Editor: Cogau
Tới ngày thứ ba thì Phương Minh Vĩ phải đi, Hạ Hi Tuyền không tiễn anh, là
do chính Phương Minh Vĩ yêu cầu. Ngày này Hạ Hi Tuyền phải học, nên anh
không hy vọng Hạ Hi Tuyền có thể tiễn anh.
Mà Lý Hạ Thu một tháng sau mới biết: “Chị cứ như vậy mà trở thành bạn gái của anh ta sao, Hạ
Hi Tuyền, tại sao chị lại tin tưởng anh ta như vậy, ngộ nhỡ anh ta là
tên lừa đảo thì sao.”
“Thứ nhất, anh ấy không phải tên lừa đảo, thứ hai bọn chị không xảy ra bất cứ quan hệ nào.”
“Lãnh Tuyết, chị cũng không biết sao?” Lý Hạ Thu không tranh luận với kẻ mê trai nữa mà quay đầu hỏi Lãnh Tuyết.
“Hừ . . . Chị đã sớm hoài nghi rồi, mỗi ngày đều cười bí hiểm như vậy. Chỉ là hôm nay mới xác nhận mà thôi.”
“Mẹ nó, Hạ Hi Tuyền, bữa này chị trả tiền, buổi tối cũng phải trả luôn!”
“Ờ!” Hạ Hi Tuyền tự biết làm việc gì sai, ngoan ngoãn đồng ý!
Rồi sau đó tới lượt Lý Hạ Thu và Lãnh Tuyết làm người thân của Hạ Hi Tuyền, sau khi gặp Phương Minh Vĩ thìđánh giá rất cao Phương Minh Vĩ.
“Mặc dù, tớ đây vận số không tốt chút nào, nhưng từ chuyện này mà nói thì tớ vẫn là chuẩn xác.” Sau khi ngồi ở trên giường, Hạ Hi Tuyền cầm hình cô
và Phương Minh Vĩ lộ vẻ si mê, nói.
Lãnh Tuyết lấy tất cả những thứ có thể đập ở bên cạnh, đập lên người Hạ Hi Tuyền.
Rồi sau đó thì sự thật chứng minh, lời nói của Hạ Hi Tuyền rất là đúng. Cô
thật sự là vận số không tốt, gặp phải người mẹ chồng như vậy. Nhưng ánh
mắt nhìn người của cô thì đúng là chính xác, Phương Minh Vĩ đối với cô
rất tốt, gần như cưng chiều. Cho nên, sau mọi chuyện mà mẹ Phương đối xử với Hạ Hi Tuyền, sáu năm trôi qua, thì cô vẫn tự nguyện tha thứ cho
Phương Minh Vĩ. Hơn nữa từ đầu tới cuối, giữa bọn họ chưa từng có bất cứ ai nói hai chữ ‘chia tay’ cả.
Thật ra thì tình yêu không chỉ là
chuyện của hai người, mà nó là chuyện của hai gia đình, thậm chí là
chuyện của hai gia tộc. Có biết bao nhiêu người yêu nhau, nhưng chỉ vì
những người ngoài cuộc mà phải chia ly. Có người thì rất thông minh,
biết tận dụng những mối quan hệ lợi hại này, cho nên hao tổn sức lực để
lấy lòng, để duy trì. Cho nên cô cũng muốn giữ được tình yêu của anh.
Mà Hạ Hi Tuyền nhận ra rằng, mẹ của cô thì cứ cố gắng giữ gìn tốt mối quan hệ gia đình như vậy, nhưng cuối cùng lại không ngăn được ba cô lần lượt ở bên ngoài . . ., cuối cùng mẹ lựa chọn cách thức dứt khoát nhất mới
dẫn đến kết cục như vậy. Sau khi bắt chước mẹ rời khỏi nhà đi rất xa, Hạ Hi Tuyền chỉ đơn thuần cho là, tách khỏi hoàn cảnh như vậy, có lẽ cô sẽ không cần nhọc công đi lấy lòng nữa. Cho nên cô chưa bao giờ đi lấy
lòng mẹ của Phương Minh Vĩ cả, cố chấp cho rằng tình yêu là chuyện chỉ
hai người biết. Người ngoài dù có cố thế nào thì cũng sẽ không phá được, cho nên cô cũng mất chồng, mất gia đình giống như mẹ vậy.
“Số
này là số điện thoại đầu tiên em gọi cho anh, bởi vì nó chúng ta mới
quen nhau đấy.” Phương Minh Vĩ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt điện thoại di
động. Chiếc điện thoại di động này mua sau khi ly hôn với Hạ Hi Tuyền,
lưu lại số điện thoại của Hạ Hi Tuyền trên điện thoại di động, 6 năm qua đi theo anh trải qua vô số chiến trường. Mỗi một lần, khi Phương Minh
Vĩ gần như tuyệt vọng thì cũng sẽ sờ sờ chiếc điện thoại di động này,
sau đó tự nói với mình, mày còn chưa gặp được Hi Tuyền đấy! Tại sao có
thể cứ chết như vậy được.
Hạ Hi Tuyền nhìn anh mất hồn, biết là
đang suy nghĩ chuyện gì, chợt nhớ tới cái gì đó. Lắc lắc Phương Minh Vĩ: “Em hỏi anh nha, em nhớ là ngày đó lần thứ hai em gọi điện thoại cho
anh, anh nói rằng lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của em, lúc ấy
đang ở rạp chiếu phim. Nói đi, ngày đó, anh hẹn hò với ai?”
Phương Minh Vĩ tức cười, mỗi lần ở chung một chỗ cùng Hạ Hi Tuyền nói chuyện,
anh sợ nhất chính là Hạ Hi Tuyền sẽ hỏi anh chuyện này. Nhưng ở cùng
nhau mấy năm, hình như Hạ Hi Tuyền quên chuyện này thì phải. Cho nên hôm nay anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, không ngờ, đã nhiều năm như
vậy, cô vẫn còn nhớ, anh có nên nói hay không đây!
“Hả . . .?!” Hạ Hi Tuyền túm lấy cổ của anh, lắc lắc.
“Đã nhiều năm như vậy, sao mà nhớ được chứ.” Phương Minh Vĩ cười ha hả,
định bưng bít quá khứ. Nhưng Hạ Hi Tuyền là ai chứ, hiểu rõ con người
của anh như vậy, chỉ nghe xong lời này cũng biết là có chuyện. Phương
Minh Vĩ mặc kệ ở trước mặt ai, làm cái gì đều không biến sắc, nhưng vừa
đến trước mặt Hạ Hi Tuyền, ngay cả một lời nói dối cũng không.
“Phương Minh Vĩ . . .! Anh có nói hay không đây?!”
“Nói . . . nhưng em cũng đừng trách anh nha, đây dù sao cũng là chuyện trước khi anh quen biết em . . .”
“Không trách.” Hạ Hi Tuyền vẻ mặt mừng rỡ, cười.
“Ngày đó là anh đi xem mặt . . .”
“Ha ha ha . . . xem mặt . . . ha ha . . .” Hạ Hi Tuyền cảm thấy thật buồn
cười, Phương Minh Vĩ cũng đi xem mặt cơ đấy. Ôm bụng lăn lộn ở trên
giường.
Phương Minh Vĩ ôm cổ Hạ Hi Tuyền kéo sát vào trong ngực
mình, chờ Hạ Hi Tuyền cười đủ rồi, mới nói: “Aizz! Sao em lại có phản
ứng như vậy, bình thường nghe nói chồng mình đi xem mặt không phải đều
ăn giấm sao?”
“Ghen cái gì chứ. Đây là chuyện trước khi anh quen em, anh hãy thành thật khai báo đi, sáu năm qua có từng xem mặt ai không?”
“Không.” Lần này thì Phương Minh Vĩ che giấu rất tốt, nên Hạ Hi Tuyền không hoài nghi. Đích xác là Phương Minh Vĩ cũng không nói sai, bởi vì khi anh
biết điều kiện tiên quyết, đúng là anh chỉ xem mặt một lần. Là lúc ở Đại đội Đặc công, đều do lãnh đạo âm thầm sắp xếp, khi Phương Minh Vĩ biết
chuyện gì xảy ra, thì đã xoay người rời đi ngay. Cũng bởi vì chuyện này
mà Hứa Khôn không biết đã dạy dỗ anh bao nhiêu lần, mà Trần Mẫn quen
Phương Minh Vĩ là như vậy, khi đó cô ấy là bác sĩ mà đơn vị cử đến để
giao lưu với Đại đội Đặc công. Khi đó, vừa hay Đại đội Đặc công muốn
giải quyết vấn đề hôn nhân của các ‘lão làng’, Trần Mẫn là gái chưa
chồng đương nhiên ở trong danh sách rồi.
Trần Mẫn nhìn thấy
Phương Minh Vĩ trước, nhưng sau này tiếp xúc cô mới phát hiện, cho tới
tận bây giờ Phương Minh Vĩ đối với cô chỉ có xa cách mà thôi. Khi cô
chuẩn bị bỏ cuộc thì Hứa Khôn tìm đến Trần Mẫn, lời nói thành khẩn
khuyên cô: “Tiểu Trần này, thật ra thì cái cậu Phương Minh Vĩ này, đối
với ai cậu ta cũng đều như vậy, cô đừng dễ dàng buông tha thế, theo tôi
thấy hai người rất xứng đôi đấy.“. . . Bởi vì lời nói này của Hứa
Khôn, Trần Mẫn dần dần cảm mến Phương Minh Vĩ. Lại thêm vào bản tính tự
cao sẵn có, Trần Mẫn dần dần cho rằng, trên đời này trừ Trần Mẫn cô ra
thì không ai có thể xứng với Phương Minh Vĩ. Đặc biệt là sau khi gặp qua mẹ của Phương Minh Vĩ, loại cảm giác đó càng sâu sắc. Cho nên mặc kệ đi tới đâu, cô đều tự cho mình là vị hôn thê của Phương Minh Vĩ, bởi vì
được mẹ Phương chấp nhận.
Hạ Hi Tuyền bò lên hôn Phương Minh Vĩ một cái: “Thưởng cho anh.”
Phương Minh Vĩ ôm lấy Hạ Hi Tuyền, đưa tay xoa bụng của cô: “Em còn đau bụng
không?” Phương Minh Vĩ nhớ là trước đây mỗi khi Hạ Hi Tuyền đến kỳ kinh
nguyệt thì đều đau chết đi sống lại, nhưng hôm nay cô dường như không
thế, chỉ có sắc mặt hơi tái thôi. Hoàn toàn không thấy kêu đau.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, trên thực tế thì kể từ sau khi cô sinh con, cô phát
hiện ra đau bụng kinh của mình không biết sao tự nhiên hết.
“Hả . . . không đau ư! Sao lại tốt thế?” Phương Minh Vĩ không hiểu hỏi.
Hạ Hi Tuyền lật người nằm sấp lên ngực Phương Minh Vĩ, giọng buồn bực nói: “Không biết nữa, có thể là thổ nhưỡng ở thành phố C hợp với em, nhưng
ban đầu thì bụng vẫn có chút không thoải mái!”
“Nếu vậy . . . vậy sau này chúng ta ở cùng nhau, thì vẫn nên ở thành phố C đi.” Phương Minh Vĩ vỗ nhẹ lưng Hạ Hi Tuyền.
“Đúng vậy . . . Vậy sau này phiền Đoàn trưởng Phương phải chạy qua chạy lại hai nơi rồi!”
“Anh không ngại phiền.” Phương Minh Vĩ lật người Hạ Hi Tuyền xuống, bàn tay đặt ở trên bụng của cô: “Để anh xoa cho em.”
Hạ Hi Tuyền ngoan ngoãn gật đầu: “Minh Vĩ, anh có thể ở thành phố B này mấy ngày?”
“Còn khoảng 4 ngày thì phải về đơn vị, em thì sao?”
“Em á, chắc khoảng nửa tháng đấy, dự án lần này hơi gấp. Vì phải thiết kế
hệ thống nhận diện thương hiệu cho sân vận động mới, đại loại là phải
hơn mười ngày.”
“Những Dự án thế này, bọn em mới tiếp cận sẽ phải thức đêm liên tục, em vẫn còn kỳ kinh nguyệt, cơ thể có thể chịu được
hay không?!” Phương Minh Vĩ lo lắng hỏi, trước đây cũng thế, công ty vừa có Dự án lớn một chút, thì nam nam nữ nữ đều đầu tắt mặt tối làm thêm
giờ thêm, mà thời gian vẫn không đủ.
“Không sao, em chỉ làm dự
toán cho họ thôi, thỉnh thoảng tham gia vài hạng mục. Anh cũng biết mặc
dù người công ty tương đối đông, nhưng những Dự án khác vẫn đang chạy,
toàn bộ Dự án thiết kế hệ thống nhận diện thương hiệu lần này, tất cả
các hạng mục lặt vặt cộng lại cũng xấp xỉ hơn ngàn hạng mục ấy chứ. Nếu
không tiểu Hạ cũng sẽ không vội vàng gọi em tới đây như vậy!”
Lần này, đúng là Lý Hạ Thu bị ép không còn cách nào cả. Dự án là công trình Quốc gia, mấy công ty quảng cáo lớn trong cả nước đều nhòm ngó Dự án
này, cho nên một chút thôi cô ấy cũng không dám chậm trễ, tạm thời người mới không dám dùng. Việc đấu thầu cho Dự án này là đi cửa sau mới vào
được, cái nét mặt của kẻ lúc trước cô đến gặp ấy – có đến chết cô cũng
vẫn còn nhớ! Cho nên trong buổi họp phương án đấu thầu, cô tập hợp tất
cả những người có kinh nghiệm dày dạn, cơ hồ là thành quả một tháng
không ngủ không nghỉ. Cũng may cuối cùng cũng lấy được Dự án này, nhưng
muốn hoàn thành Dự án này thì số người hiện có căn bản cũng không đủ.
Những người tham gia thì trong tay vẫn còn những Dự án phải làm trước
đây, tính từng người từng người một, cuối cùng trong công ty chỉ còn lại hai phần ba người, mấy ngày nay Lý Hạ Thu bận rộn muốn điên rồi. Ngay
cả Từ Kiếm Phong cũng gần một tháng rồi chưa gặp cô, ngày ngày tan việc
phải đến Công ty chờ Lý Hạ Thu, để gặp mặt bạn gái mình một cái.
“Vậy được, tự em phải giữ gìn sức khỏe đấy, còn anh, nếu có thời gian rảnh
thì sẽ về đây chăm sóc em, dù sao cũng không có bao nhiêu thời gian.”
Phương Minh Vĩ nói xong hôn trán cô: “Được không?”
Hạ Hi Tuyền
vùi ở trong ngực Phương Minh Vĩ, bởi vì lái xe gần một buổi chiều, lại
tới kỳ đèn đỏ, nên đã rất buồn ngủ rồi. Nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, thì đã
ngủ say.
Phương Minh Vĩ nhìn cô gái đã ngủ say trong ngực mình,
đắp chăn cho cô kỹ càng, sau đó nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cũng từ từ
chìm vào giấc ngủ!
Sáng hôm sau, Phương Minh Vĩ vừa dậy, Hạ Hi Tuyền đã tỉnh, dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ . . . bây giờ còn sớm, em cứ ngủ thêm một lát đi.” Thời gian làm
việc và nghỉ ngơi của Phương Minh Vĩ theo chuẩn quân đội, mặc kệ ở đâu
cũng đều như nhau cả.
Hạ Hi Tuyền ôm cái gối ngủ tiếp, thật ra
thì lúc ở nhà, khoảng hơn nửa tiếng nữa cô cũng phải thức dậy rồi. Nhưng từ lúc cô ở cùng với Phương Minh Vĩ thì chưa bao giờ dậy trước 7h30,
trừ mấy ngày ở nhà họ Phương đó thôi. Cho nên Phương Minh Vĩ cho là cô
giống như trước đây. Hạ Hi Tuyền ôm cái gối lăn mấy vòng ở trên giường
nhưng cũng không ngủ được nữa, liền trợn tròn mắt nhìn Phương Minh Vĩ
thay quần áo, khi nhìn thấy Phương Minh Vĩ mặc áo sát nách, lộ ra bắp
thịt cường tráng , Hạ Hi Tuyền “hí hí . . .” ra tiếng.
Phương Minh Vĩ quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, đâu còn con mắt buồn ngủ mơ hồ lúc vừa rồi, mà ánh mắt đang tỏa sáng lấp lánh!
“Vợ à . . . em ở đây nhìn lén anh ư!”
Hạ Hi Tuyền cười chế nhạo: “Thôi đi, em đây nhìn quang minh chính đại nha, vừa rồi anh cũng gọi em là ‘vợ’ đấy thôi. Chẳng lẽ anh lại còn muốn cho người phụ nữ khác nhìn sao?”