Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 171: Chương 171: Tiểu mỹ nhân đừng hòng trốn - Hạ




“Tiểu mỹ nhân, lại muốn lừa ta sao?” Đường Khuyết càng nói càng tiến tới, chẳng mấy chốc đã bắt được cổ tay Cố Vân.

Hắn kéo y sang một bên, rút kiếm chĩa về hướng Bạch Nhân Sư.

“Bạch ma đầu, phiền tiền bối theo vãn bối về Thanh Sơn bàn chuyện!”

Nực cười, nếu về Thanh Sơn chẳng phải tự tìm đường chết.

Hiển nhiên Bạch Nhân Sư sẽ không đồng ý.

“Vân nhi, mau qua đây!”

Đường Khuyết càng nắm chặt cổ tay Cố Vân, không có ý định để y đến đó. Một màn này thật sự làm Bạch Nhân Sư nghẹn họng.

Đồ nhi hiện tại đứng cùng kẻ thù của nàng, rốt cuộc y có biết bản thân đang làm gì không.

“Xem ra... Đường Nguyệt Lam rất giỏi dạy đồ nhi nhỉ? Ngang nhiên đến đây, trước mặt ta giành người?”

Đường Khuyết cười lớn, chẳng qua hắn không muốn trong lúc giao chiến Cố Vân lại bị ảnh hưởng.

“Tiền bối quá khen rồi, sư phụ của ta đương nhiên tài giỏi, chẳng qua Bạch ma đầu người vẫn chứng nào tật nấy, nhiều lần trốn tránh sư phụ ta?”

Ai ai cũng biết giữa Bạch Nhân Sư và Đường Nguyệt Lam vốn định sẵn có thâm thù đại hận.

Chỉ cần nơ nào có Đường Nguyệt Lam chắc chắn sẽ không có Bạch Nhân Sư.

Nàng thật sự không hiểu vì cớ gì phải đến đuổi cùng giết tận? Chẳng phải Thanh Sơn giờ đã một tay Đường Nguyệt Lam làm chủ, vậy nàng ta còn muốn gì nữa.

Chẳng nhẽ muốn nàng chết mới cam lòng!

Quả thật... không ngờ đến có một ngày giữa nàng và Đường Nguyệt Lam lại phải có một trong hai chết.

“Tiểu tử, muốn ta theo ngươi?”

Đường Khuyết mỉm cười thỏa ý gật đầu, hắn nhận lệnh sư phụ, nhất quyết kéo cho bằng được Bạch Nhân Sư đến đó.

“Tiền bối, thất lễ rồi!” Nói rồi hắn nhanh chóng đẩy Cố Vân ra, từ trong ray áo rút ra phi tiêu, liên tục phóng về hướng Bạch Nhân Sư.

Nhưng hắn há có thể dễ dàng đánh bại được nàng, chỉ trong vòng một nén nhanh, số phi tiêu của hắn đã hết sạch.

Bạch Nhân Sư tiếp lấy một đoạn phi tiêu của hắn, nhắm một cách chuẩn xác phi thật mạnh về hướng Đường Khuyết.

Hực, phi tiêu đâm mạnh vào bả vai khiến hắn run rẩy lùi về sau.

“Ha, tiền bối quả thật rất tàn độc nha!”

Bạch Nhân Sư không có ý định tha cho kẻ đã xông vào cấm địa.

“Là ngươi tự tìm đường chết!” Bạch Nhân Sư không nói nhiều lập tức giương kiếm chém về phía Đường Khuyết, nàng đã nhận ra trong mắt của kẻ này khi nhìn Vân nhi của nàng rõ ràng có tạp niệm.

Nàng không thể để kẻ này tiếp tục vấy bẩn Vân nhi được, y là một đóa hoa tĩnh mịch, không thể để nó bị nhiễm những sắc thái hỗn tạp.

“Sư phụ, đừng giết hắn!” Cố Vân vội chạy đến ngáng lưỡi kiếm của nàng.

Ánh mắt y vô cùng kiên định, nhất quyết không để nàng giết chết kẻ này.

Bạch Nhân Sư nhìn đồ nhi thân yêu đang quay sang bảo vệ đồ đệ của kẻ thù.

Phút chốc trái tim như vỡ nát.

“Vân nhi, mau tránh.” Bạch Nhân Sư cố gắng không phát ra âm thanh giận dữ, nhưng thực chất lòng nàng như bị dày vò.

Cố Vân không muốn sư phụ giết Đường Khuyết, y không muốn trong mắt thiên hạ sư phụ của mình lại bị chất vấn là lòng dạ độc ác.

Hơn nữa Đường Khuyết đến được đây đều do y bất trắc không thể ngắt đuôi hắn, tội là do y, y không thể vì một chút sơ hở này mà khiến hắn ta phải bỏ mạng.

“Sư phụ, xem như đồ nhi cầu xin người, đừng giết hắn... được không?”

Bạch Nhân Sư mỉm cười, miệng hơi nhếch.

“Chẳng phải con đã nói... sẽ không giống Cố Thanh sao? Bây giờ, bây giờ con lại muốn bảo vệ hắn?”

Trong mắt nàng là hụt hẫng, không thể ngờ tới, chính hôm nay, sư đồ khó khăn lắm mới được gặp lại, không ngờ đều tên này bị phá hỏng chuyện tốt.

“Sư phụ... con, con không phải muốn như thế, chỉ là... chỉ là...”

“Tiểu mỹ nhân!” Đường Khuyết trầm giọng lên tiếng.

“Ngươi câm miệng, đây không phải là lúc đến phiên người xen vào!” Bạch Nhân Sư nghiến răng nhìn hắn, ánh mắt có chút đỏ, hẳn là tức đến độ tròng mắt đã hiện rõ tơ máu.

Nàng chĩa kiếm về phía Cố Vân.

“Ngốc thật! Ha, thật ngốc, ngươi bảo vệ hắn, sau này hắn chắc chắn sẽ giết ngươi!

Cố Vân, ngươi không biết, ngươi chẳng bao giờ biết được, khuôn mặt của Đường Nguyệt Lam khi nhìn ta!

Ánh mắt cũng giống như Đường Khuyết nhìn ngươi, nhưng phút chốc đều là do ngươi mơ tưởng!”

Đừng quên năm đó sư phụ của y đã phải chịu những gì.

Cố Vân rõ ràng biết rõ sư phụ bị kẻ gian hãm hại, nhưng hôm nay lại đứng bên cạnh đồ đệ của kẻ đó, rõ ràng là muốn chọc nàng phát điên.

“Còn không mau cút?” Bạch Nhân Sư nhìn Đường Khuyết chằm chằm, giống như muốn ăn tươi, nuốt sống hắn vậy.

“Còn ngươi trở vào trong lĩnh phạt!”

...

Lúc Đường Khuyết rời đi đã dùng khẩu hình miệng nói với Cố Vân: Tiểu mỹ nhân, ta chờ ngươi ở dưới chân núi!

Cố Vân lắc đầu phất tay ngụ ý: Đừng chờ ta!

...

Lúc vào trong, Bạch Nhân Sư mang ra một cây quyền trượng.

Đối diện các bài vị ở trước mặt nàng đã hỏi y.

“Con đã động tình?”

Một năm qua mỗi ngày Đường Khuyết đều theo y, luôn miệng nói những lời như mật ngọt rót vào tai. Hắn luôn gọi y là tiểu mỹ nhân, còn luôn cùng y so tài.

Chỉ tiếc mục đích của hắn vẫn luôn là sư phụ, mà không phải y.

“Con không có động tình, từ trước đến nay đều như vậy, chưa hề thay đổi!”

Bạch Nhân Sư lặp tức giáng xuống một đòn.

Hực, Cố Vân nhoài người về trước, lưng như muốn gãy rời.

“Nói lại!”

Cố Vân cắn răng cố nén đau đớn.

“Đồ nhi, chưa hề động tình!”

Hực, lần này còn gấp đôi trước đó, thậm chí y còn nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn.

Đau! Thật sự rất đau!

Trước giờ mỗi khi thi hành trừng phạt, sư phụ đều rất lạnh lùng.

Nàng không quan tâm y đau hay không đau, vẫn tiếp tục phạt...

“Nói lại, ngươi có động tình không?”

Cố Vân vẫn chịu được, y nhìn nàng, ánh mắt không hề dao động.

“Đồ nhi... chưa bao giờ... động tình!”

Quyền trượng trên tay bỗng chốc khựng lại.

Bạch Nhân Sư bỗng dưng cười lớn.

“Quả thực để ngươi ở bên ngoài càng lâu, càng không thể giữ!”

Mới đó đã mười mấy năm, số lần Cố Vân ở bên cạnh nàng chỉ có thể ước lượng bằng số cánh hoa ngoài sân.

“Vân nhi, con hãy nhớ cho kỹ lời của ta, ái tình là thứ đau khổ nhất của đời người, đừng nghĩ chữ tình dễ viết, con tốt nhất không nên lún vào, bằng không, đến lúc đó là đổi cả một sinh mạng!”

Cố Vân thẫn thờ nhìn nàng, tay nắm thành nắm đấm thật chặt, chẳng rõ trong lòng là tư vị gì.

Có đau nhói, có trĩu nặng, rốt cuộc y đã động tình chưa?

Cố Vân không rõ, y chưa từng yêu ai nên không rõ ái tình là tư vị gì.

Y chỉ biết hôm nay y đã khiến sư phụ tức giận, trong mười mấy năm ở cạnh Bạch Nhân Sư, y biết rõ tính khí của nàng nếu không bị chọc giận sẽ không điên cuồng như vậy.

Lúc nàng rời khỏi Thanh Sơn chỉ mới hai mươi lăm tuổi, tự mình lập ra một môn phái không nhận đồ đệ nào ngoài Cố Vân.

Nàng luôn thay đổi nơi ở, chưa bao giờ cố định một nơi.

Chỉ là muối mấy năm này lại vì y mà nán lại Miêu Sơn ngần ấy năm.

Sư phụ chỉ có một mình y, nhưng y lại làm người nổi giận.

“Sư phụ, con sai rồi, sau này đồ nhi sẽ không chọc giận người nữa!”

Bạch Nhân Sư mỉm cười vội đỡ y đứng dậy, thế nhưng cảm giác đau đớn trong tức khắc đá bao trùm lấy y.

“Ưm... sư phụ, con...”

Bạch Nhân Sư dìu y đến bên giường nằm xuống, vội vàng đi tìm hòm thuốc.

Nàng dịu dàng lấy ra một chút Xích Linh dược, canh chuẩn liều lượng rồi bôi vào làn da tím tái.

Dược vừa mới chạm vào đã khiến Cố Vân đau điếng, nóng, nó vô cùng nóng, giống như muốn thiêu đốt một mảnh da thịt đó.

“Đừng nhúc nhích, để sư phụ giúp ngươi thoa thuốc!”

Cố Vân trong vô thức nhớ lại ký ức những năm trước, lúc y còn nhỏ, là lần đầu được gặp Bạch Nhân Sư.

Nàng mỉm cười bế y thoát khỏi những con chó hoang đó, còn đánh đến chúng co giò bỏ chạy.

Cũng là bộ dạng ân cần này, nhẹ nhàng giúp y thoa thuốc.

“Sư phụ, đồ nhi thật sự sai rồi!”

Bạch Nhân Sư không nói gì, lập tức rời khỏi.

Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình Cố Vân ở trong phòng.

Y nhắm mắt lại, cảm nhận từng trận đau nhức.

Dược vẫn chưa thấm, y vẫn rất đau.

Cố Vân lúc này bỗng nhớ đến Đường Khuyết, chẳng biết hắn ta đã đi chưa, nhưng trong tình cảnh hiện tại có lẽ không thể xuống núi. Hơn nữa Bạch Nhân Sư vẫn ở ngay đây, chẳng lý nào để y và hắn gặp mặt.

Cố Vân nhắm mắt lại, từ từ chìm vào mộng ảo.

...

Lúc bấy giờ Bạch Nhân Sư đã có mặt ở dưới chân núi. Nàng đảo mắt, vừa hay nhìn thấy một thân ảnh diện hắc y, trên vai vẫn còn đọng lại một ít máu.

Nghe thấy tiếng động, hắn liền vui mừng xoay lại, cứ tưởng là Cố Vân.

“Tiểu mỹ nhân ta chờ ngươi rất lâu đó!”

Trong đêm khuya thanh vắng, rõ ràng không thể xem rõ mặt người tới gần.

“Tiểu mỹ nhân, theo ta bỏ trốn đi, Bạch ma đầu là người xấu, sớm muộn gì cũng chết trong tay sư phụ ta, nếu bây giờ ngươi theo ta, tương lai sau này sẽ không sợ bị ức hiếp!”

“Hừ, thế sao?”

“Bạch ma đầu!”

Bạch Nhân Sư hừ lạnh tiếp tục giương kiếm.

“Ngu ngốc, vẫn không biết hối cải!”

Đường Khuyết vội né, hắn liên tục lùi về sau, từng đường kiếm sắt nhọn cứ như thế chém tới, khiến hắn chao đảo.

“Bạch ma đầu, ngươi muốn giết ta?”

Bạch Nhân Sư cười lớn.

“Giết ngươi? Ha, chỉ sợ làm bẩn kiếm ta, cùng lắm cắt lưỡi ngươi, phế bỏ võ công của ngươi, từ nay về sau sẽ không còn ve vãn đồ nhi của ta nữa!”

Làm càn, hắn sợ lắm, hắn sợ lắm đó, Đường Khuyết lại tiếp tục tung ra chiêu cũ.

“Tiểu mỹ nhân ngươi...”

Cố Vân là điểm yếu duy nhất của Bạch Nhân Sư, khi nghe Đường Khuyết gọi y, nàng lập tức xoay người dò xét.

“Ngươi dám?”

Đường Khuyết lúc này từ trong tay áo lấy ra túi bột, không để Bạch Nhân Sư phản ứng liền ném đến.

“Khụ... khụ, tiểu tử thối!” Bạch Nhân Sư một tay che miệng ho khan nhìn hắn đã chạy thoát từ lâu.

Thủ đoạn đê hèn thế mà cũng có thể nghĩ ta, thật không hiểu sao, Bạch Nhân Sư cảm thấy não tên này có vẻ bị ngập nước?

...

Trên đường trở về nàng vội nhìn cửa phòng.

Hé một nửa cửa, nhìn thấy Cố Vân an giấc nàng mới yên lòng.

“Sau này con sẽ rõ, vì sao vi sư không để con động tình!”

...

Lúc Đường Khuyết rời khỏi Miêu Sơn thì đã qua canh ba.

Hắn ôm bụng đau đớn, bả vai nhức nhối mà dựa vào gốc cây đại thụ ở gần đó.

“Tiểu mỹ nhân, nhất định ta sẽ khiến ngươi nguyện ý đến bên cạnh ta!”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.