Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 16: Chương 16: Cực hình




Lý Thiên Thành hiện tại vô cùng sảng khoái, hắn nghiêng đầu nhìn diễn cảnh trước mắt, cảnh tượng xô xát từ hai phía, cơ hồ nhìn thấy máu thịt hỗn tạp với nhau. Một cảnh tượng mà hắn đã trông chờ từ nãy đến giờ, chỉ mong có thể nhìn thấy một cách trọn vẹn, từ từ chiêm ngưỡng.

Đám thảo dân ngông cuồng, giờ đây như một con thú bị chạm phải đuôi, không ngừng cấu xé, vùng vẫy, đánh nhau một cách tàn nhẫn, để chiếm ưu thế. Bọn chúng còn hơn đám phản loạn, tay mang theo lưỡi rìu, hướng về phía kỵ binh không ngừng bổ nhào.1

Bọn chúng chứ tưởng rằng, sự phẫn nộ đó sẽ giúp bọn chúng chiếm ưu thế, nhưng đã quên rằng, Lý Thiên Thành còn có hơn ba vạn cấm vệ quân ở đây!

Nhìn những con người tàn tạ đến thê thảm, được hắn ban cho một chút khen ngợi, lại tưởng rằng mình là nhân tài, cao quý, một một, hai hai muốn đấu với hắn.

Lý Thiên Thành chỉ biết cười gượng, hắn mang trong tay quyền lợi muốn chém, muốn giết, ai có thể làm gì được hắn? Một lũ ngu ngốc xuất hiện ở đây chỉ làm bẩn thành của hắn.

Nhìn một chút, Lý Thiên Thành đã lên tiếng: “Các ngươi là lũ ô nhục, chớ làm bẩn thành trì của trẫm!”

Men theo bên dưới là những lời oán than, nguyền rủa hắn.

“Lý Thiên Thành ngươi là súc sinh, trả mẫu thân lại cho ta!”

“Lý Thiên Thành ngươi chết đi, sau này ngươi tuyệt đối chẳng thể có cốt nhục, kẻ mang dòng máu thú tính như ngươi, cho dù có cốt nhục thân sinh cũng giống như ngươi là một phế vật!”

Đối những lời nguyền rủa đó, hắn cũng không đáp lại bọn họ, chỉ thì thầm bên tay Huyết tướng quân.

Trong phút chốc, cấm vệ quân lập tức áp đảo đám thảo dân đó, đặc biệt những người nguyền rủa hắn được áp đảo đến trước mặt.

Lý Thiên Thành nhìn bọn họ mỉm cười ôn nhu, từ từ, chậm chậm đi về phía bọn họ, hắn vẫn giữ nguyên nét mặt ôn nhu như ngọc nhìn bọn họ.

Sau đó một âm thanh phịch thật lớn.

“Ta thấy ngươi là muốn chết?” Lý Thiên Thành đạp tên nông phu vừa mắng miết hắn thảm thiết, lòng tức đến độ muốn xé từng lớp da thịt trên người hắn ta, mang chúng phơi ở ngoài thành, để những người khác nhìn vào mà cảnh tỉnh.

Tên nông phu đó xoa xoa lòng ngực đau đớn, một đạp của Lý Thiên Thành, như lấy hết lục phủ ngũ tạng của hắn ta vậy.

“Cầm thú nhà ngươi, đáng kính sao?” Nông phu khinh miệt hất cằm, khiêu khích hắn.

Lý Thiên Thành cảm giác như khí lực toàn thân mơ hồ bị bọn chúng làm cho mất không chế, trong chốc lát khuôn mặt đã hiện rõ gân xanh. Hắn không nói nhiều lập tức bồi tên nông phu đó thêm một đạp, đến nay giữ được tính mạng đã là ơn trời rồi, vậy mà cái chết cũng chẳng sợ.

Ngông cuồng như vậy là muốn chết sớm hơn sao?

“Trẫm thấy ngươi đáng nhận cực hình, người đâu mang tên nông phu khốn kiếp này lăng trì cho trẫm, cho đến khi máu thịt be bét, thân xác điêu tàn thì đem hắn phơi trước cổng thành cho trẫm!” Lý Thiên Thành bực dọc nói.

Trong chốc lát kỵ binh đã mang tên nông phu đó ra ngoài lăng trì, trước hàng chục con mắt phẫn nộ của bá tánh Dương Châu, những người có khẩu khí lớn lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn im lặng.

Lăng trì là cực hình đến thế nào không ai không rõ, chỉ là bọn họ đã thật sự khiếp sợ rồi, bọn họ không nghĩ Lý Thiên Thành sẽ dùng phương pháp lăng trì.

Chẳng thà bêu đầu một cách gọn lẹ còn hơn phải ngấm chịu loại cực hình ghê rợn nhất, từng động tác chậm chạp thái từng thớ thịt trên người phạm nhân xuống, không thể để cho chết, cứ như vậy cắt xuống từng miếng thịt.

Đau đớn từ thể xác sẽ khiến người bị lăng trì la lên từng tiếng thét kinh khủng, không ngừng vùng vẫy trong vô vọng.

Lý Thiên Thành ra lệnh bắt bọn người còn lại đi đến chỗ lăng trì, trối gọn bọn họ lại, bắt bọn họ chứng kiến cảnh tượng rùng rợn trước mắt.

Một tên cai ngục nhanh chóng lấy cho hắn một cái ghế, Lý Thiên Thành rất nhanh đã ngồi vào, nghiêng đầu tựa vào tay chuẩn bị ngắm nhìn tên nông phu đó từ từ bị xẻo thịt.

Đao phủ trước những con mắt hoảng loạn của bá tánh Dương Châu, chậm chạp liếc con dao bén ngót lên mảnh đá, mài nó một cách chậm chạp, khắp ngục chỉ có thể nghe thấy tiếng dao đang được mài thật chậm, thật chậm.

Thị vệ đã mang tên nông phu đó đánh ngất tựa bao giờ, mang tên đó trói chặt vào góc cột, dùng dây trói quấn hết chân tay hắn ta, rồi tạt nước cho tên nông phu đó tỉnh.

Đao phủ đi tới chuẩn bị hành hình, con dao bén ngót chậm chạp hạ xuống rồi chạm vào da thịt tên nông phu. Bằng một cách nhẹ nhàng thái đi lớp thịt đầu tiên.

“A...” Tên nông phu không ngừng la hét, đau đớn khiến hắn ta phải vùng vẫy.

Nhận thấy tiếng động có hơi lớn, đao phủ nhìn Lý Thiên Thành, ra hiệu có cần nhét vải vào miệng hắn không?

Lý Thiên Thành lắc đầu, hắn bảo: “Không cần phải nhét vải vào miệng hắn, cứ để cho hắn la hét đến kiệt sức đi, đến khi máu thịt lẫn lộn thì treo lên cổng thành!”

Xung quanh là những ánh mắt kinh ngạc, bọn họ sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhìn nông phu đó vì xúc phạm thánh thượng mà bị lăng trì.

Tiếp theo có lẽ là một trong những tên còn lại, cũng sẽ ngấm chịu cực hình. Run rẩy là động tác duy nhất bọn họ có thể làm, bọn họ không muốn nhìn nhưng thị vệ không ngừng kéo bọn họ quay về vị trí trọng điểm.

Nhìn nông phu đã bị xẻo đến lát thịt thứ mười ba, sắc mặt nhợt nhạt đến tái xanh, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt trợn trắng vì đau đớn, hắn ta muốn cắn lưỡi tự tử, nhưng chẳng may khớp hàm đã bị bẻ gãy từ khi nào. Tên nông phu đó không la lói nữa, hắn đã hoàn toàn im lặng.

Nông phu không chịu nổi hình thức lăng trì, đã hoàn toàn bất tỉnh. Nhưng không dừng lại, đao phủ không xẻo đến động mạch của hắn, chỉ cắt xuống những thớ thịt đó mà thôi.

Chỉ trách gan hắn không đủ lớn, nhưng miệng lại quá rộng, dám mắng hoàng thượng không bằng súc sinh, là cầm thú, kết quả hiện tại hắn giống như một con lợn đang sắp sửa còn một bộ xương.

Máu thịt hoà vào nhau, từng tiếng máu chảy róc rách xuống mặt đất, chảy dài đến chỗ những người kia, thấm ướt y phục của bọn họ.

Nhìn máu nông phu đã dần thấm đẫm, bọn họ người chịu được thì nước mắt lưng tròng, người không nhịn được thì lập tức ngất xỉu. Cho đến khi tất cả đều không còn có thể nhìn nổi đều ngã xuống lâm vào vô thức.

“Dừng lại đi!” Lý Thiên Thành lập tức hô dừng lại, bọn họ không xem nữa thì hà tất phải tiếp tục.

Đao phủ bấy lâu chưa được hành nghề thì có chút tiếc nuối, luyến tiếc dừng con dao sắp sửa hạ xuống, nhìn Lý Thiên Thành hỏi: “Thật sự tha cho hắn ta sao?”

Lý Thiên Thành chống cằm cười cười, hắn nói: “Trẫm vốn dĩ đã nói rõ rồi không phải sao? Chờ đến khi máu thịt nông phu đó be bét thì mang ra cổng thành, treo ở đó làm hồi cảnh tỉnh. Nếu lần sau để trẫm nghe thấy một lời khi quân phạm thượng nữa, thì kết cục sẽ giống như tên nông phu này!”

Lý Thiên Thành không ngại lập lại lời nói, chăm chú nhìn thị lôi tên nông phu ra cổng thành. Hắn hơi ưỡn người tiếp tục dặn dò.

“Đám người này thả hết đi, còn nữa, sau này lương thực chỉ cần mang đến sáu phần, như vậy đã là ân xá lắm rồi, nếu như còn tiếp tục ngông cuồng thì đừng trách trẫm tàn độc!”

Nói rồi hắn liền đứng dậy rời khỏi nơi này, mùi máu tanh quá, hắn ngửi đến sắp nôn luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.