Vạn An Lầu vẫn náo nhiệt như ngày nào, chỉ là thiếu đi sự xuất hiện của ai kia.
“Lão đại, ngươi không cảm thấy trống vắng sao?”
Dương Xuân không mấy quan tâm, vẫn tiếp tục đón khách.
“Khách quan mời đến đây, đây vẫn còn trống một chỗ này!” Dương Xuân vui vẻ tiếp đón, mỗi một ngày đều treo trên mặt một nụ cười không mấy tự nhiên.
...
Mặc dù quan hệ giữa Dương Xuân và Cố Thanh đã không còn hiềm khích như trước, tuy vậy giữa Dương Xuân và Cố Thanh lại dầm xa cách.
Những tháng ngày gần đây Cố Thanh luôn có cảm giác thân thể của mình không được ổn, sức khỏe ngày một suy yếu.
Y cảm thấy ở ngực trái vô cùng đau, phần bụng cũng rất nhói, ngày càng trở nên mệt mỏi.
Nhìn thấy Dương Xuân bận bịu Cố Thanh cũng rất muốn đi đến phụ giúp hắn, nhưng mỗi khi làm việc quá sức Cố Thanh sẽ lén trốn một góc nào đó mệt mỏi ngồi xuống day lấy thái dương, chờ đau đớn đó qua đi.
Cố Thanh hiểu rõ cơ thể mình ra sao, y biết bản thân không còn sống lâu được nữa. Sức lựa của y cũng đã cạn kiệt, chắc có lẽ ông trời đang muốn y phải trả giá cho những việc mà y đã làm trước đây.
Những chuyện đã khiến Dương Xuân tủi thân và nhục nhã! Cố Thanh luôn nhớ rõ thậm chí còn luôn cảm thấy dằn vặt, hàng năm đều mong nhớ về Dương Xuân chỉ mong có một ngày có thể nói với hắn một vài lời ăn năn.
Gần đây Cố Thanh không còn mặt dày mày dạn bám lấy Dương Xuân như trước đây nữa, y nhận ra Dương Xuân và y vốn dĩ là hai thái cực khác nhau.
Giữa Dương Xuân và Cố Thanh đều không có sự hòa hợp, rất khó để bên nhau, Cho đến lúc này đây mỗi một lời nói khi tức giận của Dương Xuân đều khiến y ghi nhớ và hận mình hơn.
Không những thế Cố Thanh còn nghĩ nếu như chết đi rồi có lẽ Dương Xuân cũng không màng đến, hơn nữa sẽ rất vui, thậm chí còn không tiếc nuối đến mức rơi một giọt lệ. Truyện Truyện Teen
Cho đến hiện tại chỉ một mình Cố Thanh biết rõ Dương Xuân vốn không hề mất trí, hắn luôn nhận ra y, hơn nữa cái gì cũng nhớ, việc gì cũng chưa từng quên, thậm chí miếng ngọc mà trước đó từng vật định tình mà y tặng hán, Dương Xuân vẫn luôn giữ... chưa hề bỏ đi!
Chỉ có điều... nó đã vỡ rồi, hai mặt không còn nguyên vẹn nhưng đã được Dương Xuân hàn gắn lại, chẳng biết vỡ từ bao giờ nhưng nó đã không thể hoàn lại thành hình dạng ban đầu vốn có.
Cố Thanh có chút tiếc nuối, nhưng rồi lại thôi... vỡ rồi thì đã sao?
Lúc đó có lẽ Dương Xuân đã rất hận, hận y đến mức phá vỡ mảnh ngọc đó, khiến nó vỡ đến không còn nguyên dạng.
Thời khắc Cố Thanh nhìn thấy miếng Ngọc đã vỡ được để dưới gối của Dương Xuân.
Trái tim của y lúc này vô cùng nhói đau, như có hàng vạn con dao đâm thẳng vào, không thể hô hấp, ngay cả khí lực của y lại cũng triệt để trút ra.
Cố Thanh cố gắng hô hấp y ôm lấy trái tim vỡ nát, từng mảnh kí ức lúc trước ùa về trong tâm trí của y.
Cái ngày mà y đã từng hứa bên hắn cả đời, lúc đó Dương Xuân là một người vô cùng ẩn nhẫn, rất biết chịu đựng, thậm chí còn chưa từng than thở nửa lời rằng có quá mệt mỏi hay không.
“Sau này khi ngươi đỗ đạt công danh, ta không mong gì hơn, chỉ mong ngươi có thể quay về chuộc thân cho ta.
Ta muốn được thoát khỏi lòng giam này, giống như ngươi nói, trở thành một chú chim không bị ràng buộc bới cái lòng nhỏ!”
Ngay thời khắc đó, Cố Thanh đã đưa tay lên thề với trời, y nói: “Không những là chuộc thân, sau này khi ta đổ đạt công danh, trở thành quan trong Triều, lúc trở về áo gấm vinh quang, nhất định sẽ cho ngươi một thân phận.
Ngoài ra trái tim của ta cũng đã chọn một mình ngươi, chỉ cần ngươi còn đứng ở đây chờ đợi, lúc đó ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng chỉ để rước ngươi trở về Cố gia!
Ra mắt phụ mẫu để ngươi có thể đường hoàng làm một Cố phu nhân duy nhất của ta.
Cố Thanh ta xin tuyên thề, nếu như dám trái lời nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Nào ngờ lời nói đó quả thật ứng nghiệm, tuy vậy y không phải bị thiên lôi đánh chết mà bị bệnh tật dày vò.
...
“Đại nhân thứ cho tiểu nhân cả gan nói thẳng, bệnh của đại nhân thực sự không thể chữa được. Mầm bệnh đã sớm ăn đến tim phổi, rất nhanh không lâu nữa, người sẽ không thể sống tiếp!
Cho đến hiện tại tiểu nhân vẫn chưa bào chế ra loại dược tốt để chữa khỏi căn bệnh lạ này, đại nhân... tiểu nhân cũng là lần đầu tiên chẩn đoán ra loại bệnh này...
Kỳ thật trong sách chưa từng ghi chép có loại bệnh nào giống như thế. Thậm chí tiểu nhân còn không thể tìm ra được nguyên nhân dẫn đến căn bệnh đó!”
Cố Thanh bình tỉnh nhìn vị đại phu đó, y ôm lòng ngực, thầm nghĩ trái tim này cũng dần chuyển sắc rồi, cũng không còn lâu nữa sẽ chẳng còn có thể vì người kia mà vang lên từng tiếng thình thịch, thình thịch.
Cũng có thể sau khi nhắm mắt lại khuôn mặt kia viễn vĩnh sẽ chẳng còn trong tâm trí, đến lúc chết đi rồi cũng không thể mơ tưởng đến khuôn mặt khi ấy của Dương Xuân. Sẽ không biết được Dương Xuân liệu có vì y mà đau lòng.
Cố Thanh bật cười không phải cười vì hạnh phúc mà là cười vì đã được trả giá, y làm biết bao nhiêu chuyện khiến người kia tổn thương, không biết nên trả bao nhiêu mới đủ nữa.
Kiếp này coi như chấm hết, chẳng biết lúc đến kiếp sau có thể tiếp tục trả nợ cho Dương Xuân hay không hoặc là chẳng thể trả được.
Cố Thanh gượng cười nói: “Nếu như không thể chữa khỏi được căn bệnh này, nếu vậy có thể dùng loại dược nào duy trì trạng thái bình thường không?
Ít nhất trước ở mặt người khác không đến nổi yếu mềm. Cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi ta vẫn mong có thể bên cạnh người kia cho đến lúc lâm chung.”
“Đại nhân thứ lỗi cho tiểu nhân mạo phạm, nếu bây giờ người có thể dành nhiều thời gian để cho tiểu nhân nghiên cứu, cho dù thân thể không còn khỏe mạnh như lúc trước, chí ích ngài còn có thể sống được thêm sáu năm.
Sáu năm đó tuy không dài cũng không ngắn, nhưng người vẫn còn có thể làm được nhiều việc hơn mà... đại nhân?”
Cố Thanh lắc đầu, thứ y cần không phải là thời gian sống ít hay nhiều, mà là có thể được làm chuyện trọng đại, hơn hết y không muốn trở thành gánh nặng của Dương Xuân, càng không muốn chiếm lấy một chút thương hại, buộc Dương Xuân tha lỗi cho mình.
Những việc mà y làm không đáng để tha thứ, càng không để vì tư lợi cuối đời mà ngược lại khiến Dương Xuân khó xử.
Y không thể tiếp tục mặt dày mày dạn đeo bám mà làm cho bản thân thêm trào phúng.
“Đại phu, ta không cần sống lâu hơn, chỉ mong có cơ thể khỏe mạnh ngay lúc này cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng đủ cho ta mãn nguyện mà nhắm mắt xuôi tay, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn tốt hơn là việc trở thành một người vô dụng.”
...
Lúc Cố Thanh quay về Vạn An Lầu thì trời cũng đã chuyển tối.
Cố Thanh nặng nề lê từng bước vào trong, y nhìn xung quanh Vạn An, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu, bao lấy khiến cho y không thể nào chịu nổi, Cố Thanh gục mình xuống bàn tầm mắt dao động dần trở nên ướt át.
Nhìn thời gian đã không còn sớm lại nghĩ tới có lẽ Dương Xuân đã ngủ rồi, lúc này không thể vào trong làm phiền hắn, lại chỉ có thể nuốt xuống nhớ mong.
Cố Thanh rất muốn thừa nhận với Dương Xuân một chuyện, chính là lúc trước đã từng có suy nghĩ từ bỏ Dương Xuân, vĩnh viễn không muốn cùng hắn gặp lại.
Cho dù hắn có muốn hay không y cũng không có một nửa lời gian dối, quyết tâm kể hết không bao biện.
Bằng không... đến lúc chết đi rồi sẽ rất uất nghẹn.
Thời Khắc Cố Thanh trở về phòng, lúc nằm xuống tưởng chừng sẽ đi sâu vào giấc ngủ, bỗng dưng phòng phía bên cạnh vang lên âm thanh mở cửa.
Trong phút chốc Dương Xuân đã có mặt trong phòng của Cố thanh, hắn tiến đến ngồi xuống bên cạnh giường y, trầm mặc một lúc mới lên tiếng.
“Hôm nay ngươi làm sao vậy, không chỉ hôm nay mà mấy ngày qua thời gian ngươi phụ giúp ta cũng không nhiều, thường xuyên không có ở Vạn An, ngươi trả lời đi, có phải là muốn la cà ở đâu hay không?”
Cố Thanh lắc đầu y khàn giọng nói: “Không phải ta muốn la cà đâu, chỉ là hôm nay ở Bát Hoành phủ có việc rất quan trọng cần đến ta, cũng đã quá lâu rồi, thời gian ta ở Bát Hoành phủ không nhiều, gần đây cũng không thể tiếp tục nhàn rỗi nữa.
Vài ngày nữa có lẽ phải trở về Liễu Châu, sẽ không làm phiền ngươi nữa!”
Dương Xuân kinh ngạc thốt: “Ngươi muốn trở về Liễu Châu hay sao?”
Cố Thanh gật đầu lại nói: “Liễu Châu là nơi mà ta nên đến, không thể cứ tiếp ở đây mãi, và cũng có thể ta sẽ không quay về đây, hoặc nếu có dịp sẽ ghé Vạn An thăm ngươi!”
“Lời ngươi nói là thật hay sao? Ngươi thật sự muốn trở về Liễu Châu không muốn ở lại Liêm Châu? Chẳng phải nơi đây mới là quê hương của ngươi hay sao? Cố Thanh rốt cuộc vì sao đột nhiên thay đổi?”
Cố Thanh cũng không muốn đi, nhưng... cho dù ở lại cũng sẽ trở thành một cái xác khô không thể cử động, Cố Thanh không muốn để Dương Xuân nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình!
“Vui lắm sao? Dương Xuân, ngươi tự mình dối mình vui lắm sao?”
“Ngươi vừa nói gì? Rốt cuộc đang muốn nói gì?” Dương Xuân hơi mất kiên nhẫn.
Cố Thanh chỉ cười nhẹ rồi nói: “Không có gì chỉ là buộc miệng nói ra hai từ Dương Xuân... ngươi có biết không?
Dương Xuân là người mà Cố Thanh ta nợ nhiều nhất! Từ trước tới nay ta vẫn luôn cảm thấy dằn vặt, chính ta đã từng hứa sẽ cho hắn một danh phận, nực cười thay ta lại nuốt lời, thậm chí còn chối bỏ Dương Xuân!”
Cho đến hiện tại ta mới nhận ra trái tim của ta chỉ đặt một chỗ, là đặt ở chỗ Dương Xuân nhưng bây giờ không tìm được. Dương Xuân có thể ở đây hay sao? Không có, y rất hận ta nên sẽ không xuất hiện.
Kỳ thật đối với ta mà nói Dương Xuân rất quan trọng, còn Hoàng Lễ ngươi thì không!
Cũng có thể là do ta đã nhận lầm người cho nên mới điên cuồng bám theo ngươi như vậy, còn bây giờ ta đã hiểu rõ rồi. Ta sẽ không ở đây, sẽ không tiếp tục bám theo ngươi, người mà muốn cũng chỉ có thể là Dương Xuân.
Giờ đây ta thành thật xin lỗi, nếu biết trước như vậy ta đã nghĩ tới sớm hơn, như thế đã không phải làm tốn thời gian của hai bên có phải không?”
Dương Xuân há miệng thở dốc hắn cảm thấy tai mình ù đi, không thể tiếp thu được những lời mà Cố Thanh vừa nói, hắn cứ ngỡ Cố Thanh lẽ ra sớm đã biết Dương Hoàng Lễ và Dương Xuân là một mới đúng!
Hiện tại Cố Thanh nói lời này, có phải đang khứa vào tim hắn một vết cắt thật sâu không?
“Phải ha? Ta vốn không phải Dương Xuân gì đó, mà người ngươi yêu lại là Dương Xuân, còn ta chỉ là một kẻ tham tiền tài, ngươi đi đi, nên đi sớm một chút, sau này cũng không cần quay lại tìm ta!
Dương Xuân nói xong thì không nói thêm một lời nào với Cố Thanh nữa, dứt khoát rời đi.