninh chuyển hướng đi đến chỗ phát ra tiếng sáo, người nọ liền đứng yên tại chỗ, đối diện với hai con mắt trống rỗng của hắn.
Sau một lát, Ôn Ninh thả lỏng hai tay, rũ xuống, bước từng bước một về phía người thổi sáo.
Đây là... Nguỵ Anh và Lam Trạm nhìn nhau, xác nhận.
“Lam Trạm, đây là khúc nhạc mà ngươi đã hát“. Tuy rằng thổi không suôn sẻ, âm luật cũng không chuẩn lắm, nhưng có thể nghe ra được. Cổ họng Nguỵ Anh khô khốc.
“Ta, chưa bao giờ hát cho người khác nghe“. Hít sâu một hơi, Lam Trạm khó khăn thốt lên. Tuy nói rằng trước đó đã có dự cảm, nhưng khi thật sự xác nhận chuyện này, Lam Trạm vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn, trái tim siết chặt.
Bài hát 《VONG TIỆN》này, Lam Trạm sẽ không hát cho người khác nghe, đây là bài hát thuộc về Nguỵ Anh, cũng sẽ chỉ thuộc về Nguỵ Anh. Từ khi biết tên bài hát này, Nguỵ Anh cũng rất rõ ràng điểm này.
“Lam Trạm...”
Nhìn dáng vẻ suy sụp của Lam Trạm, Nguỵ Anh âm thầm cổ cũ chính mình, lấy hết can đảm nói: “Lam Trạm“.
Thấy Lam Trạm chuyển tầm mắt về phía mình, nhìn đôi mắt màu lưu ly kia, Nguỵ Anh nuốt xuống một ngụm, “Ta, chúng ta...” vào đúng lúc này, tiếng sáo lại đột nhiên im bặt.
Lời còn chưa nói xong, bọn hắn không khỏi quay đầu nhìn sang. Thì ra người đó đụng vào một người ở phía sau, cổ tay bị túm lại, mới khiến cho tiếng sáo im bặt. Nhưng người kia, nhìn thế nào đi nữa, cũng chính là Lam Trạm lúc trưởng thành sau này đấy! Chỉ là thần sắc lạnh lùng hơn.
Lam Trạm mím môi, không nghi ngờ gì nữa, y đã nhận ra được.