Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 210: Chương 210: Ác mộng




“Hoàng thượng hôm nay đến An Hoà cung hay đến Trường Dương cung?” Yến công công cúi đầu hỏi nhỏ.

Lúc này Lý Thừa Húc mới thăng trầm ngước lên nhìn ông. Hắn nghĩ hay là đến An Hoà cung?

Trường Dương cung mấy nay hắn không muốn đến, chẳng hiểu thế nào hắn lại muốn đến An Hoà cung hơn.

“Hôm nay đến An Hoà cung... nhưng mà đừng thông báo!”

Yến công công khó hiểu hỏi lại: “Không thông báo thật à hoàng thượng?”

Lý Thừa Húc gật đầu rồi lại tiếp tục phê tấu chương.

...

Đêm đã muộn, An Hòa cung một mảnh tối đen, chỉ le lói một ngọn nến nhỏ trong phòng Mạc Thừa Quân.

Lạch cạch, lạch cạch, gió bên ngoài không ngừng thổi vào, theo đó là tiếng tí tách của mưa rơi.

Mạc Thừa Quân và Thừa Nam đang chơi kịch câm. Ánh đèn phảng phất khung hình được y tái hiện, tựa hồ rất vui vẻ.

Thừa Nam thích thú muốn lấy con rối trên tay y, bàn tay nhỏ vừa đưa ra lập tức một tiếng động lớn phá vỡ bầu không khí ấm cúng.

Lý Thừa Húc vừa đến đã đá cửa đi vào, hắn liếc nhìn hai phụ tử bọn họ đang khuỵu gối dưới đất. Bỗng chốc tầm mắt ánh lên chút lệ khí, hắn quát.

“Các ngươi đang làm gì?”

Những con rối nằm rải rác dưới mặt đất càng khiến Lý Thừa Húc thêm tức giận, bọn họ là đang làm trò tà ma ngoại đạo gì vậy?

Đêm hôm khuya khoắt, tính nguyền rủa hắn hay sao?

Mạc Thừa Quân vội thu lại những hình nộm và con rối dưới đất, y đem chúng bỏ vào một cái gương nhỏ, sau đó kéo Thừa Nam ra sau.

“Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, bọn ta chỉ là muốn chơi đùa một lát!”

Thế nhưng Lý Thừa Húc không tin, hắn giận dữ đi đến: “Không phải ghét trẫm đến mức muốn nguyền rủa trẫm sao?”

Mạc Thừa Quân nắm chặt nắm tay, gắt gao bảo bọc hài tử bên cạnh. Y nhắm mắt lại, thở dài nhìn hắn.

“Nếu vậy hoàng thượng nghĩ ta là đang làm gì? Dùng số con rối này, nguyền rủa ngươi sao?”

Hắn phì cười nắm khớp hàm y: “Quả nhiên ý nghĩ của ngươi là như vậy, ngươi vốn dĩ đã muốn nguyền rủa trẫm rồi!”

Lý Thừa Húc giống như một tên ác ma không hơn không kém, hắn lúc nào cũng nghĩ xấu về y, lúc nào cũng cho rằng Mạc Thừa Quân luôn muốn ám toán hắn.

Hắn vậy mà nghĩ y muốn dùng những con rối này luyện thành một thứ tà ma, đêm đến điên cuồng nguyền rủa hắn!

Vốn dĩ chỉ là một trò chơi đơn giản, nhưng qua tầm mắt hắn lại trở thành mầm họa.

Mạc Thừa Quân đến giờ cũng lười giải thích, y gật đầu mỉm cười nói với hắn.

“Đúng vậy, ta đang nguyền rủa ngươi, muốn tống tên ác ma nhà ngươi biến khỏi thân xác này!”

Ngay lập tức liền chọc điên hắn, Lý Thừa Húc thẳng tay giáng cho y một tát thật mạnh, khiến Mạc Thừa Quân chao đảo ngã xuống đất.

Khoé môi chảy ra một dòng máu, y nghiêng đầu để lộ năm ngón tay đang ẩn hiện thất thường trên khuôn mặt.

Mạc Thừa Quân lau nhẹ khóe môi, y nhìn đến đứa trẻ đang chậm rãi rơi nước mắt. Lúc này đây sao y không nghe thấy nó càn quấy, nó đứng đó hai mắt ngấn nước nhìn y.

“Đừng khóc!” Y khàn giọng nói.

Chỉ thấy Thừa Nam gật đầu, sau đó lau nước mắt, cắn răng nhìn y.

Lúc này Lý Thừa Húc lại lôi mạnh y lên, hắn trừng mắt quát lớn: “Còn muốn ngoan cố?”

Xin hắn đi, cầu hắn đi...

Chỉ cần y cầu xin, chỉ cần y van nài hắn nhất định buông tha y...

“Hoàng thượng còn muốn ta nói gì đây?”

Mạc Thừa Quân đột nhiên lên tiếng, trong căn phòng tối đen, hắn chợt nhìn thấy ánh mắt bi ai của y.

Hắn muốn y nói gì?

Hắn cũng không biết nữa, chỉ muốn y nhận sai, muốn y cầu xin hắn!

“Ngươi không muốn giải thích sao? Không muốn xin trẫm cho ngươi một cơ hội giãi bày sao?”

Mạc Thừa Quân lắc đầu, có lẽ không cần tới, y không cần hắn cho y một cơ hội, nghĩ nghĩ chắc đủ rồi, bấy nhiêu đã đủ rồi!

“Không có, chính là... giống như ngươi nghĩ!” Mạc Thừa Quân thở dốc nói với hắn, lòng ngực đập mạnh, giống như cướp hết hô hấp của y.

Mạc Thừa Quân thật sự mệt mỏi, y không muốn nói gì nhiều, chỉ muốn lúc này hắn làm gì cũng được, sau đó đi đi!

Nhưng không chờ y nghĩ xong, hắn đã kéo y ra ngoài, Lý Thừa Húc hùng hùng lửa giận kéo Mạc Thừa Quân đi.

Lý Thừa Nam phía sau nhìn thấy cũng hoảng loạn chạy theo.

Dưới bầu trời đen kịt, khung ảnh ba người hoà vào màn mưa.

Lý Thừa Húc gắt gao ghì chặt Mạc Thừa Quân, hắn đem y kéo vào lòng ngực hắn, mạnh bạo càn quấy khoang miệng y, hắn đem đầu lưỡi thăm dò bên trong, mạnh mẽ cạy miệng y.

Mạc Thừa Quân giằng co với hắn, y liên tục, liên tục đẩy hắn ra, nước mưa làm mắt y nhoè đi.

Mạc Thừa Quân run lên, y bị hắn làm cho sợ hãi. Hắn đúng là ác ma, một tên ác ma đang ẩn náu trong thân thể con người, hắn như loài vật khát máu, bất cứ lúc nào cũng có thể hút hết máu của y.

“Dừng lại đi, xin người dừng lại đi... dừng lại đi...” Lúc bấy giờ Lý Thừa Nam đã đuổi kịp, nó lạnh đến run người, hai chân tê cứng không thể đứng vững, nó ngã xuống dòng nước lạnh lẽo, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn phụ thân.

Mạc Thừa Quân nhìn thấy Thừa Nam ngã xuống càng hốt hoảng hơn, y ra sức, ra sức đẩy mạnh hắn chạy đến chỗ Thừa Nam.

Nhóc nhỏ đang run rẩy, sắc mặt nó tái xanh, nó khóc, khóc rất nhiều, hai tay nó lạnh ngắt, run run ôm lấy y.

“Không được làm hại... phụ thân...” Nó nói đến đây thì ngất lịm.

Cũng phải, thân thể Mạc Thừa Quân còn lạnh đến mức này, huống hồ Thừa Nam còn nhỏ như vậy, nó còn lạnh hơn y gấp trăm ngàn lần.

“Mau gọi thái y, nhanh lên mau gọi thái y... cầu ngươi mau gọi thái y đi, Lý Thừa Húc xem như ta cầu ngươi cứu nó đi...”

Mạc Thừa Quân khóc lóc ôm chặt Thừa Nam, y muốn đứng dậy nhưng không có sức, y yếu ớt chỉ biết van xin hắn.

Lý Thừa Húc thắng rồi, y đã chịu van nài hắn.

Hắn có vui không?

Hắn không vui, một chút cũng không vui...

Hắn hoảng hốt chạm vào khuôn mặt lạnh tanh của đứa trẻ ấy, hắn cảm nhận nhiệt độ như băng tảng, không hề có một chút ấm áp.

Hắn lúc này thật sự kinh động, hắn cúi người nhấc bổng đứa trẻ ấy lên.

“Đừng khóc đi thôi... đến chỗ thái y...”

Mạc Thừa Quân ngước mắt lên nhìn hắn, y lắc đầu cười khổ nói: “Ngươi giúp ta mang nó đến đó trước đi, ta nghỉ một chút chờ chân bớt tê sẽ đến ngay...”

Y nói rất nhỏ, tựa như đang thì thầm, hắn cố gắng lắng tai mới nghe được lời y nói.

Hắn gật đầu, mạng người quan trọng, sau đó đi mất.

...

Thái Y viện.

Lý Thừa Húc mang Thừa Nam đặt trên lên giường, hốt hoảng gọi: “Tần thái y, Tần thái y!”

Tần thái y đang điều chế thuốc nghe hắn gọi liền dừng động tác, gấp gáp chạy ra.

“Hoàng...”

“Mau lên xem nó đi, nhanh lên!”

Tần thái y vội nhìn tiểu thái tử, ông giật mình khi phát hiện thân thể lạnh đến mức này.

“Tiểu Ngọc mau lên đem nước ấm vào đây!”

Trước tiên phải làm ấm người lên trước, nếu không tiểu thái tử sẽ chết vì cóng.

...

Tầm một canh giờ sau, lúc này Tần thái y thật sự vất vả mới khiến Thừa Nam ấm hơn. Tuy nhiên vẫn chưa thể tỉnh lại.

“Sao rồi?” Lý Thừa Húc từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng nhìn, hắn lo lắng hỏi Tần thái y.

“Hoàng thượng, tiểu thái tử dầm mưa lâu như vậy chẳng lẽ không ai phát hiện?”

Có, hắn có phát hiện, nhưng lúc ấy hắn rất tức giận nên không chú ý tới.

“Nếu đến đây chậm trễ... e là...”

Hắn lúc này mới biết mình sai rồi, hắn giận y nhưng lại kéo theo Thừa Nam vào cuộc.

Nếu chậm một bước hắn sẽ là một kẻ sát nhân.

“Chờ đã Mạc Thừa Quân đâu?” Hắn lúc này mới phát giác bên cạnh trống vắng một người.

Rõ ràng y đã nói hắn mang Thừa Nam đến trước y sẽ đến sau mà?

Y đâu?

Chẳng lẽ vẫn còn ở đó?

Hắn lúc này mới vội vã chạy ra khỏi Thái Y viện, gấp đến mức không kịp nghĩ nhiều.

Ngoài trời vẫn còn mưa, hắn chạy thật nhanh, tầm mắt ngày càng mờ đục, phút chốc đã không còn nhìn rõ.

Hắn hét lớn gọi tên y: “Mạc Thừa Quân!”

Không thấy y đáp lại, hắn lại tiếp tục tìm kiếm.

...

Lúc này Mạc Thừa Quân đã đi đến nửa đoạn đường.

Y rất lạnh, lạnh đến mức không sao di chuyển.

Trong đầu chỉ có duy nhất hình ảnh của Lý Thừa Nam.

Con trai đang chờ y, nếu còn lề mề như thế nói không chừng đến cả y cũng chết cóng.

Trước mặt ngày một mờ ảo, phút chốc đã chìm vào bóng tối, Mạc Thừa Quân phì cười, đúng thật ngu ngốc!

“Thừa Quân!”

...

Thế nhân thường có câu, một khi đã bước vào cửa tử, những kí ức màu nhiệm sẽ lần lượt xuất hiện, kéo người đang lạc bước vào trong ảo cảnh.

Nếu chọn đúng đường lại có thể tiếp tục sống.

Nhưng nếu chọn sai đường sẽ vĩnh viễn ở trong đoạn kí ức huyền ảo kia, mãi mãi không thoát ra rước.

Mạc Thừa Quân đang đứng trước ba con đường lớn.

Phía trước y nhìn thấy phụ mẫu lúc nhỏ của y, bọn họ trước lúc bị giết chết vẫn đang vẫy tay nhìn y.

“Quân nhi, mau đến đây!” Hai người bọn họ tươi cười dang tay ra, muốn đón y đến đó.

Thế nhưng ngay lúc y vừa bước đến, đám hắc y nhân đó đã giết chết bọn họ, diễn cảnh kia phút chốc lấp đầy bằng bi thương, máu tươi nhuộm một vùng trong thật ghê rợn.

Mạc Thừa Quân bi thương gọi: “Mẫu thân, phụ thân...”

Tiếp đến y nhìn thấy phía bên trái là đám người của kỹ viện, bọn chúng muốn bắt y, Mạc Thừa Quân sợ hãi lùi về sau, vừa hay chạm phải một người lạ.

Y ngước mắt lên bất ngờ nhìn thấy Lý Thừa Húc, hắn đưa tay ra cười nói: “Ca ca bảo vệ đệ!”

Mạc Thừa Quân gật đầu đưa tay ra, y được ca ca kéo dậy, lúc y vừa định nói tiếng cảm ơn, bỗng nhiên người trước mặt y lại là Lý Thừa Húc của hiện tại.

Hắn nắm cổ tay y, lôi mạnh rồi đẩy y ngã xuống.

“Còn muốn ngoan cố?”

Mạc Thừa Quân bịt tai không muốn nghe, y xoay mặt qua hướng khác lại nhìn thấy Thừa Nam ngã xuống, người nó lạnh ngắt, bất động không nói gì.

Y hất tay Lý Thừa Húc ra chạy đến, nhưng phút chốc Thừa Nam của y đã biến mất, tất cả như một cơn ác mộng dày vò y.

Mạc Thừa Quân xoay người, xung quanh dần phủ màu đen, y loạng choạng bước đi trong đêm tối, y hoảng hốt tìm kiếm một chút ánh sáng huyền ảo.

Thế nhưng tất cả đều không có, y như lạc vào một thế giới khác, một thế giới không có sự sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.