Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 15: Chương 15: Tàn nhẫn




Sở Diên đang ngơ ngẩn tưới hoa, y không biết nên làm gì ngoài việc tưới mấy cây hoa hải đường, trong lúc mơ hồ, bỗng dưng một bàn tay ấm nóng chạm vào eo y.

Phút chốc làm Sở Diên ngẩn người, y gọi: “Hoàng thượng?”

Cảm giác được hơi ấm truyền tới, phút chốc hơi thở của hắn đã gần trong gang tấc, Sở Diên nín môi, hơi thở dần không đều đặn, y nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, khoảng chừng một lát mới có thể thôi không gượng gạo.

Lý Thiên Thành kề cằm lên đầu vai y, hắn hiện tại như một con thú nhỏ đang bị tổn thương, hiện tại đang cần một chỗ để dựa dẫm. Cùng lúc hắn đang cảm thấy rất tuyệt vọng thì chợt nhớ đến y, người đã bước vào cuộc đời hắn, mỗi bước một gần.

Cứ như vậy hắn xem y là nơi giúp hắn xua tan mệt mỏi, Lý Thiên Thành ôm chặt Sở Diên, không cho y động đậy, tay vô thức siết chặt eo y, đến mức làm Sở Diên nhíu mày.1

Mặc dù động tác vô cùng mạnh, song Sở Diên vẫn không thể nào phản kháng được, y thở dài rồi gọi hắn: “Hoàng thượng...”

Lý Thiên Thành vùi đầu vào hõm cổ y, tham luyến hôn xuống một nụ hôn, hắn hít một hơi thật sâu, rồi bảo: “Đứng yên đi, đừng nhúc nhích!”

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo vô số lá vàng rơi xuống, chúng rớt trên mặt hồ bên cạnh, lay động mặt nước. Sở Diên nhìn chúng hồi lâu, bàn tay thon dài chạm vào cổ tay rắn rỏi của hắn, mỉm cười thật dịu dàng.

“Có chuyện không vui sao?” Sở Diên nhẹ nhàng nói ra, y chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cứ như thế muốn cầu an ủi.

Thế nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, bởi vì hắn là Lý Thiên Thành, một con người tàn độc, chưa bao giờ sợ hãi trước bất kỳ điều gì! Hắn lúc nào cũng là bộ dạng, người khác chớ gần.

Nay hắn tìm đến y, đủ thấy Sở Diên trong lòng hắn lớn lao biết mấy, y là một liều thuốc an thần giúp hắn thanh tĩnh. Vô vạn bao nhiêu lần hắn mệt mỏi tứ bề, chỉ cần dùng Sở Diên để phát tiết, lập tức đều nhẹ nhõm hẳn ra.

Có lẽ... Sở Diên là một công cụ phát tiết có tần suất lớn, y có thể giúp hắn mỗi khi hắn tức giận đột xuất, nóng nảy vô cớ, sức chịu đựng của Sở Diên là vô cực, cho nên hắn không ngại tìm đến y.

...

Dương Châu.

Nơi đây hiện tại là diễn cảnh đoàn người vội vàng, tay cầm theo lưỡi rìu sắt nhọn, vẻ mặt căng thẳng đến mức, làm người bên cạnh sởn cả gai ốc.

Đoàn người hướng đến Tôn Châu, một đoàn mang khí thế hùng hổ không kém gì bạo loạn xâm lấn, bởi trong đầu họ là chấp niệm muốn xâm chiếm thành Tôn Châu. Một nơi mà kẻ gieo lên biết bao nhiêu thống khổ cho bọn họ, hôm nay nhất định phải đòi được công đạo.

Dù sống, dù chết quyết không than vãn nửa lời!

“Tất cả đã chuẩn bị hết chưa?” Một lão nông phu đứng đầu đoàn người lên tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn những người phía sau.

Tất cả đều đồng loạt gật đầu, rồi hô lớn: “Tới Tôn Châu, giảm tô thuế!”

Nói rồi tất cả tiếp tục công cuộc cách mạng của mình, mong sao tô thuế được giảm, bá tánh cũng bớt một mảnh cơ cực.

Tuy Dương Châu không phải nơi cung cấp lương thực chính, nhưng cũng góp ích cho công cuộc phát triển của nước nhà. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng bọn họ vẫn đáng để đứng ra, đấu tranh giành lại công đạo!

Già trẻ, lớn bé mang trong người một tinh thần thép, sắp sửa đối mặt với hôn quân, chuyến đi này có đi không có về...

Trở lại hoàng cung, Lý Thiên Thành lúc này đã kéo Sở Diên vào trong, hắn nhăn nhó đem y đặt xuống giường, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

Sở Diên chạm nhẹ vào sườn mặt hắn, lòng cũng nặng nề cảm xúc: “Hoàng thượng...”

Thấy Sở Diên gọi tên mình, hắn mới nhẹ nhàng nằm xuống, không nhanh không chậm trả lời.

“Cả ngày nay... trẫm nghe được là những lời than vãn của đám quan lại đó, họ bảo trẫm nên giảm tô thuế!” Hắn nhẹ giọng nói, sau đó liếc qua nhìn Sở Diên.

“Vậy sao người không giảm?” Y ngờ nghệch hỏi hắn, giảm nhẹ tô thuế không phải là một chuyện nên làm hay sao?

Nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Diên, hắn mới ôm nhẹ y.

“Không phải trẫm không muốn giảm!”

Sở Diên lại ngờ nghệch nhìn hắn.

“Đám người đó không biết lớn nhỏ. Có lần trẫm cải trang vi hành đến Dương Châu thì nghe chúng xì xầm nguyền rũa trẫm. Thật là một đám hỗn xược, vô phép vô thiên.” Hắn bực dọc nói.

Một đám người vô pháp vô thiên, coi thường thiên mệnh, chẳng phải đáng nhận sao? Nghĩ rằng Sở Diên sẽ theo ý hắn, vậy mà lại bảo hắn nên làm như vậy.

Trong lòng Lý Thiên Thành là vô số thứ cảm xúc xâm lấn tâm trí, chỉ một chút thôi cũng đủ làm hắn bùng nổ. Nhưng nghĩ đến Sở Diên, hắn lại kìm xuống khó chịu trong người, không nói không rằng nhắm mắt lại.

Sở Diên biết hắn cũng đang rất phân vân, nhưng trước hết nếu lòng dân không kháng phục, việc hắn đưa ra quyết định như vậy, càng làm dân chúng khó chịu hơn.

Cùng lúc này một tiếng hét vang trời xuất hiện, Tàu công công hốt hoảng gọi hắn, chạy thật nhanh về hướng Từ Thanh Cung.

“Hoàng thượng nguy rồi, nguy rồi, hoàng thượng...”

Tiếng hét quá to, vừa đủ làm những cung nữ bên cạnh giật mình làm rơi đồ xuống, Tàu công công vừa ngang qua đã là vô số lời chửi bới.

Đúng là đồ điên.

Ngay sau đó Tàu Dục Hàn đã đi đến trước cửa Từ Thanh cung.

“Hoàng thượng lớn chuyện rồi!” Tàu công công lo lắng nói.

Lý Thiên Thành nghe thấy thì ngồi bật dậy: “Chuyện gì?”

Tàu công công vội vã nói: “Bá tánh Dương Châu đã đi tới đây, bọn họ càng quấy hô to muốn giảm thuế!”

Nghe đến Lý Thiên Thành lập tức đen mặt, ngày ngày sớm tối hết đám quan lại đó thì lại tới đám bá tánh ngu muội này. Hết lần này đến lần khác thách thức sự kiên nhẫn của hắn, Lý Thiên Thành tức giận đấm mạnh xuống giường.

Rầm một tiếng lớn.

Sở Diên sởn cả gai ốc, nhìn hắn không chớp mắt hô theo bản năng.

“Hoàng thượng bớt giận!” Sau đó y vội vàng đứng lên.

Lý Thiên Thành bóp chặt nắm đấm, tầm mắt sắc bén đảo về hướng cửa phòng vọng ra.

“Hết thảy bao nhiêu người?”

Bên ngoài là tiếng nói của Tàu công công, mang theo chút run run.

“Hết thảy hơn ba trăm người!”

Hắn cười cười ngả người ra sau: “Chỉ vỏn vẹn vài trăm người, sao có thể sánh được ba vạn cấm vệ quân? Bọn chúng là tới để tìm đường chết sao?”

Sở Diên nghe tới chữ chết thì hốt hoảng nắm tay hắn: “Hoàng thượng, xin chớ nóng giận!”

Lý Thiên Thành không thay đổi định kiến, một phát hất mạnh Sở Diên, ánh mắt hiện lên tia lửa, hừng hực nóng ran.

“Hoàng thượng... đừng mà...”

Bỏ mặc Sở Diên đang gắng gượng nói, hắn dứt khoát mở tung cửa, cùng Tàu công công ra ngoài thành.

...

Trước đám người hì hục bên dưới, Lý Thiên Thành chỉ biết cười khẩy, đứng đây xem cuộc vui mà bọn sắp sửa diễn trò.

Hắn hỏi Huyết tướng quân, đám người đó la lối ở đây bao lâu rồi? Huyết tướng quân lắc đầu nói đã hơn một canh giờ, bọn họ cứ la hét mãi không thôi.

Lý Thiên Thành nhìn xuống bên dưới: “Nếu vậy cứ cho lũ ngu ngốc đó tiếp tục la hét đến khàn giọng đi, chờ bọn chúng mệt rồi thì đuổi về, còn nếu không chịu về thì bắt vào ngục, nếu vào ngục vẫn ngoan cố thì mang bọn chúng nhốt chung với các tù nhân đã từng giết người, để bọn chúng cấu xé lẫn nhau!”

Dừng lại chốc lát lại nói tiếp: “Chờ đến kẻ cuối cùng sống sót trong tất thảy ba trăm người, như vậy sẽ rất thú vị...”

Huyết tướng quân cũng tán thành với cách làm này, thật sự có chút kích thích. Nói rồi ai nấy đều tản sang một bên, để bọn họ tự biên tự diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.