Lý Thiên Thành và Sở Diên lúc đến Huyền Châu cũng là chuyện của ba ngày sau đó, lúc đến nơi này hắn và y đã thỏa hiệp rất kỹ, không để đối phương tự làm bẽ mặt nhau, hắn còn rất bám sát y, chẳng để ai bén mảng đến gần.
Mỗi một giây phút Sở Diên ra ngoài hắn liền theo sau, Lý Thiên Thành nghĩ có lẽ những chuyện cày cuốc không thích hợp cho hắn và y. Vì thế hắn đã ngỏ lời muốn cùng Sở Diên mở một quán mì nho nhỏ, nương tử của hắn rất giỏi, y có thể nấu ăn, còn hắn có thể thay y làm những việc nặng nhọc.
Hắn suy nghĩ rất kỹ rồi, cảm thấy chỉ có vậy mới thích hợp thôi.
Nếu mở một quán mì hắn vừa có thể được ăn mì do y nấu lại được khoe khoan năng suất làm việc của mình nữa. Y chắc chắn sẽ phải khen ngợi hắn, hắn vừa khôi ngô tuấn tú lại rất là ôn hòa, người ở đây đều là người có tri thức, chắc chắn sẽ rất thích hắn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ lần trước thất thủ, chưa chắc lần này hắn lại tiếp tục thất tục thua trận. Hắn tin chắc có thể làm rất tốt nữa là đằng khác!
…
Lúc tình cờ bọn họ đi ngang qua đường Tửu Tuyến, vô tình bị một đám hắc y nhân mai phục, vây lấy.
Với võ công cao cường của Lý thiên Thành đương nhiên có thể thành công đánh bại, tuy nhiên trong lúc hắn nghĩ rằng đám người bọn họ không quá đông, thì thình lình ở phía sau xuất hiện thêm tám tên hắc y nhân nữa.
Bọn chúng vừa nhìn thấy Lý Thiên thành và Sở Diên liền tiến đến mang đao bổ nhào về phía họ.
Đám hắc y nhân đó không phải cướp, Sở Diên đã quăng những vật có giá trị đến nhưng bọn chúng chẳng những không cần, ngược lại còn không liếc mắt tới, cứ như thế bổ đao về phía bọn họ không thương tiếc.
“Cẩn thận!” Sở Diên hét lớn y chạy đến che chắn trước mặt Lý Thiên Thành, cứ tưởng đâu lần này thăng thiên rồi, nhưng nào ngờ một cơn gió ngang qua đánh bay thanh đao đó.
Xoảng, trong tích tắc thanh đao đó đã nằm gọn dưới mặt đất.
Lúc bấy giờ người trước mặt đã hoàn toàn hiện rõ.
“Không sao chứ?” Người kia là một thiếu niên trẻ, cậu ta nâng thanh kiếm không nói không rằng liên đi về phái bọn hắc y nhân. Từng kiếm một nhanh chóng khiến bọn chúng hoảng sợ co giò bỏ chạy, trong tích tắc đã bắt sống được một tên.
“Nói các ngươi là do ai phái đến?” Thiếu niên trẻ tức giận kéo cổ áo hắc y nhân đó lên rằng giọng hỏi.
Tên hắc y nhân đó nhất quyết không trả lời, thấy bản thân không thể thoát khỏi, hắn ta đành cắn lưỡi tự sát để bảo toàn tin tức trọn vẹn.
“Hai vị đại thúc, các người ổn chứ?”
Lý Thiên Thành và Sở Diên gật đầu đáp: “Ổn, thật sự rất ổn!”
Quả là người trẻ tuổi khi nói chuyện có cần khách sáo như thế không, hơn nữa bọn họ vẫn còn rất trẻ mà, cư nhiên gọi đại thúc, thật sự khiến người ta cảm thấy đã già!
“Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp, chẳng hay cao danh quý tánh của các hạ?” Sở Diên tiến liên một bước rất muốn cảm tạ, nhưng giây sau liền hoảng hốt.
“Ta biết hai vị là người trong hoàng thất, không cần câu nệ, ta đến để giúp hai người!” Người trẻ tuổi đó vừa mở lời đã khiến sở Diên không biết nên đáp lại như thế nào.
Y nhìn Lý Thiên thành, điệu bộ bất đắc dĩ.
“Người có biết kẻ này là ai hay không?”
Lý Thiên Thành nhìn Sở Diên chậm rãi nói.
“Ta cũng giống ngươi, không biết kẻ này là ai hơn nữa, người này rất trẻ tuổi! Từ trước đến giờ chưa từng nhìn qua, nếu hắn đã biết chúng ta là ai, thì chắc chắn lai lịch không đơn giản!”
Sở Diên cũng cảm thấy kẻ này thật sự không phải là người bình thường, nếu là người bình thường thì sẽ không biết rõ Lý Thiên Thành và Sở Diên ở đây!
Hơn nữa có lẽ người này đã theo sát bọn họ rất lâu, cho nên mới kịp thời ra tay tương trợ.
Nếu chỉ tình cờ ngang qua sẽ không thể nào rảnh rỗi đến mức mà động tay vào chuyện của người khác.
Thân thủ nhanh nhẹn như vậy có thể là một cao thủ trong giang hồ, hoặc là một người đã được huấn luyện ngay từ lúc nhỏ mới có thể có được thân thủ như vậy.
Lúc nãy chỉ cần chậm một giây thôi Sở Diên liền có thể bị thanh đao đó bổ xuống, nhưng trong tức khắc người này đã kịp, đồng thời chém bay thành đao đó.
Thân thủ nhạy bén giống như tia chớp, tích tắc đã hạ gục được đối phương.
Sở Diên không ngừng suy ngẫm, người này là bạn hay là thù, liệu có phải là tay sai của ai phái đến đây hòng dò la được tin tức hay không?
Lý Thiên Thành thầm nghĩ: “Liệu có phải kẻ này ngày muốn cái gì ở chúng ta hay không?”
Lý Thiên Thành cẩn thận dò xét người kia một chút, hắn chợt thấy người này có lẽ không có ý xấu.
Thái độ rất là cương trực so với những tên khác người này có thể là một người không màng danh lợi.
Cũng không phải muốn tiếp cận hắn và y vì tiền tài!
“Ta thấy vị huynh đài này thực sự không có ý xấu đâu! Theo kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm của ta vị này chắc là có thể tin tưởng đấy!”
Sở Diên nhìn người kia rồi khàn giọng nói: “Không biết vị huynh đài đây tên là gì nhỉ?”
Người kia cúi đầu rồi đáp: “Là Cố Vân.”
Sở Diên vẫn không nhớ ra trước đây có quen ai là họ Cố, cho nên vẫn không biết người này rốt cuộc lai lịch đến từ đâu.
Hết cách y đành quay sang hỏi hắn có biết người này không.
“Ngươi có biết ai họ cố hay không? Bằng hữu… à không, trước đó thuộc hạ nào của ngươi mang họ Cố chứ?”
Lý Thiên Thành cố gắng nhớ lại tuy vậy vẫn không có một chút kí ức nào.
Hắn lắc đầu nói: “Thuộc hạ của ta không có ai mang họ Cố cả nhưng…“. ngôn tình sủng
Nghe thế Sở Diên có chút tò mò hỏi: “Nhưng gì thế?”
“Chẳng biết phải hay không nhưng trước đây hình như… hình như có một kẻ tên là… Cố Thanh cũng từng làm quan cao tứ phẩm!
Tuy nhiên hắn ta làm quan cao không lâu thì bị giáng chức, là do ta phát hiện thông gia của hắn ta có mưu đồ muốn tạo phản, cho nên ta đã giáng chức hắn.
Rốt cuộc cũng không biết kể từ ngày đó hắn ta hiện tại ra sao. Cũng bởi vì chức quan quá nhỏ lại không thuộc cai quản của ta, nên ta cũng không biết Cố Thanh đó hiện tại như thế nào!
Nhưng ta nhớ rất rõ kẻ đó vốn dĩ là họ Cố..”
Sở Diên ngẫm nghĩ nói: “Đoán xem liệu có phải người trẻ tuổi này là người nhà của kẻ bị giáng chức kia hay không. Tình cờ phát hiện ngươi đã tước chức quan của Cố Thanh cho nên đến đây để bắt người?”
“Không phải chứ chuyện cũng đã lâu như vậy rồi kể từ lúc mới ân sủng ngươi. Khi đó ta vẫn còn trẻ ta bây giờ đã già như thế này rồi tên kia hiện tại chắc đầu cũng đã bạc rồi nhỉ? Chuyện qua lâu đến như vậy thì có gì để mà trả thù kia chứ!”
Sở Diên ngẫm lại, lời hắn nói quả thật rất đúng nếu như thời gian đã xuất phát từ rất lâu như thế rồi, không thể đột nhiên ngay lúc này đây lại có mưu đồ trả thù.
Giống như lời Lý Thiên Thành đã nói, người này thật không có đáng ghét cho lắm, nét mặt cũng không giống người xảo trá, lại rất đáng tin, hơn nữa còn rất giống một công tử ôn hòa, nhu thuận. Chẳng đến mức tệ hại như những gì mà Sở Diên đã nghĩ.”
Nhìn thấy Lý Thiên Thành và Sở Diên cứ mãi thì thầm to nhỏ lúc này đây, Cố Vân dần không thể chịu đựng được mà lên tiếng: “Hai người không cần phải suy nghĩ nữa, thật ra ta cũng không muốn tìm hai vị đại thúc đây đâu, chỉ là người thân của ta có quen biết hai người… cho nên rất muốn mời hai người đến đó một chuyến.”
“Nếu như vậy ngươi có thể nói cho ta biết người thân của ngươi tên là gì hay không? Nếu như không thể cho bọn ta biết, vậy thì thứ lỗi bọn ta không thể cùng ngươi đến đó!”
Cố Vân chớp mắt sau đó suy nghĩ một chút thở dài nói: “Người thân của ta? Ta có một vị thúc phụ, tên là Cố Thanh, nhưng người thương của thúc ấy là Dương Xuân. Tuy nhiên thúc phụ sớm đã chết rồi, ta hôm nay chỉ muốn tìm lại bằng hữu cũ của Dương thúc mà thôi!”
Sở Diên có chút ngơ ngác hóa ra Dương Xuân và Cố Thành đó vốn đã từng quen biết, hơn nữa giữa bọn họ lại có sự thân thiết không hề nhẹ ngược lại còn có tình sâu nghĩa đậm với nhau. Nhưng tiếc rằng, Cố Thanh sớm đã yên vị dưới đáy mồ.
“A Thành, chúng ta nên đến đó một chuyến thôi!”
Dù gì trước đây Dương Xuân cũng là phi tần của Lý Thiên Thành, hắn vẫn còn một chút kí ức về Dương Xuân đó, bất quá cũng có thể cùng Sở Diên đến đó chia sớt một chút đau buồn cùng Dương Xuân!”
“Không biết vì sao, Dương thúc đã từng nói Sở thúc là một người rất lương thiện, ở trong cung luôn bị kẻ khác hãm hại, vì trái tim quá mức lương thiện nên mới đối đãi với những người khác một cách chân thành.
Ngược lại luôn bị bọn họ chà đạp lên lòng tin tưởng. Hơn nữa Dương thúc từng nói Sở thúc biết ủ rượu bồ đào, lại có thể vì hoàng thượng tình nguyện ủ tận hai mươi sáu vò bồ đào!”
Sở Diên hơi đỏ mặt y quay sang nhìn Lý Thiên Thành, lúc đó đúng thật là y đã ủ hai mươi sáu vò bồ đào nhưng đến khi hắn và y hòa hợp thì chỉ còn lại mười lăm vò mà thôi.
Y cứ nghĩ đợi một ngày khi Lý Thừa Húc làm đại hôn sẽ mang ra uống.
Nào ngờ được y đã giấu rất kỹ kia chứ, đến cùng không thể nào tìm được, y vậy mà quên mất chỗ cất giấu hai mươi sáu vò bồ đào kia.
…
“Hai mươi sáu? Vậy sao ngươi chỉ mang ra mười lăm thế?” Lý Thiên Thành thắc mắc nhìn y.
“Ta không biết gì hết, ngươi đừng có nói bậy bạ!”
“Rõ ràng ngươi chỉ đưa ta mười lăm vò mà thôi, nói mau số còn lại người đem cho ai rồi hả?”
“Không có mà! Ngươi đừng hỏi ta nữa, ta không biết đâu, ngươi hỏi hắn đi!”
Lúc này Cố Vân liền xua tay.
“Đừng nhìn… đừng nhìn ta như thế, ta chắc chắn không biết gì!”
Cố Vân nhìn trời đã chuyển tối liền nói.
“Cũng trễ rồi hai người có muốn đến đó hay không hoặc là tìm một quán trọ sau đó nghỉ ngơi?”
Sở Diên không biết nên lựa chọn thế nào bèn hỏi.
“Đường đến nơi đó cách nơi này khoảng bao lâu vậy?”
“Không lâu lắm chỉ hai ngày đường mà thôi!” Cố Vân thẳng thừng đáp lại.
“Hai ngày đường? Xa như vậy sao?” Từ nơi đây đến nơi đó ít nhất cũng phải trọ hai đêm, nếu muốn đến nhanh là chuyện không thể nào.
Cố Vân ngồi xuống trụ đá ven đường, sau đó chắp tay lại thở dài nói: “Ta tìm gặp hai người vào lúc ở Lục Châu. Lúc đó cùng lúc cũng thấy vệ binh tìm đến, có lẽ đã có người phải hiện ra rồi!”
Lý Thiên Thành không biết Cố Vân có phải người hay không, theo sau lâu như vậy, ngay cả một tiếng động cũng không phát ra.