Cuộc giải phẫu này từ liên tục từ chạng vạng hôm kia cho đến bây giờ, suốt hai đêm một ngày, ba người bọn họ đều không hề chợp mắt, đặc biệt là 'Nguỵ Anh', tiêu hao cực lớn, nhưng may mắn chính là, cuộc giải phẫu rất thành công.
Đối với tin tốt này, 'Nguỵ Anh' tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng hắc khí giữa lông mày giảm đi, thần sắc thư giãn rất nhiều.
Ôn Tình vừa băng bó vết thương cho hắn, vừa dặn dò nói, “Những ngày này phải chú ý tĩnh dưỡng cho tốt, dù sao mổ đan đối với ngươi tổn hại rất lớn“.
Sau khi băng bó xong, nàng lại xoay người đưa cho hắn một bình sứ nhỏ, “Đây là thuốc dưỡng sinh, mỗi ngày một viên, uống liên tục bảy ngày, có lợi đối với việc hồi phục cho thân thể ngươi, nếu đã để ta trị bệnh cho ngươi, thì ngươi phải tĩnh dưỡng đàng hoàng cho ta, đừng ném danh tiếng thần y Kỳ Hoàng của ta“.
“Cám ơn”, 'Nguỵ Anh' cười nói, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi nửa canh giờ, phỏng chừng nghỉ ngơi cũng đủ rồi, quay đầu lại nhìn Giang Trừng đang ngủ yên trên giường, chỉnh lại xiêm y, đứng dậy định đi ra ngoài.
Ôn Ninh vội vàng gọi hắn lại, “Nguỵ công tử, hiện giờ ngươi phải xuống núi ngay sao?”
“Đúng vậy”, bộ dạng 'Nguỵ Anh' tỏ ra đương nhiên, vừa đi vừa nói.
“Đợi y tỉnh, phát hiện ta không chờ ở nơi hẹn, vậy thì phải làm sao đây“.
“Nhưng vết thương của ngươi...” Ôn Ninh còn định nói gì đó, đã bị hắn cắt ngang.
“Ôn Ninh, Giang Trừng hắn... thật cám ơn các ngươi“. 'Nguỵ Anh' dừng bước chân lại, xoay người trịnh trọng nói với bọn họ, “Ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng nói với y chuyện mổ đan này, làm ơn“.
Ôn Ninh còn muốn nói gì đó, lại bị Ôn Tình ngăn cản, nàng nhìn 'Nguỵ Anh', sắc mặt nghiêm trọng, “Ngươi yên tâm, chuyện đã hứa, chúng ta sẽ không nuốt lời“.
“Cảm ơn”, 'Nguỵ Anh' thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước xuống núi, bước đi thong thả, nhưng rất kiên định.
“Tỷ tỷ... Nguỵ công tử hắn vừa mới mổ đan xong, cũng chưa nghỉ ngơi tốt, thân thể suy yếu như vậy, làm sao lại để cho hắn đi như vậy?”
Thấy dáng vẻ đệ đệ ngốc sốt ruột chịu không được, Ôn Tình thở dài, “Ngươi ngăn không được hắn đâu“. Nhìn bóng dáng 'Nguỵ Anh' từng chút từng chút bị bóng đêm nuốt dần, nàng không khỏi nói: “Tính tình chân thành như vầy, cũng không biết là tốt hay xấu“.
“Nguỵ công tử là người tốt“. Ôn Ninh nhỏ giọng nói.
“Ngươi đó” Ôn Tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ đến người nọ đang nằm trên giường, từ đáy lòng hy vọng con người Giang Vãn Ngâm này đáng để Nguỵ Vô Tiện làm như vậy.
Nguỵ Anh và Lam Trạm yên lặng đi theo phía sau hắn, thấy hắn cứ đi vài bước lại không thể không dừng lại thở dốc mấy hơi, rồi lại thẳng người làm như không có việc gì đi tiếp xuống núi.
Tờ mờ sáng trời vẫn còn tối, đường núi khó đi, 'Nguỵ Anh' không thể không cẩn thận bước đi.
Lam Trạm không nói một lời, đôi mắt màu lưu ly nặng nề nhìn 'Nguỵ Anh', tim Nguỵ Anh thắt lại, kéo thân hình y lại, dùng tay ôm khuôn mặt Lam Trạm, khẽ hôn lên mấy cái, để y nhìn vào mình, “Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi nhìn ta“.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Trạm cứ thế nhìn hắn, rõ ràng thoạt nhìn vẫn là vẻ bình đạm xa lánh như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một vẻ ưu thương không thốt nên lời.
Trong lòng Nguỵ Anh chua xót, “Ta khoẻ mạnh, ngươi xem, Lam Trạm, ta khoẻ mạnh“. Hắn nắm lấy tay Lam Trạm, để nó lên đan điền của mình, “Ngươi sờ đi, kim đan đây nè, Giang Trừng không sao, ta cũng không mổ đan, ta khoẻ mạnh“.
“Là ta... không bảo vệ ngươi tốt“. Sau một lúc lâu, Lam Trạm khó khăn nặn ra được một câu như vậy qua kẽ răng.
“Lam Trạm...” Nguỵ Anh còn định nói gì đó, không gian đột nhiên méo mó, hồi lâu sau, bọn hắn phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện chính mình lúc này đang ngự kiếm giữa không trung.
Còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt hai người đã bất giác bị ngọn núi Thương Sơn đen thui phía trước thu hút, cả ngọn núi này tản ra một cỗ tử khí nặng nề không may mắn, giống như một khối thi thể khổng lồ ngàn năm, chỉ nhìn thôi, đã khiến người ta sợ hãi.
Trong lòng hai người bọn hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, đúng lúc này, ở xa xa có mấy người đang bay tới đúng hướng này.
“Là người Kỳ Sơn Ôn thị“. Lời còn chưa dứt, thấy người trên thân kiếm, Lam Trạm kinh ngạc, lẩm bẩm nói, “Nguỵ Anh...”
Người đang bị Ôn Trục Lưu bắt giữ kia, không phải 'Nguỵ Anh' thì là ai?
Môi không có chút máu, nhưng có thể thấy được vết máu ngoằn ngoèo rõ ràng, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, trên má lại thêm mấy vết bầm, trên vạt áo cũng dính máu, rõ ràng sau khi mổ đan không bao lâu thì 'Nguỵ Anh' bị Ôn gia bắt được, bị đánh một trận.
Nguỵ Anh cũng là sững sờ.
Tiếng nói bên tai truyền đến lại làm cho bọn hắn như rớt vào hầm băng.
“Nguỵ Anh, ngươi biết, đây là nơi nào không?”
“Nơi này, gọi là Loạn Tán Cương”
Nghe thấy cái tên này, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng bọn hắn lên tận gáy, Lam Trạm nắm chặt lấy tay Nguỵ Anh, khớp xương trên lưng bàn tay trắng bệch, y đã có thể đoán trước, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguỵ Anh cũng sởn tóc gáy, uy danh của Loạn Tán Cương, hắn cũng từng nghe qua. Nhìn Loạn Tán Cương bên dưới giống như một hố đen nuốt chửng người, hắn không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Sau đó nghe Ôn Triều nói tiếp, “Loạn Tán Cương này ở ngay Di Lăng, Vân Mộng các ngươi bên kia chắc cũng đã nghe qua đại danh của nó. Đây là một ngọn núi chứa thi thể, chiến trường cổ xưa, đào xẻng xuống ở bất kỳ chỗ nào trên núi, cũng có thể đào thấy một khối thi thể. Hơn nữa những thi thể vô danh, cũng đều bị cuốn chiếu ném ở nơi này“.
Kiếm trận của Ôn gia từ từ giảm thấp xuống, tới gần ngọn núi kia, hai người Nguỵ Anh cũng chậm rãi tới gần ngọn núi, càng tới gần, càng có thể cảm nhận được tà khí của ngọn núi này.
“Người nhìn xem đám khí đen này, chậc chậc chậc, lệ khí nặng nề đúng không? Oán khí nồng nặc đúng không? Ngay cả Ôn gia chúng ta cũng không có biện pháp với nó, chỉ có thể vây nó lại. Đây vẫn là ban ngày, khi tối đến, thật sự trong đó thứ gì cũng sẽ xuất hiện. Người sống đi vào nơi này, thì sẽ bị mang hồn đi, có đi mà không có về, vĩnh viễn đừng bao nghĩ thoát ra khỏi“.
Ôn Triều nắm tóc 'Nguỵ Anh', từng câu từng chữ, cười hung ác nói, “Ngươi, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ thoát ra!“. Nói xong đẩy mạnh hắn xuống
“Á a a a a a a ____!”
Tiếng kêu thảm thiết của Nguỵ Anh vẫn còn quanh quẩn trong không trung, Ôn Triều liếc nhìn nơi hắn rơi xuống, ghét bỏ phủi phủi tay, “Đi về“. Dứt lời, lại nhìn xuống Loạn Tán Cương, hừ lạnh nói, “Đối nghịch với ta, chính là kết cục như thế“.