“Khởi bẩm hoàng thượng, Lương Quốc yếu thế đã bị quân ta diệt sạch!”
Lý Thiên Thành lập tức buôn tay Diệp Vân Âm, hắn lập tức hỏi: “Vậy Sở Diên đang ở đâu?”
Huyết tướng quân trầm ngâm đôi lát mới mở miệng: “Bẩm hoàng thượng, Sở phi hiện tại không được tốt lắm, cấm vệ đang trên đường mang y trở về!”
Lý Thiên Thành nghe vậy thì sững sốt lập tức chạy tức tốc tìm y, ban nãy hắn vô cùng hối hận, trong lòng hiện tại chỉ mong y được bình an.
Nhìn cảnh tượng máu me trước mắt, hắn chết lặng mà nhìn xung quanh, Lý Thiên Thành hét lớn gọi: “Diên nhi...”
Xung quanh không có ai đáp trả, Lý Thiên Thành lập tức sợ hãi, rõ ràng hắn đã căn dặn nhất định phải theo sát y, cuối cùng lại để y xảy ra chuyện.
Trong phút chốc hắn nhìn thấy y được cấm vệ khiêng y vào, Sở Diên với khuôn mặt nhợt nhạt cùng máu không ngừng chảy đã khiến Lý Thiên Thành chết nghẹn.
Hắn quát: “Tại sao lại như thế? Trẫm đã nói các ngươi không được để y có chuyện, tại sao lại chảy nhiều máu như thế?”
Đám người đó hốt hoảng quỳ xuống.
“Hoàng thượng, chúng thuộc hạ đã bảo vệ Sở phi hết mực, nào có để y bị thương... nhưng... nhưng không biết vì nguyên do gì, bụng lại quặn thắt, Sở phi ngã xuống, chúng thuộc hạ cũng lực bất tồng tâm!”1
“Các ngươi!” Hắc tức giận tiến đến ôm người vào lòng, một lũ ngu xuẩn có bấy nhiêu cũng làm không xong, Diên nhi của hắn nếu có mệnh hệ gì hắn sẽ chém... chém hết!
...
Trên đường Lý Thiên Thành toát cả mồ hôi, cơ thể y ngày càng lạnh, hạ thể không ngừng đổ máu, thoát chốc đã thấm đẫm cả bộ y phục trắng, loang lổ vào long bào của hắn.
Uy nghiêm của hắn đã bị hoàng cảnh chật vật này làm cho giảm xuống vài phần.
“Lưu thái y, phải rồi chỉ có Lưu thái y!” Hắn gấp rút chạy tới thái y viện, trước những ánh mắt bàn tán, lần nữa đem y từ cõi chết trở vào đây!
Sắc mặt người trong lòng ngày một trắng bệnh, hơi thở của y suy yếu đến mức không thể nào cảm nhận.
Tay hắn run run mà đặt y nằm lên giường, hắn vội kéo mấy thái y lại, hung tợn phân phó: “Cứu y! Bằng mọi giá phải cứu được y, nếu như y không thể tỉnh lại thì các ngươi chuẩn bị đầu lìa khỏi cổ!”
...
“Hoàng thượng, Sở phi sảy thai rồi, cần phải mổ bụng lấy thai nhi ra, nếu không sẽ không sống được!”
Hắn chớp mắt nhìn Lưu thái y: “Mổ bụng lấy thai nhi?”
“Nếu hoàng thượng không thể đưa ra được quyết định, chúng thần cũng sức cùng lực kiệt!”
Hắn nói: “Mổ đi!”
Lý Thiên Thành cảm thấy mắt mình ướt sũng, chưa kịp chớp mắt đã bị đẩy ra khỏi thái y viện.
Ba ngày trước.
“Diệp Vân Âm không mang thai sao?”
Tiền thái y lắc đầu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, vào nửa tháng trước thần đã xem mạch cho nương nương, lúc đó nương nương bị phong hàn, thần không hề cảm nhận được hỷ mạch!”
Sau đó hắn liền hỏi: “Ngủ cũng một đêm, có thể khiến người đó mang thai không?”
Tiền thái y nhẹ giọng nói: “Nếu khi người tỉnh dậy xung quanh không để lại dịch thể, chắc chắn không thể khiến người đó mang thai. Hơn nữa, thần đã chuẩn mạch vào nửa tháng trước, nương nương hoàng toàn không có hỷ mạch, làm thế nào có thể mang thai được một tháng?”
Nghe vậy Lý Thiên Thành mới nhận ra, chính hắn đã bị nàng ta xoay như chong chóng.
Lý Thiên Thành nhớ lại ngày hôm đó, hắn lạnh lùng đem y nhốt vào lãnh cung thì không khỏi rùng mình.
Sở dĩ hắn cảm nhận được bản thân đã bỏ sót chuyện gì đó liền đưa cho Tiền thái y một túi hương: “Trầm hương này là của Diệp Vân Âm đưa cho trẫm, ngươi kiểm tra xem trong đó có những gì?”
Tiền thái y đón lấy thì nhíu mày, ông lắc đầu nói: “Đây không phải trầm hương mà là gỗ Tuân Hoan, loại gỗ này nhìn thì giống trầm hương, nhưng độc tính sẽ khiến đầu óc mệt mỏi tạo thành ảo giác, nếu lâu ngày dùng tới sẽ tạo ra hai tính cách trên một cơ thể... chẳng lẽ?”
Lý Thiên Thành gật đầu: “Trước đó Lưu thái y đã khuyên trẫm không nên dùng, ngoài ra cũng không nói rõ như ngươi!”
“Chẳng trách...”
“Diệp Vân Âm đó có vấn đề, nàng ta chắc chắn không đơn giản là con cháu hoàng thất, Diệp Vân Âm mà trước đây trẫm biết không phải là một kẻ giấu đầu lòi đuôi như vậy!”
“Vậy hoàng thượng sẽ tính thế nào đây?”
“Trẫm phải vạch trần gương mặt đang ẩn giấu dưới lớp mặt nạ đó!”
...
Hiện tại những thứ mà hắn muốn đã điều tra rõ rồi, nhưng lại đánh mất một thứ quan trọng.
Hắn nào biết y có thể mang thai? Trăm tính ngàn tính cũng không tính tới, chính hắn đã tự tay hại chết cốt nhục của mình.
Lý Thiên Thành bỏ mặc hết tất cả, hắn làm người thất bại như thế, kể cả người hắn thương yêu nhất cũng không bảo vệ được.
Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng thống khổ, vừa rồi những lời tàn nhẫn lúc đối diện Khắc Tư A Lạp, Sở Diên đều nghe thấy hết, y nhất định sẽ rất hận hắn khi thốt ra được những lời tàn độc như thế.
Cái gì mà nam sủng có cũng được mất cũng chẳng sao, hắn sao có thể thốt lên được những lời không phải người như thế?
Đáng chết, hắn thật đáng chết, hắn mà một kẻ lòng dạ sắc đá, y nói không sai trái tim của hắn không chỉ làm bằng sắt đá, ngay cả não của hắn cũng được đúc từ thạch cao. Vì đã được đúc từ thạch cao nên mới không lường trước được hậu quả.
Lúc nhìn ba vạn quân đánh một vạn quân địch hắn đã khoái chí cười lớn, nào ngờ đến phút cuối lại đến phiên hắn bị tuyệt vọng ăn mòn.
Là mổ bụng, y phải bị rạch xuống đi từ đường dao nhỏ, kéo thai nhi sớm đã tắt lịm kia ra, nếu trong quá trình có sơ sót, không chỉ thai nhi chết yểu, ngay cả Sở Diên cũng sẽ chết cùng nó.
Lý Thiên Thành vừa nghĩ đến cảnh tượng máu me đó đã không chịu nổi mà ngất xỉu, trong cung một phen hỗn loạn, thái y trên dưới ba mươi người đã hết mười người đỡ lấy hắn đem về tẩm cung.
Sở Diên chưa nguy kịch thì hoàng thượng đã lâm vào mê man trước, bọn họ kiểm tra hết thảy một lượt, hoàng thượng vì hoảng sợ tột độ nên mới ngất xỉu.
Tin tức lập tức lan truyền, hoàng thượng khỏe mạnh lại đột nhiên ngất xỉu, hơn nữa còn được chẩn đoán là kinh hãi đến mức máu không thể này truyền đến đại não mới ngất xỉu như vậy.
...
Thái Y viện.
Sở Diên được Lưu thái y kéo từ cõi chết trở về, nhất thời chưa thể tỉnh dậy.
“Sở Diên ơi Sở Diên, sao ngươi lại phải khổ như thế này?” Lưu thái y biết bản thân không nên chen chân vào đoạn tình này, nhưng không thể làm lơ được.
“Khổ như thế này, biết vậy mấy lần trước sẽ không cứu ngươi, như vậy sẽ không phải đi đến bước đường này!”
...
Hai ngày sau.
Lý Thiên Thành túc trực bên cạnh Sở Diên đã hơn hai ngày, tuy nhiên hắn vẫn không thấy y có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn đau lòng chạm nhẹ vết sẹo dưới bụng y, lòng lại nhói lên từng chút.
Hắn bẻ khớp tay kêu rốp rốp, lập tức đen mặt đi đến nhà lao.
...
Rầm một tiếng rõ lớn, xung quanh vang dội những âm thanh ru rú. Hắn bước đi chậm rãi vào trong, nhìn kẻ mang y phục phạm nhân đã được treo trên cái trụ thật lớn, không khỏi nở một nụ cười khinh thường.
“Thật oai phong, cái này thật sự dành riêng cho ngươi nhỉ? A Lạp!” Hắn chạm nhẹ lên sợ xích đã được khóa chặt trên người kế ngu si, trong lòng không khỏi phấn khởi.
“Câm miệng!” Khắc Tư A Lạp tức giận vùng vẫy.
“Đáng tiếc... bị chặt đứt mấy cọng gân vẫn còn có thể giãy dụa? Đáng ra trẫm nên lóc da, rút xương của ngươi trước mới phải!”
Vào ngày hôm qua binh của hắn đã tiến tới Lương Quốc, bắt được không ít những kẻ còn sót, trong đó cũng bắt được kẻ đứng đầu này đây!
Dám làm tổn hại Diên nhi của hắn, sao hắn có thể tha cho được? Không chỉ Khắc Tư A Lạp mà cả Diệp Vân Âm cũng đã bị nhốt vào ngục tối.
Khác với Diệp Vân Âm, Khắc Tư A Lạp được nếm mùi vị chiêu đãi cực kỳ tốt của hoàng đế Dục Quốc, những khốc hình mà trước đây hắn ít khi dùng tới đã được áp dụng cho riêng đại hãn Lương Quốc.
Cử bao nhiêu kẻ trà trộn, hắn liền tính mỗi kẻ là một ngày dày vò.
Tất thảy có bảy mươi hai kẻ được đột nhập và bị phát hiện, hắn liền lần lượt từng ngày dày vò đại hãn của bọn chúng.
Một ngày là một khốc hình khác nhau, liên tiếp bảy mươi hai ngày dùng hình, khiến kẻ này sống không bằng chết.
“Ta khinh! Kẻ như ngươi không xứng có cả giang sơn!”
Lý Thiên Thành cười hỏi: “Vậy ngươi xứng có được giang sơn của ta sao?”
Đương nhiên không thể, bởi vì Lý Thiên Thành chưa từng để bất kỳ ai cướp thứ gì thuộc về hắn.
“A Lạp, ngươi thất bại ba lần rồi, cả hai lần trước đều do Lý Dục nhân từ, không phải là do ngươi may mắn. Sở dĩ ngươi sống được đến ngày hôm nay là do Lý Dục nể tình cũ mà tha cho ngươi. Kẻ phản bội như ngươi đầu quân Lương Quốc, soán ngôi đoạt vị người cứu mạng mình, đã nên xuống địa ngục từ lâu!
Đừng hỏi vì sao trẫm biết, chỉ trách miệng chó không thể mọc được ngà voi, ngươi chơi lớn như vậy, đặt niềm tin cho Diệp Vân Âm, trẫm cũng hiểu được vì sao kết cục thế này lại giành cho ngươi!
Đôi lúc nên động não một chút, có như vậy mới không rước họa vào thân. Là ngươi động vào vảy ngược của trẫm, kết cục hiện tại cũng là ngươi đáng nhận lấy!”
Nói xong Lý Thiên Thành lập tức ra hiệu cho cai ngục, tiếp theo sẽ là dùng roi gai đánh lên từng lớp da thịt, cho đến khi cả thân thể đều in hằn vết cắt mới dừng lại.