Trong lúc Mạc Thừa Quân vẫn còn chìm trong bóng tối, y bỗng nhiên thấy một ánh sáng le lói trước mặt. Y do dự nửa muốn bước nửa lại không, cứ thế chôn chân tại chỗ không hề tiến lên một bước.
Trong đầu y liên tục xuất hiện hai câu nói.
“Tiến lên đi, mau đi về hướng đó!”
“Đừng! Đừng đi đến đó, không lẽ ngươi không nhớ? Thế gian này chẳng ai cần ngươi cả!”
Phải ha?
Quả thật không ai cần y, lần lượt từng người đều đã bỏ rơi y rồi.
Cuối cùng chỉ có một mình y, đơn thân độc mã.
Mạc Thừa Quân như chết lặng trong bóng tối triền miên, không một giây phút nào khiến y bình tâm.
Đáy lòng dân lên tư vị mặn đắng... hay là thôi đi... cứ như thế chết ở đây?
...
Lý Thừa Húc nhìn chằm chằm Mạc Thừa Quân, đã ba ngày trôi qua y vẫn không tỉnh, hắn vẫn luôn ở đây, vẫn luôn chờ nhưng y không thấy y thức giấc.
Y ngủ lâu quá, lâu đến mức làm hắn bồn chồn, trái tim hắn muốn phần kích động, nội tạng cũng không ngừng sôi trào.
Hắn sợ, sợ y sẽ chết...
“Phụ thân sẽ tỉnh lại không?” Thừa Nam nhìn hắn, ánh mắt hổ phách như muốn xuyên thấu cả tâm can.
Nếu không phải hắn ép buộc Mạc Thừa Quân, thì y cũng không hôn mê lâu như vậy.
Thừa Nam hỏi cũng giống như trách hắn, trách hắn vô tâm mới khiến tình cảnh lâm vào bước đường này.
Có tỉnh lại không?
Đương nhiên có! Thế nhưng hắn không biết bao giờ y sẽ tỉnh lại, hoặc là ngay lúc này, hoặc là sáng hôm sau.
Thế nhưng hắn không dám chắc... cũng không dám đoán bừa...
Mạc Thừa Quân mạnh mẽ như vậy nhiều lần ở trước mặt hắn tỏ ra uy thế không muốn khuất phục, y cường mạnh như vậy chắc chắn sẽ tỉnh lại. Rất nhanh thôi y sẽ tỉnh, sau đó lại như trước tiếp tục đối chọi với hắn.
Ba ngày rồi, hắn không ăn cũng không ngủ...
Ba ngày rồi, hắn vẫn luôn túc trực bên cạnh y...
Thời gian thật chậm rãi, từng phút từng giây hắn đều trông mong đến lúc y mở mắt ra nhìn hắn.
Thế nhưng hắn không thấy y tỉnh lại!
“Thừa Nam... con có hận ta không?”
Hận hắn không?
Nó có hận không?
“Phụ thân sẽ tỉnh lại không?” Nó lại lập lại câu hỏi đó, vẫn nhìn hắn chăm chú!
Lý Thừa Húc cười khổ, hắn nói: “Sẽ tỉnh!”
Thừa Nam lúc này không nhìn hắn nữa, nó nắm tay Mạc Thừa Quân, buồn bã trả lời hắn: “Nếu tỉnh thì không hận!”
Chỉ với năm từ này cũng đã đủ khiến hắn nhẹ lòng.
May quá nó không hận hắn, hắn biết, biết y sẽ tỉnh, vì thế rất an tâm!
Lý Thừa Húc nắm tay nó, hắn nói: “Ta sai rồi, nếu phụ thân con tỉnh lại, phụ hoàng sẽ không như thế nữa!”
Nhưng Thừa Nam không đáp lời hắn, nó vội rụt tay về, lạnh nhạt xoay lưng: “Đến giờ học rồi, con phải nhanh đến chỗ Tả đại nhân!”
“Được, vậy con đi đi...”
“Tạm biệt... phụ thân...”
Không có tạm biệt hắn, chỉ có tạm biệt y.
Lý Thừa Húc nhìn bóng lưng Thừa Nam xa dần mà lòng nhói đau.
Chẳng hiểu vì lẽ gì hắn lại thấy rất hụt hẫng, tận sâu trong đáy lòng hắn không muốn kết quả này.
Hắn không muốn trở thành một người quá sức mờ nhạt trong tâm trí Thừa Nam, cũng không muốn nó xa cách với hắn như vậy.
Lúc này hình như hắn biết mình sai rồi!
Tuy vậy đã muộn rồi... liệu còn có thể quay đầu không?
...
Nắm lấy tay y mà hắn run rẩy, lạnh như thế giống như một cỗ thi thể...
Y bất động không để lộ một biểu cảm, từ đầu đến cuối hai mắt đều nhắm nghiền, thời gian ngày một trôi, hắn thật sợ vĩnh viễn y cũng không tỉnh lại.
Mới vừa nãy hắn còn chắc nịt y sẽ tỉnh, nhưng lúc này đây giống như trải qua vạn năm vậy!
...
Lúc Lý Thừa Húc rời khỏi đã vào tầm giờ chiều.
Mạc Thừa Quân khẽ động đậy, y vừa thoát khỏi cơn ác mộng, một cơn ác mộng dai dẳng và triền miên.
Y liếc mắt nhìn xung quanh mới phát hiện không phải An Hòa cung mà là tẩm cung của hắn, Mạc Thừa Quân nhíu mày, chân nhẹ đặt xuống muốn rời khỏi đây.
Thế nhưng y hôn mê nhiều ngày như vậy, cơ thể đã không chống đỡ được nữa.
Vừa mới định đứng dậy, cơn choáng váng đã ập tới rất nhanh đã đánh úp y.
Mạc Thừa Quân thở dốc khuỵu gối xuống, vai khẽ run.
“Thừa Quân...” Lý Thừa Húc thấy y ngã xuống vội đi đến đỡ y dậy.
Trong lòng hắn cực kỳ vui sướng, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới rằng y sẽ tỉnh lại, hơn nữa còn là hôm nay.
“Ngươi tỉnh rồi, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, ngươi có biết ta chờ ngươi rất lâu không?”
Mạc Thừa Quân không đáp, y mệt mỏi nhắm mắt lại không muốn cùng hắn luyên thuyên.
Chỉ cần nghe giọng nói của hắn y đã không nhịn được mà sợ hãi.
Hắn là ác ma! Một tên ác đang ẩn náu trong thân xác Lý Thừa Húc, hắn không phải người mà y chờ đợi.
“Thừa Quân...” Không thấy y đáp hắn lại lên tiếng: “Đừng im lặng như thế, ta rất lo lắng cho ngươi...”
“Được hoàng thượng lo lắng, ta đây rất vinh hạnh!” Nhưng hồng ân của ngươi lớn quá, chỉ sợ nhận không nổi.
Mạc Thừa Quân không muốn nhận hồng ân của hắn, những thứ mà hắn cho đều kèm theo thời hạn.
Y không muốn nhận, cho dù nó là của y nhưng rất nhanh sẽ hết thời hạn.
Đến lúc đó những thứ mà y đang có cũng như sẽ tan biến theo thời gian.
“Ta biết ngươi hận ta, nhưng cũng không thể làm hại bản thân, ngươi hôn mê ba ngày rồi, Thừa Nam rất lo lắng cho ngươi...” Cả ta cũng lo cho ngươi.
Thế nhưng Lý Thừa Húc không có can đảm thốt hết câu sau, bởi vì hắn biết y nhất định không tin!