[Vong Tiện] Trở Về Thuở Ban Đầu

Chương 34: Chương 34: Phiên ngoại 2




Giang Yếm Ly đối với việc của Nguỵ Anh tuy trong lòng có hơi nắm chắc, nhưng khi đối diện trực tiếp với nó vẫn khiến nàng không khỏi hoảng hốt.

Vừa mới đây, cha mẹ kêu một mình nàng tới, nói với nàng một chút về hôn sự của A Tiện.

Không sai, là hôn sự của A Tiện, sau lễ thành niên của A Tiên, là sẽ thành thân.

Nàng vẻ mặt hoang mang trở về phòng ngủ, ngồi trên ghế mãi vẫn chưa hoàn hồn được.

Vậy, hôn sự A Tiện cứ thế đã định ra ư? Lam gia bên kia đồng ý? Bây giờ mới mấy tháng nha, mà đệ đệ nhà mình phải đi nhà khác rồi?

Nhớ tới lời nói nghiêm túc chân tình của phụ thân kêu nàng nghĩ cách kềm chế bớt tính tình của A Tiện, mẹ ở bên cạnh thì tỏ vẻ ước gì A Tiện mau chóng lăn đến Lam gia đừng quay trở về, nàng thở dài.

Khác với Giang Yếm Ly đang ở đó phát sầu vì hôn sự của Nguỵ Anh, hắn và Giang Trừng lúc này đang đi dạo tiệm sách ở Vân Mộng.

“Nguỵ Vô Tiện, ngươi xác định những cuốn truyện này có thể khiến tâm trạng của a tỷ trở nên tốt hơn?” Nhìn Nguỵ Anh lật đông lật tây ở kia, Giang Trừng vẻ mặt đầy hoài nghi cầm lấy một quyển sách, trên bìa chình ình mấy chữ to đùng: Tiên quân mặt lạnh quá điên cuồng. Lại cầm một quyển khác, trên bìa viết: Con đường phản công của tiểu thư yếu đuối.

“Ngươi không hiểu“. Nguỵ Anh liếc mắt nhìn y một cái, tuỳ ý cầm một quyển lên đập đập vào tay, chân thành nói, “Thoại bản ấy mà, đều có bối cảnh nhất định cho câu chuyện, sử dụng đúng cách, có thể có tác dụng gợi ý cho người ta, chỉ có làm cho sư tỷ biết Kim khổng tước cũng không phải tốt như thế, thì sư tỷ mới có thể mở mày mở mặt, khiến Kim khổng tước kia hối hận không kịp“.

Làm lại một lần, cũng không thể để Kim Tử Hiên kia dễ dàng giành được sư tỷ tới tay như vậy. Nghĩ thế, hắn nhân tiện nhìn xuống quyển sách hắn cầm đại, ừm, Tô gia có con gái tên Uyển Quân, cái này có thể nè, lại sẵn tay lật lật, ánh mắt sáng lên, chọn quyển này đi.

“Đi thôi, Giang Trừng“. Sau khi nói chuyện với chủ tiệm xong, lấy sách rồi, Nguỵ Anh định trở về nhà.

“Từ từ, như vậy là đã chọn xong?” Giang Trừng giữ chặt hắn lại, hồ nghi hỏi.

“Đúng vậy” Nguỵ Anh vẻ mặt đương nhiên.

Muốn phản bác chút gì đó, nhưng cũng không nói ra được nguyên nhân gì, Giang Trừng vẫn là cùng Nguỵ Anh trở về.

“Sư tỷ sư tỷ, người xem chúng ta mang về cho người thứ gì nè!”

Người còn chưa tới, nhưng giọng Nguỵ Anh đã truyền đến lanh lảnh.

“Mang cái gì về, mà vui vẻ như vậy“. Giang Yếm Ly nghe giọng nói tràn đầy sức sống của hắn, tươi cười mở cửa phòng, thì thấy hai đệ đệ đứng trước mặt nàng.

Sau đó Giang Yếm Ly biết đến cuốn thoại bản đầu tiên trong cuộc đời nàng, cũng là thay đổi toàn bộ thoại bản cả đời của nàng.

Hai đệ đệ đi rồi, Giang Yếm Ly nhìn cuốn thoại bản trên tay, “Tô gia có con gái tên Uyển Quân?” Nàng không khỏi bật cười, “Vẫn là trẻ con mà“.

Nhưng nụ cười của nàng dần dần biến mất sau khi đi vào nội dung của thoại bản.

Phá lệ, cả buổi chiều, Giang Yếm Ly đều nhốt mình ở trong phòng, không đi ra ngoài.

Nàng khép lại trang sách cuối cùng, chậm rãi thở ra một hơi, tâm trạng nặng nề.

Con gái thế gia, cha mẹ bất hoà, yêu mà không được, liên hôn chính trị. Nàng cười khổ, Tô Uyển Quân này, giống nàng nhiều lắm nha.

Cho dù sau này lưỡng tình tương duyệt thì thế nào, thoạt nhìn như gương vỡ lại lành, nhưng sau lưng lại toàn là bày mưu tính kế của đại gia tộc. Cha mẹ đều mất, em trai còn nhỏ gánh vác trách nhiệm gia tộc, thân là tỷ tỷ lại bất lực, còn để kẻ gian lợi dụng, hai tỷ đệ trở mặt thành thù, một gia đình tốt đẹp, chia năm xẻ bảy.

Hôn nhân là toan tính, nhằm thôn tính cả một gia tộc mà không tốn chút sức nào; con cái kết tinh của tình yêu cũng là mưu kế, để lưu lại huyết mạch cần thiết. Tất tần tật, đều là sản phẩm của mưu kế. Nàng hoang mang, lợi ích, thật sự quan trọng như vậy hay sao? Quan trọng đến mức có thể bỏ qua hạnh phúc của con cái, lấy mật ngọt bọc lấy thuốc độc.

Nếu vị hôn phu bỏ rơi Tô Uyển Quân trước đây, cho đến khi phát hiện hôn thê của mình tốt đẹp, mới xoay người nhiệt tình theo đuổi, nhưng lại chưa từng nói xin lỗi đối với những lời lẽ lúc trước nói với nàng; bản thân Tô Uyển Quân cũng là, tại thời điểm lẽ ra phải bảo vệ thanh danh của đệ đệ mình, lại để mấy câu tỏ tình ngắn ngủn làm ngại ngùng quên hết tất cả.

Vị hôn phu có sai lầm, nhưng tình yêu hắn trao gửi là chân thành, vì thế cãi lời phụ thân, sau khi mất đi giá trị của mình vì Tô Uyển Quân mà trả giá bằng sinh mệnh mình; Tô Uyển Quân cũng có sai lầm, sai ở chỗ tự đặt mình quá mức hèn mọn, sai ở chỗ quá mức tự cho mình là đúng, cho rằng có thể bằng sức mạnh của mình cứu vãn được mọi thứ, nhưng quên rằng sức mạnh của mình nhỏ bé như thế nào.

Giang Yếm Ly nghĩ đến chính mình, nghĩ đến hôn ước của chính mình.

Dù cho phụ thân và bọn đệ đệ nghĩ nhiều cách để nàng không nghe thấy, nhưng miệng lưỡi nhân gian, làm thế nào có thể chặn được chứ?

“Giang Yếm Ly tầm thường không có gì đặc biệt, làm sao có tư cách khiến Lan Lăng Kim thị công tử khuynh tâm, nàng có thể định ra được hôn ước với Tử Hiên công tử, cũng đã là rất may mắn rồi.”

“Ngươi tại sao không hỏi, rốt cuộc nàng có chỗ nào khiến ta hài lòng?”

“Nếu như nàng không hài lòng, ngươi kêu nàng huỷ bỏ hôn ước này đi! Tóm lại ta không hiếm lạ sư tỷ tốt của ngươi, nếu ngươi hiếm lạ thì ngươi đi tìm phụ thân nàng đi! Ông ta không phải đối xử với ngươi còn thân thiết hơn với con trai sao?”

Chuyện từ hôn ầm ĩ một trận sôi sùng sục, đệ tử các thế gia lui tới Vân Mộng nhiều vô số kể, Liên Hoa Ổ kín miệng như bưng thì thế nào? Làm thành một câu chuyện trà dư tửu hậu, còn ít hay sao?

Nàng cười khổ, nghĩ đến nam tử khí vũ hiên ngang trong ấn tượng kia, bên tai phảng phất vang lên giọng nói tràn ngập khinh thường của y, trái tim vẫn ẩn ẩn co rút đau đớn, rốt cuộc, đây là nam nhân duy nhất khiến nàng rung động suốt cả đời này á.

Giang Yếm Ly nhắm mắt lại, thầm nghĩ, là lúc nên buông xuống, ta và Kim công tử, trời đã định có duyên không phận, không, là không duyên không phận mới đúng.

Khoé miệng Giang Yếm Ly mỉm cười chua xót, nhưng cũng mơ hồ mang theo chút thoải mái.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến lúc hoàng hôn. Nàng lắc lắc đầu, đứng dậy, quay đầu nhìn cuốn thoại bản trên bàn. Hồi lâu, vẫn cầm lấy nó, chậm rãi đặt lên kệ sách, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.