Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 172: Chương 172: Ân oán




Đường Khuyết đứng trên mái nhà, quan sát tứ phía, xác định không có một ai hắn mới yên tâm phóng xuống.

Đường Khuyết mắt láo lia nhìn xung quanh, hắn biết Bạch Nhân Sư không có ở đây, vì thế mới đi đến bên cửa sổ cẩn thận chọc một lỗ nhìn vào bên trong.

Cũng may giờ này chỉ còn một mình Cố Vân ở trong phòng.

Đường Khuyết cẩn thận mở nhẹ cánh cửa, nhẹ nhàng bước vào bên trong, hắn quan sát Cố vân hơi thở đều đặn mới biết y vẫn đang ngủ.

“Tiểu mỹ nhân, mau tỉnh đi!”

Cố Vân dụi dụi mắt y nhìn hắn ngơ ngác hỏi: “Là ngươi sao?”

Mắt thấy Cố Vân đang ngạc nhiên nhìn mình như thế, bỗng chốc khiến hắn hơi mỉm cười, Đường Khuyết tiến tới ngồi bên cạnh Cố Vân, bàn tay nóng ấm của hắn nhẹ chạm vào bàn tay lạnh lẽo của y, hắn tươi cười nói.

“Ta đến đón người đây chúng ta mau đi thôi!”

Thế nhưng Cố Vân lập tức rút tay lại, y lắc đầu xua tay.

“Ta không thể đi cùng ngươi, một chút nữa sư phụ sẽ đến, người sẽ rất tức giận ta không muốn làm người tức giận, vì thế ngươi mau rời khỏi đây!”

Đường Khuyết nhíu mày nhìn Cố Vân, hắn túm lấy cánh tay ra sức bóp chặt, tức giận nói: “Tại sao chứ, tại sao lúc nào ngươi cũng quan tâm đến đại ma đầu đó, ngươi vì cớ gì không thể theo ta? Ngươi tốt nhất đừng nên ở cạnh ả ta, nếu không một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào đường cùng!”

Cố Vân lại tiếp tục lắc đầu: “Ngươi điên rồi, người là sư phụ của ta, ta làm sao có thể bỏ người lại một mình? Hơn nữa dù sư phụ của ngươi và sư phụ ta có thù hận như thế nào, giữa ta và ngươi cũng là phận vãn bối, tốt nhất đừng nên xen vào chuyện của tiền bối!”

Đường Khuyết sớm đã nghe tai tiếng của Bạch Nhân Sư, biết được Bạch Nhân Sư là một kẻ mà thiên hạ ai ai cũng ghét, đương nhiên hắn cũng không ưa gì Bạch Nhân Sư.

Thù hận của Đường Nguyệt Lam và Bạch Nhân Sư đã đến thời khắc đỉnh điểm, nếu như để Cố Vân tiếp tục ở bên cạnh Bạch Nhân Sư, sớm muộn gì cũng sẽ cùng ả ta vong mạng.

“Tiểu mỹ nhân, người đừng tiếp tục lún sâu vào trong cuộc chiến này nữa, giữa ta và ngươi nếu hôm nay không cùng chung một thuyền, sau này gặp lại sẽ rất khó xử!”

Nghe Đường Khuyết nói như thế bỗng chốc khiến Cố Vân thất thần.

“Nếu như sau này có một ngày giữa ta và ngươi phải đứng trên bờ vực sâu, liệu ngươi có đẩy ta xuống đó không, thay trời hành đạo, tiêu diệt phản đồ?”

Đường Khuyết gật đầu, chắc nịt nói: “Đương nhiên là có! Nếu như có một ngày giữa ta và ngươi đứng ở bờ vực sâu không đáy, ta đương nhiên sẽ vì Thanh Sơn mà đến tiễn ngươi một đoạn!

Nếu như bây giờ ngươi cùng ta đứng chung một thuyền, ta nhất định sẽ không làm tổn hại ngươi, và cũng không để ngươi bị người khác tổn hại!”

Nếu như bây giờ cùng một thuyền, sau này cũng sẽ không phải khổ sở.

Hắn sợ nhất vẫn là tự tay giết chết Cố Vân.

Đường Nguyệt Lam không cho phép hắn phản bội sư môn, nếu như có thể khiến Cố Vân cùng hắn trở về Thanh Sơn, những ngày tháng sau này cũng không cần phải lo nghĩ đủ điều.

“Chẳng phải sư phụ của ngươi sớm cũng đã nhận được tung tích của sư phụ ta? Ngay mai có nội chiến, rốt cuộc cũng không tránh khỏi, bây giờ nếu ngươi rời khỏi, lúc gặp lại sẽ không phải khó xử, cứ xem như giữa ta và ngươi chưa từng gặp mặt!”

Cố Vân thật sự không muốn khó xử càng chồng chất, chi bằng hiện tại đoạn tuyệt, về sau cũng sẽ không phải mệt mỏi.

“Đao kiếm vô tình, ngươi đừng tiếp tục tiếp tay cho phản đồ. Ma đầu đó phản bội sư môn, tự lập môn phái đã khiến thiên hạ oán thán.

Ngươi lại ở cùng ả ta? Còn nữa, tên hôn quân ở Vạn An lầu cũng là một tên khốn kiếp bị thiên hạ nguyền rủa, giờ phút này cả phản đồ và hôn quân đều ở bên cạnh ngươi. Cố Vân ngươi rốt cuộc có còn muốn sống không vậy... quay đầu đi!”

Cố Vân lắc đầu ngả người về sau.

Y biết giữa hắn và y vốn không cùng tồn tại một đích đến, hắn theo con đường của chính phái còn y theo vẫn nhất quyết tin tưởng sư phụ, dù chết dù sống lòng vẫn không thể thay đổi!

Mặc dù Cố Vân cực kỳ có cảm tình với Đường Khuyết, nhưng tính cách của hắn và y vốn không thích hợp ở cạnh nhau.

Cố Vân là một người dỗi che đậy còn Đường Khuyết, hắn là một người xảo trá, bất cứ lúc nào những lời nói của hắn đều không thể khiến người khác tin tưởng.1

Cố Vân không tin hắn, y tin sư phụ.

“Ngươi về đi!”

“Tiểu mỹ nhân người thực sự muốn đuổi ta về hay sao?”

“Phải.”

Cố Vân kỳ thật không muốn nói chuyện cùng Đường Khuyết, bởi lẽ những lời của hắn đều bất kính với sư phụ.

“Tiểu mỹ...”

“Về đi, sau này cũng đừng tìm ta!”

...

Trong lúc đường Khuyết và Cố Vân đàng nói chuyện bỗng phía bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Hạo.

“Nguy rồi, nguy rồi! Sư huynh có chuyện chẳng lành rồi, lớn chuyện rồi!”

Cố Vân vội vàng lao ra ngoài, nhanh như chớp lao về phía Tiểu Hạo gặng hỏi.

“Sao thế có chuyện gì chẳng lành? Ngươi mau nói cho ta biết, có chuyện gì chẳng lành?”

Tiểu Hạo nhìn y ánh mắt có phần hoảng loạn: “Sư huynh phải làm sao đây? Bạch chưởng môn bị Đường Nguyệt Lam kéo đi rồi!”

Lúc này Cố Vân như chết lặng.

“Mau nói, bây giờ sư phụ đang ở đâu?”

Tiểu Hạo lắc đầu chỉ về hướng Tây.

“Hai người bọn họ đánh nhau vô cùng dữ dội phút chốc đã kéo chưởng môn đi về hướng bên đó rồi, bọn họ liên tục đánh chém không ai nhường ai!

Tất cả đều nát cả rồi, rừng trúc cũng bị chém trụi, bọn họ vẫn không ngừng đánh nhau, nói cái gì hôm nay ta và ngươi nhất định phải có một người chết!”

“Không thể như thế được, Đường Nguyệt Lam sao lại đến đây nhanh như thế, chẳng lẽ...”

Cố Vân xoay người, hốt hoảng nhìn phía sau.

Không thể nào, Đường Khuyết... hắn chẳng lẽ đi cùng với Đường Nguyệt Lam?

Thật không ngờ, chính hắn đã cấu kết với Đường Nguyệt Lam rốt cuộc cũng không chờ được rồi.

“Tiểu...”

“Câm miệng!” Cố Vân hét lớn rồi nhanh chóng chạy đi tìm Bạch Nhân Sư.

...

Lúc bấy giờ Vạn An vẫn không có gì bất thường.

Lý Thiên Thành vẫn vui vẻ cùng Sở Diên ủ rượu, cả hai sánh bước cùng nhau, cả ngày không biết mệt.

“Lạ quá, mấy ngày nay không thấy Cố Vân nhỉ? Chẳng biết người trẻ tuổi nghĩ gì nữa, hôm nay thế này ngày mai lại thế kia!”

Lý Thiên Thành thở dài nói: “Người trẻ tuổi luôn bận rộn mà, ai như chúng ta nhàn rỗi như vậy. Nghe nói Cố Vân đi tìm sư phụ của nó!”

Sở Diên gật đầu xem như đã hiểu, hóa ta là tìm sư phụ, cứ ngỡ đâu đã tìm được nhân duyên chứ.

Nhưng mà không có Cố Vân, Vạn An đúng thật rất trống trải.

“Mặt lạnh đó không biết bao giờ thì trở về nữa!”

...

Diệp Thổ - phí Tây, cách Thanh Sơn hai mươi dặm.

“Bạch Diễm, nhiều năm không gặp kiếm pháp của ngươi vẫn không hề thay đổi!” Đường kiếm mặc dù có lực nhưng thiếu quyết đoán, mỗi một kiếm đều có sơ hở.

“Đường Nguyệt Lam, ngươi đây là đang chê bai ta sao?”

“Sư tỷ, nhiều năm không gặp chẳng lẽ sư tỷ không thấy nhớ ta sao?”

Bạch Nhân Sư thật sự không biết rốt cuộc Đường Nguyệt Lam muốn gì nữa.

Muốn đánh sao không đánh, còn muốn cùng nàng đàm đạo hay sao.

“Đường Nguyệt Lam, ngươi rốt cuộc muốn gì đây?”

Nàng ta mỉm cười, ánh mắt tỏ ra sát khí, một đường kiếm mạnh rất có uy lực liên tục chém về phía Bạch Nhân Sư.

“Bạch Diễm, xem ra ngươi vẫn thích cùng ta giao chiến nhỉ?”

Bạch Nhân Sư mỉm cười, nhẹ nhàng né tránh đường kiếm bén ngót kia.

“Đương nhiên! Được cùng Đường tông chủ giao đấu ta vui còn không kịp.”

“Đừng quên, đồ đệ thân yêu của ngươi vẫn đang chờ ngươi trở về!”

Nghe đến hai tiếng đồ đệ, phút chốc làm Bạch Nhân Sư khựng lại.

“Ngươi đã làm gì Vân nhi?”

Đường Nguyệt Lam lúc này bỗng cười lớn.

“Quả nhiên lời A Khuyết nói không sai, điểm yếu của ngươi là Cố Vân. Nhưng đừng lo, chốc nữa ngươi và đồ đệ sẽ được cùng xuống cửu tuyền!”

Điên rồi, Đường Nguyệt Lam quả thật điên rồi.

“ n oán giữa ta và ngươi sao có thể lôi người khác vào?”

“Nhưng ta thích nhất là giết người, trước... ta sẽ giết đồ đệ của ngươi, để ngươi tận mắt nhìn người mình yêu thương thoi thóp, sau đó sẽ bồi ngươi một kiếm, để ngươi cùng nó xuống dưới tiếp tục làm sư đồ!”

“Không được, ta không cho phép ngươi làm hại Vân nhi!” Bạch Nhân Sư như phát điên, trên thế gian này nàng ghét nhất những ai chọc vào điểm yếu của nàng.

Cố Vân là đồ đệ duy nhất của nàng, ngoại trừ nàng bất luận là ai cũng không được khiến nó tổn thương.

...

“Tiểu mỹ nhân đừng như thế nghe ta giải thích đi, ta thật sự không đến cùng sư phụ mà!”

Cố Vân mặc là có là không, hiện tại quan trọng nhất vẫn là sư phụ.

“Tránh ra!”

“Tiểu mỹ nhân, ta...”

“Ta bảo ngươi tránh ra!”

Mắt thấy không thể khiến Cố Vân ngoan ngoãn, Đường Khuyết chỉ đành ra tay với y.

“Đắc tội!” Dứt lời liền đánh y bất tỉnh.

Đường Khuyết nhấc bổng y lên, có chút bất đắc dĩ đành đem y đến Thanh Sơn.

“Sau này ta sẽ bù đắp cho ngươi!”

...

Mặc khác trận chiến giữa Bạch Nhân Sư và Đường Nguyệt Lam vẫn chưa chính thức đến hồi kết.

Bạch Nhân Sư sớm đã bị thương, tuy vậy so với việc gân mạch bị đứt vẫn tốt hơn rất nhiều.

Đường Nguyệt Lam cho rằng chính nàng ra tay tàn độc giết hại người nàng ta yêu nhất.

Nhưng liệu Đường Nguyệt Lam có biết, nếu không phải trong lúc bảo vệ nàng ta, Bạch Nhân Sư mới cùng kẻ kia giao đấu.

Cuối cùng cứu được rồi lại bị chính sư muội đồng môn ôm hận.

Đáng ra việc bị đuổi khỏi Thanh Sơn Bạch Nhân Sư vốn xem như đã trả hết nợ cho Đường Nguyệt Lam.

Nào ngờ nàng ta vẫn bám mãi chẳng buôn, chỉ muốn nàng phải chết.

“Đường Nguyệt Lam, mau trả Vân nhi cho ta!”

“Thanh Sơn! Đồ nhi của ngươi ở Thanh Sơn!”

Bạch Nhân Sư biết Thanh Sơn đã giăng bẫy, chỉ cần nàng bước vào, chắc chắn không thể trở ra.

Nhưng đồ đệ nhất định phải cứu, dù đổi cả mạng sống cũng không để y tổn thương.

“Được, ta theo ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.