Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 97: Chương 97: . GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU NƯƠNG NƯƠNG DÁM SAO?




Hôm nay Sở Diên cùng Diệp Vân Âm đi đến Thiên Long Tự, trước ánh mắt luyến lưu, y luôn nhìn hắn, như mong chờ một điều gì đó từ miệng Lý Thiên Thành thốt ra.

“Chỉ là cầu phúc thôi mà, có cần phải như thế hay không?” Hắn xoa đầu y nhẹ giọng nói.

Sở Diên mỉm cười rồi quay đi, phải! Không cần phải lo lắng như thế, bởi vì hắn cũng chẳng biết lần này y rời đi sẽ gặp bao nhiêu sóng gió.

Dù sao hắn cũng không quan tâm!

Sớm biết như thế nên Sở Diên chẳng mong cầu hắn nói lời gì đó, những gì mà hắn muốn nói cho dù không lên tiếng y cũng có thể nhìn ra.

“Sở phi, còn không mau đi thôi! Xe ngựa đã chờ sẵn rồi chẳng lẽ người lại muốn bổn cung chờ đợi lâu như vậy sao?” Diệp Vân Âm vội hối thúc y.

Sở Diên nhìn Diệp Vân Âm thì không nói gì, sau đó liếc sang Lý Thiên Thành một cái rồi mỉm cười cùng nàng ta bước lên xe ngựa.

Trước lúc quay đi, y đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn có chút ủ dột, hắn đang buồn bã, nhưng lại không gọi y quay về.

Sở Diên nhắm mắt lại nhẹ nhàng thốt một câu: “Tạm biệt!”

Sau đó cũng không nghe được Lý Thiên Thành đáp lại, chỉ thấy hắn quay mặt đi, cứ như vậy để lại cho y một cái bóng lưng.

...

Xe ngựa bắt đầu di chuyển, theo sau là các ảnh vệ hộ tống.

Sở Diên cùng Diệp Vân Âm yên vị trên xe được một đoạn, đường đã bắt đầu xóc nảy.

Diệp Vân Âm đột nhiên nhìn Sở Diên mỉm cười khinh miệt, lúc bấy giờ đã không còn là khuôn mặt nhu hòa khi ở hoàng cung.

Nhưng Sở Diên không sợ sệt, y rất trầm tĩnh nhìn nàng ta, sau đó rũ mắt kính nể nói: “Nương nương muốn gì ở Sở Diên đây?”

Diệp Vân Âm nghe vậy thì bật cười thành tiếng, nàng nói: “Ta thì có thể làm được gì đây? Sở Diên đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi quả thực vượt ngoài mong đợi của ta nhỉ?”

“Vậy sao? Vậy thì người nói xem, Sở Diên đã làm gì?” Sở Diên vẫn bình tĩnh đối diện với nàng ta.

Ngay lúc này ánh mắt Diệp Vân Âm có phần khiêu khích: “Bổn cung không biết trong đầu hoàng thượng nghĩ gì nữa? Sao hắn có thể dễ dàng để ngươi đi cùng ta vậy? Hắn chẳng lẽ không còn yêu ngươi nữa hay sao?”

“Nương nương hà cớ gì phải nói những lời khích tướng này? Từ đầu ta đã rõ, hoàng thượng vốn không hề yêu ta, vậy người nói xem, sao hoàng thượng có thể ngăn cản nương nương chứ?”

Nói rồi ánh mắt Sở Diên bắt đầu dao động, y liếc nhìn nàng ta mỉm cười cao giọng nói: “Ta cũng không nghĩ nương nương lại dùng mọi thủ đoạn chỉ để muốn mang ta đi! Cho đến hiện tại cái gai này nương nương vẫn muốn diệt tận gốc hay sao?”

Diệp Vân Âm cười thật lớn, nàng ta dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Sở Diên quát: “Ngông cuồng như ngươi có phải đã biết quá nhiều rồi không? Ngươi có biết những kẻ biết được nhiều chuyện sẽ có kết cục như thế nào không?”

“Giết người diệt khẩu nương nương dám sao?”

“Dám! Đương nhiên dám, ngươi là kẻ có lai lịch lớn đến thế nào mà ta không dám? Tuy nhiên... ta sẽ không chính tay giết chết ngươi, nhưng ngươi biết không? Nếu để chính tay Lý Thiên Thành tự ý dùng các thành lân cận để đổi lấy ngươi, chẳng lẽ hắn không đổi?”

“Vậy nương nương đã quá đề cao Sở Diên rồi, dù có một phân lượng, hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ giao! Sở Diên là kẻ hèn mọn, sao dám so với người, nếu lựa chọn, chắc chắn hoàng thượng sẽ chọn giang sơn!” Sở Diên bình thản nói, trên khuôn mặt không có bất kỳ thống khổ.

Diệp Vân Âm lại không tin, hắn sao có thể vô tình mà không đổi y trở về?

Chính tai nàng nghe thấy Lý Thiên Thành trong cơn say đã nói yêu y rộng bằng cả giang sơn, nếu hắn thật sự không coi trọng, nhất định sẽ không nói những lời đó trong cơn say.

Cũng vì ngôi vị hoàng hậu bị đe dọa, Diệp Vân Âm mới dùng hết sức chỉ muốn cùng Sở Diên đi đến bước đường cuối cùng.

Giữa muôn trùng cái khổ, trước nguy hiểm bủa vây, Lý Thiên Thành liệu có dùng mười toà thành để đổi lấy Sở Diên?

“Nương nương! Xe ngựa dừng ở đây luôn sao? Thiên Long Tự vẫn còn cách đó hai mươi dặm!” Sở Diên ngu ngơ hỏi nàng, cứ như thể không hề hay biết bản thân đang rơi vào hiểm nguy.

“Ngươi là ngốc thật hay là ngốc giả, ta còn tưởng ngươi rất thông minh, hóa ra cũng chỉ lớn giọng không quá một nén nhang!”

Trong chốc lát xung quanh đã bị bao vây, đoàn người của Lương Quốc đã mai phục ở đây từ rất sớm, giờ đã thế giặc đã phủ một vùng lớn, bọn chúng có hơn vạn người, đều đồng loạt chĩa mũi kiếm về Sở Diên.

“Còn nhúc nhích bọn ta sẽ không để ngươi toàn mạng!” Một tên thủ lĩnh lớn tiếng nói.

Xung quanh có một vài tên thay nhau đánh giá Sở Diên: Hóa ra là một mỹ nhân, đây không phải là nam sủng được Lý Thiên Thành sủng ái sao? Thật đẹp nha! Đường nét thanh tú thế này, nếu cùng ta một đêm liệu có phải vô cùng tuyệt?

Tiếng nói lấn át tiếng cười, bọn chúng càng nói càng hăng, nghe đồn đoán bấy lâu hiện tại cũng nhìn được khuôn mặt xinh đẹp của nam sủng kia.

Lý Thiên Thành thật biết hưởng phúc, một tay ôm mỹ nhân còn có cả giang sơn, hắn đúng thật sung sướng, chỉ có đều sau hôm nay Dục Quốc sẽ bị trị dưới tay Lương Quốc!

“Nhi nữ của ta, cực khổ cho rồi!” Khắc Tư A Lạp không biết đã ở đây từ bao giờ, lúc này đã bước ta, khí thế vẫn không khác lúc trước là bao, có thể nói qua bấy nhiêu năm vẫn không già đi!

“Đại hãn, Vân Âm đã trở về!” Diệp Vân Âm lập tức hành lễ, đối với người nghĩa phụ này nàng vô cùng kính nể, rời Lương Quốc bấy lâu Diệp Vân Âm có phần cứng nhắc khi nhìn những nhân vật xa lạ trước mặt nàng.

“Vân Âm không cần hành lễ, chúng ta vốn là người một nhà, lễ nghi không buộc nặng thế đâu!”

Ánh mắt Khắp Tư A Lạp bắt đầu di dời đến Sở Diên, ông ta cười cười nhìn y: “Kẻ làm nhi nữ của ta chậm trễ kế hoạch lại là một nam nhân có khuôn mặt như thi thể biết đi sao? Thật sự lần đầu trông thấy!”

Sở Diên không thèm đáp trả, đối với những kẻ này trong mắt y tràn ngập khinh miệt.

Một đám vô công rỗi nghề, y còn tưởng phía sau Diệp Vân Âm còn có kẻ nào chống lưng, hóa ra cũng chỉ là một đại hãn nhàn rỗi.

Xưa nay thiên hạ đồn đại, Lương Quốc vốn là một nước yếu thế, hai lần xâm chiếm Dục Quốc đều không thành công, trong hai lần đó đều do Lý Dục đứng ra dẫn binh đánh trận.

Lương Quốc bị đánh đến không còn mảnh giáp chỉ có thể ôm mộng bỏ đi.

Lần này gặp mặt đại hãn của Lương Quốc, chẳng qua cũng chỉ là một tên ưa thích lợi dụng, để nghĩa nữ làm nội gián bấy lâu nay, lại không biết Diệp Vân Âm đã trót yêu Lý Thiên Thành.

Kế hoạch chậm trễ lại đổ do y?

Chẳng trách hai lần đánh chiếm Dục Quốc đều thất bại. Lần này còn muốn bắt y làm con tin, xem ra đã quá coi thường Lý Thiên Thành rồi.

Hắn vô tâm như vậy chẳng thể nào vì y đánh đổi cả mười toà thành.

...

Hoàng cung.

“Cấp báo!”

“Chuyện gì?” Lý Thiên Thành lớn giọng hỏi.

“Hoàng thượng, hoàng hậu và Sở phi đã bị Lương Quốc bắt đi rồi, họ hiện giờ đang ở trước cổng thành!”

Lý Thiên Thành nhíu mày hỏi: “Lương Quốc có bao nhiêu người!”

“Bẩm hoàng thượng, có hơn một vạn vệ binh!”

Lý Thiên Thành lại hỏi: “Cấm vệ quân của chúng ta có bao nhiêu?”

“Bẩm hoàng thượng, có hơn ba vạn!”

Lý Thiên Thành nói: “Vậy bên nào sẽ thắng?”

“Hoàng thượng... là chúng ta!”

Hơn một vạn vệ binh của Lương Quốc muốn đối đầu với ba vạn cấm vệ quân của Dục Quốc?

Đây là chuyện cười hay sao! Hắn còn tưởng rằng Lương Quốc sớm đã bỏ mộng xâm chiếm Dục Quốc rồi, lại không ngờ vẫn ngựa quen đường cũ.

“Nhưng hoàng thượng... “

“Chuyện gì?” Hắn nhướng mày hỏi.

“Sở phi cùng hoàng hậu đang làm con tin cho Lương Quốc, người có cứu không?”

Lý Thiên Thành không nói gì, hắn phất tay nhẹ một cái rồi sải bước.

...

Tường thành Tôn Châu.

Lý Thiên Thành đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn thấy cả Sở Diên và Diệp Vân Âm đều bị trói chặt lại, xung quanh vô số thanh kiếm đồng loạt chĩa vào.

Hắn nhìn Sở Diên nhăn nhó bên dưới, phút chốc hơi thở cũng bất ổn.

Lúc này Sở Diên cũng nhìn hắn, trán y lấm tấm mồ hôi, giống như đang cố phó thác số phận vào hắn.

“Lý Thiên Thành, ngày hôm nay nếu ngươi nguyện ý giao mười toà thành, Lương Quốc lập tức tha mạng cho nam sủng của ngươi, nếu ngươi không đồng ý, ngày hôm nay chỉ có thể nhận xác của Sở Diên!”

Lý Thiên Thành phía trên cười khẩy: “A Lạp, ngươi đang uy hiếp ta?”

Khắc Tư A Lạp cười cười vọng lên: “Sao có thể gọi là uy hiếp, chỉ là... nam sủng này thật sự rất không ổn, nhìn sắc mặt của y xem, khó coi biết bao nhiêu, chẳng lẽ ngươi không đau lòng?”

Lý Thiên Thành lạnh nhạt nói: “Sao lại đau lòng? Chẳng qua chỉ là nam sủng, có cũng được mất cũng chẳng sao, mười toà thành? Không đáng!”

“Không đáng? Chẳng lẽ ngươi không muốn chọn y?” Khắc Tư A Lạp vẫn còn chưa chịu thôi.

“Nói lắm, muốn chiến thì chiến, mười toà thành để đổi lấy một nam sủng? Đầu óc ngươi vọng tưởng đến phát điên sao? Tìm đường chết?”

Lập tức thanh đao một lúc kề sát Sở Diên mơ hồ còn rướm máu.

“Giữa hoàng hậu và nam sủng này, nói mau ngươi chỉ có thể chọn một!”

Lý Thiên Thành quay mặt đi hắn thốt: “Tất nhiên chọn hoàng hậu!”

Nói rồi cấm vệ quân đã bao vây, lập tức cứu được Diệp Vân Âm thoát khỏi, trước ánh mắt kinh ngạc của Khắc Tư A Lạp, Lý Thiên Thành đã chọn Diệp Vân Âm mà không phải Sở Diên.

Ba vạn cấm vệ quân trong chốc lát đã vây kín một vạn quân địch, Khắc Tư A Lạp bắt đầu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

...

“Hoàng hậu, nàng có sao không?” Lý Thiên Thành lo lắng nhìn Diệp Vân Âm, hắn kéo nàng vào lòng xem xét vết thương.

“Thần... thần thiếp chỉ bị trầy xước nhẹ!” Nàng ta một nửa vui mừng, một nửa khó nhọc nhìn Khắc Tư A Lạp đang cực nhọc chống cự bên dưới.

Đây cũng là một trong những kế hoạch mà Diệp Vân Âm sắp đặt, nếu như Lý Thiên Thành chọn Sở Diên, thì nàng lập tức trở mặt thành thù.

Nhưng nếu hắn chọn nàng, vừa hay một mũi tên trúng được hai đích, Sở Diên có thể bị diệt trừ, Lương Quốc cũng không còn là mố đe dọa của nàng.

“Hoàng thượng vậy... vậy Sở phi phải làm sao?” Diệp Vân Âm buồn bã nói.

“Không sao, nàng không cần quan tâm, y không chết được!”

Trước thế trận vây quanh, Khắc Tư A Lạp cuối cùng cũng chạy thoát, ông ta lén lúc trốn tránh khỏi cấm vệ quân, nhanh chóng thoát thân trong biển máu.

Binh đoàn Lương Quốc thất thủ, tổng thể đều bị diệt trừ, chỉ riêng tên đứng đầu đã co dò bỏ chạy.

Một vạn quân binh còn dám so với ba vạn cấm vệ, Lương Quốc ngu si đã thua thêm một lần nữa, giấc mộng giang sơn đã hoàn toàn vụt tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.