Chiến sự Xạ Nhật Chi Chinh rất là ác liệt, thế lực Ôn gia như mặt trời ban trưa, chiến đấu rất gian nan, nhưng nhờ vào vị kỳ nhân dị sĩ vô danh kia, mà thương vong của tu sĩ giảm đi rất nhiều.
Giang Yếm Ly không thể nào lên chiến trường, cũng chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt ở hậu cần, nói đến cũng kỳ lạ, mỗi lần nàng nhìn thấy vị kỳ nhân dị sĩ kia, trong lòng luôn mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
Nàng cúi đầu nhìn canh sườn hầm củ sen trong tay, lắc đầu, đi về hướng doanh trại. Gần đây chiến sự bận rộn, A Trừng và A Tiện đều rất vất vả, nên uống thêm chút canh để bồi bổ thân thể.
“Sư tỷ sư tỷ, ta cũng tới giúp đỡ nè“. Giọng nói rất là vui sướng vang lên.
Giang Yếm Ly cúi đầu nhìn thấy, “Hoá ra là A Dương ha, ngươi cứ thế lẻn ra ngoài rồi? Trở về sợ là sẽ bị mẹ phạt“. Sau đó cười nói, “Giúp đỡ? Là ngươi cũng muốn ăn canh phải không? Nghịch ngợm“. Nàng giơ bàn tay không cầm mâm đồ ăn, quét qua mũi Tiết Dương một cái.
Tiết Dương nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ sau khi trở về, không khỏi run rẩy thân hình, thật vất vả lắc lắc đầu mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng làm nũng nói, “Đều do canh sườn hầm củ sen sư tỷ hầm ăn quá ngon, A Dương thích quá. Sư tỷ sư tỷ, sư tỷ là tốt nhất, người sau khi trở về nhất định phải cứu ta nha!”
“Nói ngọt” Giang Yếm Ly nhoẻn miệng cười, “Cứu ngươi cứu ngươi, được được, đừng quậy nữa, cùng ta đi xem bọn A Trừng A Tiện đi“.
“Dạ dạ“.
Tiết Dương nhập môn khá trễ, là Nguỵ Anh và Lam Trạm tình cờ mang về từ Lịch Dương. Cậu nhỏ người, nhưng miệng mồm rất ngọt, không hề biết sợ, rất nhanh chóng hoà đồng với các đệ tử của Liên Hoa Ổ. Nhìn thấy cậu, Giang Yếm Ly luôn nghĩ đến Nguỵ Vô Tiện lúc còn nhỏ, thân hình nhỏ nhỏ, cũng nghịch ngợm gây chuyện giống hắn, lại đáng yêu muốn chết.
Tiết Dương nhanh chóng đi trước vén mành ra cho nàng, Giang Yếm Ly bưng mâm đi vào trong lều, nhìn hai người bên trong, nhẹ nhàng đặt mâm xuống, xoay người cười nói: “Không quấy rầy đến các ngươi chứ?”
“Không có không có” Nguỵ Anh vội vàng đáp, hít hít mũi, híp mắt nói, “Thơm quá à, lại có thể uống canh sườn hầm củ sen của sư tỷ“. Hắn vừa nói vừa cùng Giang Trừng giúp Giang Yếm Ly dọn chén đũa ra.
Bày biện xong, hắn lại nhíu mày, than thở nói, “Ai da, đáng tiếc cho Lam Trạm, hiện giờ không ở đây, bằng không là có thể cùng uống canh rồi“.
“Ngày nào cũng là Lam Vong Cơ, cũng không ngán đến hoảng à“. Giang Trừng khịt mũi xem thường đối với chuyện này.
“Ngươi không hiểu“. Nguỵ Anh liếc mắt nhìn y một cái. Quay đầu kinh ngạc nói, “Ủa, A Dương cũng ở đây ha, quả nhiên vẫn là lẻn trốn ra đây“.
Nguỵ Anh búng búng vào trán cậu, thành công làm hai mắt Tiết Dương nước mắt lưng tròng, ôm đầu che lại. Hắn thật ra không ngạc nhiên khi Tiết Dương xuất hiện ở đây, tiểu tử này kiếp trước tính tình rất không an phận, lẻn ra ngoài là chuyện tất nhiên.
“Tiện, Tiện ca ca“. Mặc dù theo lý phải kêu Nguỵ Anh là đại sư huynh, nhưng Tiết Dương không muốn kêu hắn như vậy, hắn và Vong Cơ ca ca cứu cậu, trả lại cho cậu một gia đình, Tiện ca ca và Vong Cơ ca ca khác với những người khác.
“Tuổi và tu vi của ngươi còn thấp, Liên Hoa Ổ có Giang thúc thúc và Ngu phu nhân canh giữ, ở nơi đó là an toàn nhất, ngươi không nên lẻn ra đây“. Nguỵ Anh nhịn không được nói.
Tiết Dương buông cánh tay che đầu xuống, ngượng ngùng một chút, nhỏ giọng nói, “Ta biết, nhưng ta không muốn ở Liên Hoa Ổ, ta cũng muốn giúp đỡ“.
Sau khi nghe xong, Giang Trừng nhíu mày, “Hồ nháo, chiến trường nhiều nguy hiểm, ngươi đi ra chiến trường thế này còn không phải mang đồ ăn cho người ta, thì có thể giúp đỡ cái gì?”
Nước mắt vòng quanh, Tiết Dương bĩu môi, không nói.
“A Tiện A Trừng, A Dương ở cùng ta là được rồi, sẽ không sao đâu“. Giang Yếm Ly xoa xoa đầu Tiết Dương, “A Tiện và A Trừng đều rất lo lắng cho ngươi, mới nói như vậy. A Dương, sau này cũng không thể tuỳ hứng như vậy“.
“Sư tỷ, ta đã biết“.
“A Dương, ngươi rất có dũng khí, điểm này rất tốt, nhưng những việc thế này, cứ giao cho các sư huynh làm đi“. Nguỵ Anh vỗ vỗ vai cậu, “Chờ đến sau này, chính các ngươi sẽ là những tiểu đậu đinh của gia đình đó!”
“Còn lâu mới là tiểu đậu đinh á“. Tiết Dương theo bản năng mà phản bác.
“Ừ ừ ừ, không phải tiểu đậu đinh, là đậu nành đinh“.
“Tiện ca ca!”
“Á à, tức giận rồi!”
“Nguỵ Vô Tiện ngươi buồn chán phải không!”
“Ta còn lâu mới buồn chán, là ngươi buồn chán“.
“Ngươi“.
“Được rồi được rồi, tới ăn canh đi, nếu không sẽ nguội hết“.
“Dạ, sư tỷ...”
Trong phòng bếp, Tiết Dương đang giúp Giang Yếm Ly một tay.
Sau đó cậu phát hiện, mỗi lần hầm canh xong, sư tỷ sẽ luôn để riêng ra một phần, mang đi.
Rốt cuộc, cậu nhịn không được hỏi, “Sư tỷ, chén canh này là muốn tặng cho ai vậy?”
Im lặng một hồi, Giang Yếm Ly đáp, “Đưa cho Tử Hiên công tử của Lan Lăng Kim thị“.
Kim Tử Hiên, Tiết Dương biết. Đây là kẻ địch không đội trời chung của Nguỵ Anh và Giang Trừng, kể một đống điều xấu về y bên tai cậu, y khinh thường sư tỷ, tự cao lại kiêu ngạo, là người cực kỳ xấu xa.
Cậu nghĩ không ra, sư tỷ tốt như vậy, Kim Tử Hiên tại sao ghét bỏ sư tỷ như thế, nhưng sư tỷ hình như rất là thích y.
“Sư tỷ, vì sao phải đưa canh cho y thế?” Tiết Dương không hiểu.
“Bởi vì, coi như là một điều tâm nguyện đi“. Giang Yếm Ly cười cười.
Trong Xạ Nhật Chi Chinh này, trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc chiến, nàng và y cùng liên hệ, cũng chỉ sót lại có vậy, sau đó đường ai nấy đi. Nàng cũng có thể vẽ một dấu chấm hết tròn trịa cho mối tình say đắm của mình, để mình đón chào một khởi đầu mới.
Nhìn vẻ mặt Tiết Dương đầy dấu chấm hỏi, nàng cười nói: “A Dương lớn chút nữa sẽ hiểu“.
“Ồ” Tiết Dương buồn bực, lại xem cậu như một đứa trẻ.
Chỉ là cái dấu chấm câu này, cũng không thể vẽ tròn trịa được.
Vụ phong ba đưa canh lại thêm lần nữa nói cho Giang Yếm Ly biết, có đôi khi cho mình một sự an ủi cũng là rất khó.
Sau khi chân tướng vụ đưa canh được vạch trần, nàng không nhìn đến vẻ mặt Kim Tử Hiên, chỉ giữ chặt bọn đệ đệ đang tức giận bất bình, bình tĩnh nói: “A Tiện, A Trừng, A Dương, chúng ta trở về đi“.
Canh sườn hầm củ sen, sau này không cần tặng nữa.