Do dự, một chút cuối cùng Cố Thanh cũng không nhịn được mà gõ cửa.
Trong lòng biết bao nhiêu suy nghĩ hỗn tạp không ngừng lấn át tâm trí y, cảm giác nhung nhớ, ân hận khi rời bỏ hắn.
Hiện tại y có tư cách gì chứ? Lấy cớ gì để khiến người ấy chịu tha thứ, cho y một cơ hội chứ? Dù chỉ một lần có thể hay không?
Dẫu sao người nên tội cũng là Cố Thanh y mà?
Một tiếng cạch nhẹ phát ra, trong chốc lát người trong phòng đã ra mở cửa. Dương Xuân vừa mới tắm xong, trên người chỉ vỏn vẹn một bộ y phục mỏng toanh, tóc được buông thả xuống, ở dưới đuôi tóc vẫn còn ước.
Nhìn sơ qua có thể nhìn thấy phía đầu nhũ đã bị vải mỏng làm cho dính vào. Thân thể vẫn như cũ rất khiến người khác chẳng nhịn được mà si mê.
Dương Xuân liếc nhìn người trước mặt, dự định sẽ mắng một câu, đã muộn như thế này rồi còn đến gõ cửa phòng? Chẳng lẽ không muốn để cho người khác nghĩ ngơi hay sao, thật sự không có một chút phép tắc, chẳng đáng mực gì hết.
“Ta nói này ngươi có phải rất vô duyên không? Muộn vậy rồi còn làm phiền ta?” Dương Xuân tức giận quát, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại không muốn người này vào.
“Ai nha đi đi chứ, ta muốn ngủ ngươi đừng có mà... mà làm phiền ta!” Giọng nói càng thêm nhỏ, Dương Xuân không thể cầm cự được, nếu như người này thật sự không muốn đi thì hắn cũng không thể đuổi được.
Cố Thanh nhìn hắn, nhìn nam nhân mà trước đây đã cùng y trò chuyện, cùng y nói lời yêu đương. Cho đến hiện tại trước mắt hình như không nhận ra y, hắn cứ như thế liên tục đẩy y về sau.
Ngay cả nhìn mặt y, hắn cũng chẳng thèm nhìn.
Người này thay đổi nhanh quá, trước đây hắn sẽ không mạnh mẽ như vậy, sẽ không dùng lực đẩy y ra, cũng không trách y quá phiền.
Nhưng hiện tại, trước mắt thật sự đổi thay.
“Là ta! Ngươi không nhớ sao?” Cố Thanh giữ tay hắn lại, không để cho hắn tiếp tục giãy dụa.
“Ngươi? Là ai? Là ai chứ? Ta trước giờ chưa từng gặp ngươi, ngươi ở đây tìm ta làm gì chứ?” Dương Xuân tránh né ánh mắt của y, một một, hai hai phải thoát khỏi người này.
Tránh không được thì đối diện vậy, hắn không tin Cố Thanh có thật mặt dày như vậy hay không, nửa đêm lại muốn làm chuyện xằng bậy.
“Tránh ra, ngươi còn tiếp tục làm càng đừng trách gia gia của ngươi nổi giận, nếu còn tiến thêm một bước, ta nhất định sẽ hét lớn lên, để cho tất cả những người có mặt ở quán trọ này đều nghe hết. Đến lúc đó đừng trách ta không có lương tâm!”
Khẩu khí thật lớn, Dương Xuân trừng mắt nhìn Cố Thanh, hắn không biết phải đối diện với y như thế nào nữa.
Chỉ thấy trong lòng rất lo lắng cùng hoang mang, lần đầu tiên sau ba năm cách biệt, đối diện với nhau Lại khó chịu như thế này! Tâm tư của Cố Thanh như thế nào, Dương Xuân hoàn toàn không rõ.
Dương Xuân nên đối diện với y như thế nào đây?
Cố Thanh là một kẻ bạc tình, năm xưa một đi không trở lại bỏ mặc hắn biết bao nhiêu năm.
Cho đến lúc không còn đường lui mà ngậm ngùi rời khỏi Liêm Châu, hắn mới biết bản thân vốn từ đầu đã tin lầm người rồi.
Nằm ấy hoa đào nở rộ giữa mùa Xuân, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp muôn nơi, Cố Thanh đối diện Dương Xuân, tay nâng lên vuốt ve lọn tóc lưu luyến nói: “Say này ta nhất định sẽ trở về cho người một thân phận!”
Nhưng cho đến hiện tại đến khi đã trở về vậy là ánh mắt mông lung nhìn Dương Xuân.
Y đến bây giờ xuất hiện còn có tác dụng gì nữa?
Lời ước hẹn đó chẳng phải cũng đã quên rồi, hiện tại gặp mặt cũng như hai người xa lạ chẳng phải sao?
Cả một đời lang bạt khắp nơi, một thân phong trần, chưa bao giờ than khổ lấy một lời, vậy mà lại ôm một mối hận, hận người xưa bạc bẽo, hận thế gian đối với hắn không công bằng.
“Ngươi còn muốn gì đây? Không muốn tránh hay sao? Người đâu, có kẻ muốn giở trò càng quấy, cứu với!” Dương Xuân cố gắng hết lên, muốn để người trong quán trọ giúp mình giải vây.
Nhưng chưa hét được bao nhiêu đã bị Cố Thanh mạnh mẽ ép sát vào tường, bịt chặt miệng không cho y la hét.
“Câm miệng, còn hét nữa ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!” Cố Thanh vừa nói vừa phụ họa, khuôn mặt lạnh lùng làm Dương Xuân hốt hoảng.
Y thật mạnh tay, một phát đã làm hắn đập lưng vào tường, cái lưng này chắc chắn không ổn rồi, nói không chừng đêm nay sẽ đau đớn lắm.
Khốn kiếp! Y lấy tư cách gì mà uy hiếp hắn chứ?
Rõ ràng là một tên bạc tình, vậy mà còn có tư cách dày vò hắn?
“Không nhận ra ta sao? Ta là Cố Thanh!” Y cúi đầu nói nhỏ vào tai Dương Xuân, sau đó nhìn biểu hiện của hắn.
“Cố Thanh?”
“Phải! Chính là Cố Thanh!”
Dương Xuân lập tức lắc đầu xua tay.
“Ta không nhớ có ai tên Cố Thanh, ta không quen biết ngươi, ngươi có thể thả ta ra được rồi đó!”
Cố Thanh càng siết chặt, khiến cho chiếc eo như một gãy đôi.
“Thả ra sao? Không thể! Khó khăn lắm ta mới gặp lại được ngươi, không dễ dàng gì tìm được ngươi, ta nhất định không thả!”
Y không cho phép Dương Xuân đi mất, càng không tin hắn thật sự quên mình, người như Dương Xuân giỏi nhất là gạt người, chẳng bao giờ thật lòng với ai.
Hắn sao có thể dễ dàng quên hết chuyện trước kia, không bao giờ, nhất định là hắn cố tình, hắn có lẽ rất hận y, cho nên mới nói ra những lời tuyệt tình như thế này!
“Trở về cùng ta đi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sinh sống, ta sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức!”
Nghe Cố Thanh nói muốn đưa y đi, không khỏi khiến Dương Xuân cười khổ trong lòng, tưởng hắn không biết hay sao?
Dương Xuân đương nhiên biết, ở trong cung dù có ít cũng nghe được một vài tin tức. Chuyện Cố Thanh trước đó đã cưới thê tử y đều biết, cũng vì đã rõ thực hư nên mới không nhất quyết nghe y nói.
“Đã trễ rồi, vẫn xin các hạ lui bước, tại hạ vẫn muốn được an giấc nồng, không muốn ở đây đôi co qua lại, sức lực của ngươi tốt như vậy, đừng dùng nó để cậy mạnh chứ?”
“Người đâu cứu ta!” Dứt lời Dương Xuân lập tức chạy xuống quán trọ, không ngừng hét toáng cứu mạng, khiến cho tất cả những người ở đây đều phải thức giấc rời giường.
“Có chuyện gì thế?” Chưởng quầy là người đầu tiên lên tiếng.
“Chưởng... chưởng quầy đại ca, huynh nhìn xem, cái tên khốn đó nửa đêm chạy lên phòng ta gõ cửa, đã như vậy còn nói ta có biết y, nhưng ta rõ ràng không biết y...”
“Nhìn đi, y đã ép ta vào vách tường, đau lắm đó, còn siết chặt tay ta không cho ta chạy, mau báo quan đi, nếu không y sẽ giết chết ta mất!”
Dương Xuân khóc lóc kể lễ, thoáng chốc khuôn mặt đã lấm lem nước mắt.
“Ta ở nơi xa trở về, không nhà... không người thân... đã vậy còn bị ăn hiếp... đã nói không quen.. còn... còn hành hung ta... muốn ta nhớ rõ... a số ta sao lại khổ thế này, ta muốn đòi công đạo...” Dương Xuân tức giận tự đấm vào ngực mình, ghét bỏ nhìn Cố Thanh.
“Còn đứng đó làm gì, mau đi báo quan đi!” Một thiếu phụ tức giận lên tiếng.
Xung quanh không ngừng xôn xao, cuối cùng có một người đứng ra đi báo quan, nào ngờ vừa lướt ngang Cố Thanh đã bị y gọi lại.
“Chậm đã...”
Xung quanh lại vang lên tiếng ồn: Liệu có phải quá sợ rồi không? Nhìn cái mặt tuấn tú như vậy, thế mà muốn bức một nam tử, thật là chuyện cười nửa đêm mà!
“Không phải ngươi sợ rồi chứ, vì vậy mới ngăn cản?” Thiếu phụ đó cười khinh nhìn Cố Thanh, quả thật tên nào khôi ngô một chút, chắc chắn là một kẻ không đáng tin. Dùng dung mạo đó để khiến người khác phải nhất mực nghe theo.
“Nực cười, ta đường đường là quan huyện ở đây, các ngươi muốn báo quan sao?” Cố Thanh đắc ý cười lớn.
...
“Tiêu rồi...” Nhân lúc hiện tại đang loạn, Dương Xuân lập tức mang theo hành lý rời khỏi.
Mặc kệ ai là quan huyện cũng được, người đông như vậy chưa chắc gì có thể đuổi kịp hắn.
“Tức nhiên phải tránh, còn không tránh sẽ bị diệt khẩu mất... đáng sợ quá...”
“Khốn kiếp, nhất định phải tìm một chỗ an toàn hơn!”
Cũng may lúc đó còn kịp lấy được tay nải, nếu không mấy vạn lượng đó sẽ biến mất, và y cũng vỡ mộng.