[Vong Tiện] Trở Về Thuở Ban Đầu

Chương 33: Chương 33: Phiên ngoại 1




Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Kim Tử Hiên tuyệt đối muốn đánh chết chính mình hồi đầu đã nói lời cao ngạo, nhưng hiện giờ y cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng xinh đẹp trước mặt kia, hết đường xoay xở.

Nguỵ Anh thấy dáng vẻ khốn khổ của Kim Tử Hiên, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu sung sướng, vốn nghĩ rằng kiếp này sẽ khác kiếp trước, lại không ngờ Kim khổng tước vẫn là Kim khổng tước, tự kiêu muốn chết, nói lời không nên nói, lại còn không thiếu một câu nào.

“Nguỵ Anh” Lam Trạm nhẹ giọng kêu, lắc lắc đầu, ý bảo hắn thu bớt vẻ mặt lại một chút, đừng phô trương quá mức.

Nguỵ Anh nhún vai, nhỏ giọng thì thầm: “Lam Trạm, ngươi xem trước đó hắn kiêu ngạo bao nhiêu á, thế mà dám nói sư tỷ như vậy, hối hận rồi đi? Không mài giũa hắn, chắc hẳn muốn lên tới trời“.

Việc này phải kể từ lúc đến Cô Tô cầu học, hôn ước giữa hai nhà Kim Giang bị Giang Phong Miên kiên quyết huỷ bỏ bởi vì mấy câu nói của Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly còn chưa kịp đau lòng cho hôn ước chết non của chính mình, thì đã bị một tiếng sét giữa trời quang giáng cho xây xẩm.

Bị đóng gói trả về cùng với đệ đệ nhà mình, còn có sư đệ nghịch ngợm lên tới trời của nhà mình. Chẳng qua nguyên nhân khác với nguyên nhân đánh nhau trở về của Giang Trừng, Nguỵ Anh là bởi vì ở chung thân mật cùng với Lam nhị công tử bị bắt trả về.

Ở chung thân mật! Cái gì gọi là ở chung thân mật!!!

Chỉ trong phút chốc Kim công tử với hôn ước gì đó đều vứt ra sau đầu hết, Giang Yếm Ly cũng không lột hạt sen nữa, vội vã chạy về hướng đại sảnh.

“Vớ vẩn!”

Còn chưa tới nơi, đã nghe được giọng nói giận dữ của mẹ, Tử Điện đang rung chuyển bùm bùm.

Nàng không khỏi bước nhanh chân hơn, thật vất vả chạy tới, thì thấy Nguỵ Anh đang thẳng tắp quỳ trên mặt đất, Giang Trừng ở bên cạnh liều mạng ôm chặt mẹ đang lên cơn thịnh nộ.

“Mẹ, có chuyện gì chúng ta nói chuyện trước đã, đừng tức giận“. Nàng vội vàng tiến lên cùng đệ đệ giữ chặt mẹ lại, nếu mẹ thật sự quất mấy roi này xuống, A Tiện chắc chắn sẽ có mấy ngày không xuống giường nổi.

“Còn nói cái gì?” Ngu Tử Diên tức giận nói, “Hay cho tên Nguỵ Anh nhà ngươi, để ngươi đi Cô Tô cầu học, ngược lại ngươi giỏi ghê, ai cũng dám trêu chọc, bây giờ thế mà dám trêu chọc đến cả Lam nhị công tử chứ!”

“Tam nương tử!” Giang Phong Miên vừa trở về liền nghe thấy môn nhân nói Nguỵ Anh hiện đang quỳ gối ở đại sảnh, hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, cuối cùng ông đã kịp gấp gáp đi tới trước khi Ngu Tử Diên nổi giận hơn.

“A Ly, ngươi dẫn A Trừng và A Anh đi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với mẹ các ngươi“. Hiện giờ việc cấp bách là dẫn bọn nhỏ đi ra trước đã, chuyện sau đó, ông sẽ giải thích rõ ràng với bà.

“Dạ, cha”

Ba người nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi đại sảnh, Giang Yếm Ly liền dẫn hai đệ đệ đến đình hóng gió giữa hồ, bây giờ trong đầu nàng hỗn loạn, phải biết được đã xảy ra chuyện gì.

Gió lạnh thổi qua, đầu óc lập tức tỉnh táo lên nhiều.

Thấy a tỷ nhà mình, Giang Trừng lúc này mới hậu tri hậu giác chính mình đã làm cho hôn ước của tỷ tỷ không còn nữa.

“A tỷ, đều do ta, hôn ước của tỷ và Kim Tử Hiên...” Giang Trừng cúi đầu.

Ai ngờ lời còn chưa nói xong đã bị tỷ tỷ ngắt ngang.

“Chuyện này không quan trọng“.

“Hả?” Giang Trừng mờ mịt ngẩng đầu lên, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn.

Kiếp này bởi vì hắn và Lam Trạm hôn mê một thời gian, sau khi tỉnh lại không được mấy ngày thì bị gia chủ Lam gia kêu đi hỏi han, suốt một khoảng thời gian không đi học, lần này cùng Kim Tử Hiên đánh nhau thế nhưng lại biến thành Giang Trừng. Nhưng không phải sư tỷ rất thích Kim khổng tước kia sao, ta có phải bị lãng tai hay không, sư tỷ vậy mà nói chuyện này không quan trọng?

“Ngươi mau nói cho a tỷ, đã xảy ra chuyện gì? A Tiện và Lam nhị công tử là như thế nào?”

Nói đến chuyện này, Giang Trừng liền nhịn không được kể khổ.

“A tỷ người không biết đó, hôm ấy ta đi xem hắn, không ngờ thằng nhãi Nguỵ Vô Tiện này vừa mới tỉnh lại, đã cùng Lam Vong Cơ kia hôn nhau, rõ ràng chỉ mới gặp mặt vài lần“. Nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, Giang Trừng không khỏi nổi da gà toàn thân.

“Ta, một người sống sờ sờ đứng bên cạnh, mà không hề để ý đến ta một chút nào, hôn thật hăng say“. Giang Trừng thân hình run rẩy, nói tiếp, “Ta rất nghĩa khí, không nói, nhưng ai biểu Nguỵ Vô Tiện không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt cùng Lam Vong Cơ hôn nhau ở sau núi, lúc hôn bị Lam Khải Nhân bắt được, đây là muốn nổ tung trời rồi“.

“Ta cũng không ngờ Lam lão nhân đột nhiên xuất hiện á, bình thường cũng không thấy ông ấy đi ra phía sau núi, ai biết hôm đó lại trùng hợp như vậy...“. Nguỵ Anh nhịn không được nói.

“A Tiện!” Giang Yếm Ly nhíu mày.

Nguỵ Anh lập tức không nói nữa.

“A Tiện à a Tiện, ngươi khiến sư tỷ phải nói ngươi thế nào đây“. Nàng giơ ngón trỏ chỉ chỉ vào trán Nguỵ Anh, “Bây giờ mới mấy tháng thôi đó, đã dám hôn rồi?”

“Sư tỷ” Nguỵ Anh ngoan ngoãn để mặc cho sư tỷ chỉ vào trán, làm nũng nói: “Sư tỷ người không biết, Lam Trạm y đặc biệt tốt, sư tỷ người nếu gặp được y cũng sẽ cảm thấy như vậy“.

“Ồ, vậy y có bao nhiêu tốt hả?”

“Lam Trạm không chỉ lớn lên đặc biệt đẹp trai, tu vi cũng tốt, còn biết nấu ăn nữa“. Nguỵ Anh vội nói, “Sư tỷ người biết thức ăn Lam gia, đều là vỏ cây rễ cây, đắng muốn chết, quả thực không thể nào sống nổi“.

Giang Trừng tràn đầy thông cảm, gật đầu phụ hoạ, “A tỷ, đồ ăn đó thực sự là khó ăn“.

“Đồ ăn của ta, đều do Lam Trạm nấu cho ta, siêu cấp ngon luôn“. Vừa nói vừa ôm mặt, “Ta bị Lam Trạm nuôi béo rồi“.

Ban đầu không cảm thấy, giờ nhìn kỹ, quả thật mượt mà hơn một chút.

Giang Trừng lúc đầu còn đang gật đầu, gật được một nửa chợt ngưng lại, quát, “Nguỵ Vô Tiện! Ngươi thế mà dám ăn mảnh, để một mình ta ở đó ăn rễ cây vỏ cây!!!”

“Ui ui ui” Nguỵ Anh uỷ khuất, “Giang Trừng ngươi cũng không nên trách ta chuyện này, đây là Nhị ca ca làm cho ta, đương nhiên không có phần của ngươi“.

Lại còn Nhị ca ca!

Được, ngươi lợi hại, ngươi có Lam Vong Cơ!

Giang Trừng không nói nữa.

Thấy Nguỵ Anh nói về Lam Trạm với tinh thần phấn chấn như vậy, lo lắng lúc đầu của nàng ngược lại giảm đi rất nhiều, chỉ là mẹ ở kia, cần phải để ý nhiều hơn.

Sau mấy ngày, Ngu Tử Diên lại không nói gì về chuyện của hai người Nguỵ Anh và Lam Trạm nữa, cũng không biết Giang Phong Miên nói với bà cái gì, chỉ là bà nhìn thấy hắn vẫn không có sắc mặt gì tốt, nhưng đối với Nguỵ Anh mà nói đã là cám ơn trời đất.

Nói đến chuyện này cũng là một sự nhầm lẫn tình cờ, Thanh Hành Quân biết rõ tình hình đối với việc con trai thứ hai tìm một đạo lữ nam giới, còn chưa kịp báo với đệ đệ chuyện này, thì đã nhận được tin đệ đệ gửi trả người trở về.

Hơn nữa nghe nói lúc Lam Khải Nhân kể rõ nguyên nhân là thập phần nghiến răng nghiến lợi, ở hiện trường nghẹn nửa ngày mới rặn ra được câu kết giao quá thân mật, gấp không chờ nổi mà tống tiễn Nguỵ Anh và Giang Trừng đi, ước gì bọn hắn vĩnh viễn đừng quay lại. Ông tin tưởng chỉ cần ngăn cách tiểu tử kia ra, thì cháu trai nhà mình vẫn có thể bẻ thẳng trở lại.

Lúc này Lam Trạm đang bị Lam Khải Nhân phạt chép gia quy ở Tàng Thư Các.

Nhớ Nguỵ Anh....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.