Kim Tử Hiên nhìn theo bóng dáng bốn người rời đi, lại nhìn nữ tu trước mặt đang nhỏ giọng khóc thút thít, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh u ám.
Thấy nữ tu này còn khóc mãi không ngừng, y thật sự rất muốn nắm bả vai nàng ta mà lắc thật mạnh, hét to lên ngươi khóc cái gì, người nên khóc chính là y có được không, không chỉ nghĩ sai cho người ta, còn nói ra những lời như thế.
Xử lý xong nữ tu, tinh thần và thể xác của y đều mệt mỏi trở về lều, liền nhìn thấy trên bàn còn chén canh sườn hầm củ sen toả ra hơi ấm.
Y hơi rụt người, vẫn bước qua. Cúi đầu nhìn, trong chén canh đầy ắp xương sườn, nấu với củ sen chín rục, nước canh đậm đà thơm phức, rất là hấp dẫn. Y không khỏi bưng chén lên uống một ngụm, không tồi, đúng thật là mấy ngày gần đây y vẫn luôn uống thứ canh đó.
Đặt chén canh xuống, y nhấp nhấp miệng, thầm nói, Giang Yếm Ly, thân là đại tiểu thư Vân Mộng Giang thị, thế mà cũng biết xuống bếp, nấu được món canh ăn ngon như vậy sao?
Y sở dĩ vẫn luôn nhìn Giang Yếm Ly không vừa mắt, một mặt vì nghe được những nhận xét không dễ nghe này nọ, mặt khác là y không thích mẫu thân cưỡng ép định ra hôn ước cho y, không hề để ý đến cảm nhận của y. Nhưng từ đó về sau, y bất giác cứ chuyển ánh mắt về phía Giang Yếm Ly, người mà trước đây y vẫn luôn cho rằng bình thường không có gì đặc biệt, sau đó y mới nhận ra tính tình của nàng thật sự cực kỳ dịu dàng, cũng là thật sự giỏi việc nấu nướng. Đáng tiếc là, từ đó về sau, y không còn được nhận canh nữa.
Rất nhiều lần, y lấy lý do tuần tra đứng bối rối bên ngoài doanh trại Vân Mộng Giang thị thật lâu, y có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng truyền ra từ bên trong lều, cũng tình cờ gặp mặt Giang Yếm Ly vài lần, nhưng những gì nhận được chỉ là mấy câu thăm hỏi rất là bình đạm.
“Giang cô nương“.
“Kim công tử“.
Lại không có khúc sau.
Nếu nói lúc đầu chỉ là thèm món canh sườn hầm củ sen nàng nấu, thì sau đó, y chính là thật sự đã bị nàng hấp dẫn.
Càng ngắm, càng có thể phát hiện nàng thật tốt. Tính cách dịu dàng uyển chuyển, cư xử không kiêu ngạo không xu nịnh, còn là một đầu bếp giỏi. Chỉ cần nàng ở bên cạnh, tâm trạng dường như có thể bình tĩnh trở lại. Cũng chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, cũng có thể khiến y không dời được tầm mắt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kim Tử Hiên vô cùng cảm kích mẫu thân đã định ra hôn ước cho y, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, vô cùng hối hận bởi vì mình kiêu ngạo tự cao, tự tay huỷ diệt mối hôn ước này.
Trong lều.
“Sư tỷ, người lại đụng mặt Kim khổng tước à?” Nguỵ Anh vừa ôm chén, vừa tò mò nói.
Giang Trừng dùng khuỷu tay huých hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói chuyện, Nguỵ Anh liền đáp lại một ánh mắt, kêu y đừng xen vào.
Giang Yếm Ly làm như không nhìn thấy động tác nhỏ của đám đệ đệ, gật gật đầu.
Uống một ngụm canh, Nguỵ Anh hắng giọng, lại hỏi, “Sư tử, vậy người còn thích hắn không?”
Ngừng một chút, Giang Yếm Ly nói: “Có lẽ là thích“.
“Sư tỷ” Nguỵ Anh muốn tiếp tục nỗ lực, để cháu trai tương lai còn có thể có cơ hội ra đời.
“Nếu Kim Tử Hiên hắn hối hận, là ta nói nếu, thì sư tỷ có còn nguyện ý chấp nhận hắn không?”
Giang Yếm Ly không trả lời ngay, nàng nghĩ tới kết cục của hai người trong thoại bản, nhàn nhạt nói, “Sẽ không“.
Nguỵ Anh trong lòng lộp độp một cái, xong rồi, thế thì Kim Lăng phải làm sao bây giờ?
Kiếp này Giang Yếm Ly quả quyết hơn kiếp trước nhiều, nàng muốn cắt đứt mộng tưởng, là thật sự hành động, chẳng qua món canh đại diện cho việc cắt đứt mộng tưởng còn chưa tặng xong, đã bị gián đoạn.
Lúc sau mặc kệ Kim Tử Hiên lắc lư thế nào trước mặt nàng, bị thương nhưng cứ không chịu đi chữa thương trước, bày vết thương tới lui trước mặt nàng, nàng cũng chỉ nói một câu, “Kim công tử, thương thế quan trọng“. Liền rời đi, khiến cho Kim Tử Hiên thất bại không thôi.
Nguỵ Anh ở một bên nhìn thấy, vừa cảm thấy hả giận vừa lo lắng cho cháu trai tương lai, trên mặt biểu tình đổi tới đổi lui.
Lam Trạm thấy bộ dạng rối rắm không biết làm gì của hắn, thực sự cảm thấy đáng yêu, lại cảm thấy mình như vậy thực sự có chút không phúc hậu, vẫn là mở miệng nói: “Duyên phận do trời định“. Ẩn ý là, ngươi có làm gì cũng vô dụng, Nguỵ Anh tức giận đến mức đánh y mấy cái.
Đường thẳng không được, Kim Tử Hiên quyết định đi đường vòng.
Y đem mục tiêu khoá chặt vào cái đuôi nhỏ thường đi theo Giang Yếm Ly. Trẻ con ấy mà, có lẽ dỗ dành là tốt nhất, cười rộ lên lại đáng yêu như thế, hẳn là rất đột phá mới đúng. Kết quả sau đó phát hiện, đây là một con sói đội lót cừu, đáng yêu cái gì, trong bụng toàn là ý nghĩ xấu.
“Sư tỷ thích cái này”
“Sư tỷ không thích cái này”
“Sư tỷ thích nhất cái này”
“Nè nè nè, cái này không được, sư tỷ không thích”
Lừa y mua một đống lớn các thứ, đợi đến doanh trại rồi, liền chạy tới khóc lóc kể lể, “Sư tỷ, người kia xấu lắm, ta thích cái gì hắn liền tranh giành với ta, quá xấu đi“.
Kim Tử Hiên trợn mắt há mồm.
Vòng đi vòng lại một vòng lớn, Kim Tử Hiên cuối cùng mới phát hiện, cùng y đứng chung một chiến tuyến, thế mà lại là Nguỵ Vô Tiện, người vẫn luôn nhìn y một cách khó chịu.
Nguỵ Anh: Nếu không phải vì cháu trai tương lai, ai muốn cùng chiến tuyến với ngươi.
Giang Trừng: Muốn dây dưa với tỷ của ta hả, không có cửa đâu!
Tiết Dương: Người này rất xấu, quyết không thể để hắn tới gần sư tỷ một bước.
Kim Tử Hiên: Ta thật sự biết sai rồi.