Giờ phút này phía trên Loạn Tán Cương, trầm mặc không một lời gì.
Nhiều lần thử đi vào, không có kết quả, Lam Trạm chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm xuống dưới, tựa như muốn xuyên qua làn khí đen dày đặc tà ác kia, nhìn tới người mà y muốn gặp.
Điều Nguỵ Anh có thể làm được lúc này chính là ôm ngược lấy y, trấn an vỗ vào lưng y, nói cho y biết hiện giờ rất tốt.
Cảm giác ấm áp truyền từ sau lưng đến, Lam Trạm hoàn hồn, nhìn thấy Nguỵ Anh sống động đang ở trong lòng ngực mình, nghĩ lại mà sợ, không khỏi siết chặt tay ôm lấy vòng eo hắn. Trong lòng nửa là than thở nửa là thấy may mắn, Nguỵ Anh còn sống, còn sống.
Đúng lúc này, hình ảnh lại chuyển đổi.
"A a a a a a a a ____!!!"
Giọng nữ chói tai sắc nhọn như muốn xuyên thủng màng nhĩ, chấn động đến mức hai người đột nhiên có chút choáng váng.
"Đêm hôm khuya khoắt ngươi lại kêu cái quỷ gì!"
Giọng nói này là....
Ôn Triều!
Lam Trạm ôm cánh tay chợt cứng đờ, hai mắt vốn đang mất tiêu cự trong nháy mắt rõ ràng lại.
"Ta... Ta mơ thấy tên họ Nguỵ kia, ta lại mơ thấy hắn".
Nhìn thấy Vương Linh Kiều tinh thần hoảng hốt chưa ổn định, Nguỵ Anh nghiến răng nghiến lợi, mối thù diệt môn Liên Hoa Ổ, ngàn đời không quên!
"Hắn đã bị ta ném vào Loạn Tán Cương hơn ba tháng. Ngươi làm thế nào còn mơ thấy hắn? Ngươi còn mơ thấy hắn mấy lần!"
Hơn ba tháng... ánh mắt Lam Trạm buồn bã, đã ba tháng trôi qua sao? Cám giác được tâm trạng Lam Trạm đi xuống, Nguỵ Anh nhích người lại gần ra phía sau, cảm nhận được người trước đang dựa vào, Lam Trạm theo bản năng ôm sát lấy.
Thông qua cuộc nói chuyện của hai người này, bọn hắn ngoại trừ biết được lúc này 'Nguỵ Anh' đã bị bỏ xuống Loạn Tán Cương hơn ba tháng, còn biết một tin tức quan trọng, Xạ Nhật Chi Chinh đã bắt đầu rồi.
Vương Linh Kiều lo sợ bất an rốt cuộc chọc cho Ôn Triều mất dần kiên nhẫn, nhìn thấy Vương Linh Kiều tuy vội vàng ra khỏi cửa, nhưng vẫn không quên sẵn tay lấy đi một cuộn giấy từ trên mặt đất, Nguỵ Anh dở khóc dở cười.
Vốn định ở lại bên cạnh Ôn Triều để xem có manh mối gì không, nhưng hai người bọn hắn giống như bị thứ gì đó lôi kéo, không tự chủ được mà tách ra, đi theo Vương Linh Kiều ra bên ngoài.
Vòng tay chợt trống rỗng, biểu tình Lam Trạm như khúc gỗ, nhưng Nguỵ Anh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của y không tốt. Hắn không khỏi dùng ngón út gãi gãi vào lưng bàn tay của Lam Trạm, hài lòng thấy ngón tay Lam Trạm hơi cuộn lên, sau đó, đảo khách thành chủ, mười ngón tay đan vào nhau.
Trong lòng thoải mái, mi mắt cong cong, Nguỵ Anh đột nhiên cảm thấy, dường như có Lam Trạm ở bên cạnh, là hắn có thể thật an tâm, phiền não gì cũng không có.
Sau đó thuận tiện đọc tin tức mà Vương Linh Kiều lật đi lật lại xem hồi lâu, Nguỵ Anh càng vui vẻ hơn.
"Lam Trạm Lam Trạm, ngươi xem nè, trưởng tử Ôn gia Ôn Húc, bị Nhiếp tông chủ một đao chém đầu, treo trước trận thị uy".
"Ừm" Lam Trạm gật đầu
Thấy bộ dạng Vương Linh Kiều ngây ngốc, vẻ mặt không thể tin nổi, tinh thần không yên ổn trở lại phòng của mình, Nguỵ Anh liền biết, những ngày tháng êm đẹp của ả đã hết rồi.
Quả nhiên, ả vừa lẩm bẩm lầm bầm Ôn Triều không tốt, vừa kéo một cái rương nhỏ dưới gầm giường ra. Nhìn thái độ trân quý của ả đối với cái rương nhỏ kia, Nguỵ Anh hiểu rõ, hẳn là thấy thế lực Ôn gia đang yếu dần, ả muốn trốn chạy.
Lại không ngờ cái rương vừa mở ra, Vương Linh Kiều lập tức té lăn ra mặt đất. Nguỵ Anh và Lam Trạm là người tu tiên, nhãn lực đều rất tốt.
Khi cái rương mở ra, bên trong không phải tiền bạc báu vật, mà là một đứa bé có làn da trắng bệch, nằm cuộn tròn trong rương!
Thấy Vương Linh Kiều sợ tới mức kêu la thảm thiết liên tục, hai chân giãy giụa nhưng không thể lùi về phía sau, trong đầu Nguỵ Anh lại hiện lên bộ dạng giương oai diễu võ, lỗ mũi hận không thể hướng lên trời của ả ở Liên Hoa Ổ, như thể lại nhìn thấy thảm cảnh Liên Hoa Ổ máu chảy ngút trời, thi thể khắp nơi.
Thấy ả giựt lá bùa trên cửa dán vào ngực mình, ánh mắt Nguỵ Anh lạnh tanh, không hiểu vì sao, thấy cảnh này, trong lòng hắn chỉ có một câu: Tự làm bậy, không thể sống, Vương Linh Kiều, phải chết!
Thật giống như hồn rời khỏi xác, Nguỵ Anh dường như nhìn thấy một bản thể khác của mình, thân mặc hắc y, thân hình thon dài, bên hông đeo cây sáo, đứng khoanh tay, ý cười lạnh lẽo, sau lưng lại là biển máu núi xác, như thể bước ra từ địa ngục Tu La.
Đó là ta, nhưng lại giống như không phải là ta.
Lúc Nguỵ Anh đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, thì thấy đối phương đi tới càng lúc càng gần, cho đến khi tới trước mặt mình, đúng lúc duỗi tay chạm vào chính mình, thì biến mất, có cái gì đó thay đổi, nhưng lại giống như chẳng có gì thay đổi.
Chỉ là khoảng thời gian vài giây, sau đó vừa hồi thần, Nguỵ Anh thấy Vương Linh Kiều bị ghim chặt trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, đứa bé sắc mặt trắng bệch kia đang tuỳ ý vẽ vời lên trên mặt ả.
Lấy tay làm bút, ngũ quan (mắt mũi miệng tai) làm tranh, đứa bé vừa cười khanh khách, vừa ngắm nghía gương mặt kia, đôi tay không ngừng sờ soạng lên trên đó.
"Á a a a a a a ___!!!"
Vương Linh Kiều thét lên chói tai, đau! Đau!! Đau quá!!! Ngũ quan bị cưỡng ép sắp xếp lại lộn tùng phèo là cảm giác thế nào, hiện giờ xem như ả đã cảm nhận được.
Không muốn nghe tiếng kêu la chói tai, đứa bé bụm miệng ả lại, vừa làm như thế, Vương Linh Kiều giống như con gà bị bóp cổ, không há miệng nổi, âm thanh gì cũng không phát ra được.
Một lát sau, làm như vừa lòng, đứa bé buông lỏng tay ra, thưởng thức kiệt tác của mình, lại "ha ha ha" rồi biến mất, để lại thân thể run rẩy của Vương Linh Kiều, nằm thở hổn hển trên mặt đất.
Thở dốc không tới mấy hơi, đã thấy ả cố sức đứng lên, hoảng sợ nhìn xung quanh, giống như sợ đứa bé kia đổi ý quay trở lại, mặc kệ cơn đau đớn như dao cắt búa bổ trên mặt kia, liều mạng chạy đến phòng Ôn Triều.
Nguỵ Anh và Lam Trạm liếc nhau, cũng chạy theo ả ra ngoài.
Bên kia Ôn Triều bị tiếng thét chói tai của Vương Linh Kiều làm cho bực bội không thôi, vừa kêu người khiến ả câm miệng, thì đột nhiên, cửa phòng mở toang ra.
"Lão tử kêu các ngươi đi làm cho ả tiện nhân kia câm miệng, không phải kêu các ngươi đi vào..."
Gã vừa quay đầu lại, nửa câu sau kẹt trong cổ họng. Gã thấy một nữ nhân, đứng ở cửa phòng gã.
Nữ nhân này mũi vẹo mắt lệch, ngũ quan giống như bị người ta đập nát rồi lại may lên lần nữa, hai tròng mắt thế mà nhìn hai hướng khác nhau, mắt trái nhìn chằm chằm lên phía trên, mắt phải lại nhìn chằm chằm xuống phía dưới, cả khuôn mặt méo mó không ra hình thù gì cả.
Nhưng, dù gã vô cùng choáng váng, vẫn nhận ra Vương Linh Kiều nhờ vào lớp quần áo mỏng lộ ra, nữ nhân này là Vương Linh Kiều!
Yết hầu Vương Linh Kiều thì thào run rẩy, bước vài bước đến gần gã, vươn tay ra: "... Cứu mạng... Cứu mạng... Cứu ta!"
Ôn Triều la lên một tiếng, rút thanh bội kiếm mới của gã ra, chém tới một kiếm: "Cút! Cút ngay!"
Vương Linh Kiều bị gã chém vào vai, ngũ quan càng vặn vẹo hơn, thét to: "Á a a a a... Đau a a a a __ Đau a a a a!!!"
Thấy cảnh này, Nguỵ Anh hơi nheo mắt lại, khoé miệng hờ hững cong lên, trong lòng lại vang lên một giọng nói, không đủ, thế này vẫn chưa đủ, chỉ như vậy, làm sao có thể giải toả cơn đại hận trong lòng ta, làm sao có thể đền bù cho mối thù diệt môn Liên Hoa Ổ của ta!
"Nguỵ Anh, Nguỵ Anh!" Lam Trạm thấy vẻ mặt Nguỵ Anh không đúng, vội vàng kêu, "Nguỵ Anh! Ngưng thần! Nguỵ Anh!"
"Hả? Sao vậy?" Nguỵ Anh giống như mới hoàn hồn, vội hỏi, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì, Lam Trạm?"
"Ngươi vừa rồi..." Thấy vẻ mặt mờ mịt của đối phương, Lam Trạm ngần ngừ, nói, "Ngươi vừa rồi, tựa như muốn tẩu hoả nhập ma".
"Ta?" Nguỵ Anh chỉ chỉ chính mình, vừa định nói sao có thể, đột nhiên nhớ tới trước đó hắn nhìn thấy một bản thể khác của chính mình.
Ngẫm nghĩ một hồi, Nguỵ Anh chậm rãi nói, "Ta, trước đó hình như nhìn thấy một bản thể khác của chính mình..."
- ----------------------------------------------
Có nhà ai gói bánh chưng chưa?:)