Từ An cung.
“Ngốc, còn không mau làm việc đi, còn muốn làm gì bây giờ? Ta đã cố gắng hết sức giúp ngươi có thể đạt được một vị trí trong tim hoàng thượng.”
“Ta đương nhiên biết rõ, hoàng hậu cần gì phải răng đe như vậy?” Liễu Yến cười cười nhấp ngụm trà, không thèm suy xét sắc mặt Diệp Vân Âm.
“Nếu như bây giờ ngươi không thể làm được, vậy thì cho dù có là đại hãn đi chăng nữa, cũng không thể giúp gì được đi đâu! Bổn cung đã dùng hết tất cả những gì mà bổn cung có thể làm, suy tính ra bao nhiêu tâm kế chỉ để khiến ngươi có thể được hoàng thượng để ý. Nhưng nếu không thể thành công khiến hoàng thượng để ý, vậy thì cũng đừng trách ta không lo nghĩ chu toàn!”
Diệp Vân Âm nhìn chằm chằm Liễu Yến và Ảnh Duệ nói, trong ánh mắt có một chút uất hận.
Nếu không phải đại hãn là nghĩa phụ của nàng thì nàng chắc chắn sẽ không xem trọng gì cái danh nghĩa đó, mà khiến mọi thứ trở nên rắc rối như hiện tại.
Địa vị của nàng đang bị những kẻ này đe dọa, đường đường là một bậc mẫu nghi thiên hạ, nàng chưa từng vì những chuyện này mà thống khổ như bây giờ.
Trước mặt bọn họ luôn phải cười cười, nói nói, sau lưng bọn họ thì phải ngậm lấy khổ đau, cực khổ biết bao nhiêu.
Ánh mắt nàng là vô cùng chân thật, khi nhìn bọn họ, chỉ có ánh mắt là không bao giờ giả tạo. Nó luôn phảng phất đáy lòng của nàng, một trái tim đang rỉ máu khi chính tay nàng tiếp cho bọn họ cách thức hãm hại người nàng yêu.
Yêu đến tê tâm liệt phế, đau nhức kinh mạch.
“Vậy thì hoàng thật vất vả rồi, chờ sau khi độc chiếm được Dục Quốc, người vẫn là công chúa cao quý của đại hãn!” Liễu Yến ngước mặt lên nhìn nàng nói.
“Đại hãn sao? Ngài ấy sẽ giữ lại ta sao?” Diệp Vân Âm cười khổ nói.
Biết rõ địa vị của nàng trong tim đại hãn chẳng còn một chỗ trống, nhưng vẫn muốn hỏi ra.
“Sao người lại nói vậy chứ, nếu như đại hãn biết, chắc chắn sẽ ăn ngủ không ngon mất.”
Nếu vậy, cũng không còn gì để nói, Diệp Vân Âm biết trong lòng đại hãn nghĩ gì, ngay lúc này nếu như có thể lấy lại được một chút tin tưởng thì cũng không đến nỗi bị đe dọa.
Nhưng mà, một khi sự tin tưởng ấy đã vụt tắt, cho dù có làm nhiều hơn và nhiều hơn thế nữa, cũng chỉ để lại nhiều vết xướt mà thôi.
...
Liêm Châu.
“Chạy rồi... hắn như vậy mà chạy nhanh thật!” Cố Thanh tiếc nuối lang thang khắp phố, ánh mắt mong lung vô cùng.
Thân ảnh Dương Xuân cứ như vậy biến mất trong tích tắc, y còn không kịp nhìn rõ hắn đã đi hướng nào.
Ba năm không gặp, tâm tư của Dương Xuân cứ như vậy thay đổi một phát liền quên hết sạch. Dẫu biết người tạo ra kết cục như hiện tại chính là y, nhưng Cố Thanh vẫn không sao chấp nhận được sự thật này.
Y không không muốn Dương Xuân rời khỏi y thêm một lần nữa, lần này y muốn giữ chặt Dương Xuân một chỗ, không để cho hắn đi khỏi.
Khó khăn lắm y mới biết được, Dương Xuân vẫn còn sống, hắn vẫn còn ở Liêm Châu, chỉ là không gặp lại y mà thôi.
Nhưng tất cả không có gì đáng ngại, chỉ lo sợ duy nhất Dương Xuân lại lặng lẽ bỏ đi không thể tìm gặp.
Cố Thanh càng gia tăng cước bộ, không ngừng tìm kiếm một người mà hắn yêu vô cùng, đến nổi ruột gan cũng đang sôi sục khi không nhìn thấy hắn.
Đường đường là một đấng nam nhi, chưa từng nghĩ sẽ phải khổ sở vì một nam nhân, từ trước đến giờ lần đầu tiên Cố Thanh cảm thấy tiếc nuối đến như vậy.
Cứ như mất đi một giác quan trên cơ thể, nhất quyết không được để Dương Xuân đi mất, nếu không cả đời này y sẽ không thể tha thứ cho lỗi lầm của năm đó.
Là y phụ tình, bạc nghĩa, là y tham vinh hoa nên mới không nhớ đến Dương Xuân.
Hiện tại người đi rồi y mới biết y sai cỡ nào, nhìn vầng trăng đang chiếu trên góc phố nhỏ, khắp con đường tấp nập người qua.
Chỉ thấy đêm nay cô đơn lạnh lẽo không biết người kia bây giờ đang ở nơi đâu, vì nhớ đến kí ức xưa... ngày ấy thực sự rất tốt đẹp nhưng nó hiện tại đã không còn nữa, chỉ còn đọng lại trong trái tim y là một mảng nhớ nhung, da diết.
Ước gì có thể thay đổi được tất cả, ước gì lúc đó chưa từng làm người kia phải khổ, phải đau thì bây giờ đã không phải lạc lõng như hiện tại.
Tất cả những việc mà y đã làm ra, Cố Thanh đều luôn nhớ rõ vì biết chính mình đã khiến người kia phải chịu bao nhiêu đau khổ, chính y đã khiến Dương Xuân rơi xuống đáy vực sâu mà không thể bật dậy được.
Cũng chính y đã trao cho hắn đời hứa hẹn, nếu năm xưa chưa từng hứa cũng chưa từng hẹn chưa từng nói với nhau những lời yêu thì đến nay đã không phải khổ.
Ba năm tuy không quá dài, cũng không quá ngắn khoảng thời gian đó đó vừa đủ làm cho người khác quên hết đi những tổn thương, hoặc có thể vẫn còn ôm trong lòng một mối hận mãi mãi không thể xóa nhòa.
Vì vậy dù sao cũng là y sai, hắn chưa từng sai mà nếu có sai cũng là do nhìn nhầm người hoặc có thể giống như một con chim hoàng yến đang bị nhốt trong một lòng giam, rất muốn thoát ra nhưng lại không thể nào thoát được.
Cho đến khi trái tim tâm tâm niệm niệm về người, nhưng chỉ nhận lại được là sự tổn thương vây lấy tâm trí của hắn.
Dù luôn muốn quên đi một người mang tên Cố Thanh, một kẻ bội bạc, phụ tình, phụ nghĩ, nhưng lại không quên được...
Tại sao phải nhớ về một kẻ bội bạc?
Tại sao phải tha thứ khi chính y đã không trân trọng hắn?
Tại sao lại phải nhớ đến y, tại sao phải nói với với y hắn sẽ tha thứ tất cả?
Nhưng đều không thể, mỗi một phút - giây này đều không thể tha thứ cho người kia hoặc cho đến khi Dương Xuân được chôn xuống đáy mồ, hắn cũng sẽ không tha thứ trong một kẻ vì vinh hoa, phú quý mà bội bạc với mình.
Góc phố ngày một vắng tanh chỉ thấy một mình Cố Thanh đang chạy vội vã, cước bộ ngày càng nhanh vượt qua đám người đang đi qua, đi lại.
Y nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi, mắt đảo liên hồi chỉ mong muốn nhìn thấy một thân ảnh mỏng manh kia.
Nhưng mà... hình như người kia đã đi ở hướng khác, y cũng không rõ nữa, không biết Dương Xuân đã đi hướng nào.
Chỉ có điều nếu hôm nay lỡ mất hắn rồi, liệu rằng ngày mai Dương Xuân có lẽ sẽ rời khỏi Liêm Châu đến một nơi mà y không thể tìm được.
...
Phía bên này Dương xuân đã vui gần chết, hắn đã cố gắng chạy thật xa, khuất xa tầm mắt của Cố thanh.
Thật ra Dương Xuân không muốn phải nhìn lại người này, một kẻ đã làm cho y chịu biết bao nhiêu tổn thương Những vết thương đó không thể lành, càng không thể khiến hắn quên đi mà tha thứ cho y.
Mang trong tay một túi nải to lớn, Dương Xuân đi khắp nơi chỉ muốn tìm một chỗ nương thân, chờ đến ngày mai y sẽ làm làm một ông chủ, mở một tửu lầu thật lớn trước những ánh mắt của bá tánh Liêm Châu.
Hắn sẽ tạo cho mình mình một tổ ấm mới, một nơi thể gọi là nhà mà không ai có thể so bì được, sau đó sống hết quãng đời còn lại mà không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.
Như vậy sẽ vui biết mấy hạnh phúc biết mấy.
“Ngày mai sẽ buông hết tất cả, trở về là tốt rồi ta nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai có thể sỉ nhục và chà đạp ta giống như lúc trước...” Dương Xuân mỉm cười nhìn ánh trăng xa xa kia trong lòng là một chấp niệm khó tàn.
Gió thổi những cánh lá rơi xuống trên mặt đất tựa như tâm tình lúc nóng lại lạnh của Dương Xuân, lúc vui lại buồn thất thường.
Có lúc thì hắn sẽ tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, lúc thì tỏ ra tính khí vô cùng ương ngạnh, không để cho bất kỳ ai có thể nắm rõ được nhân cách thật sự của hắn.
Hắn muốn che giấu tất cả những gì mà hắn có thể, sẽ không để cho bất kỳ ai có thể lấy nó ra làn một điểm yếu khiến cho hắn phải cúi đầu.
Những năm trước hắn đã cúi đầu quá nhiều rồi, cúi đầu đến mức mà bất kỳ ai cũng có thể chà đạp, giẫm đạp lên trái tim hắn.
Đè bẹp lên ý chí của hắn, khiến hắn trở thành một trò cười được nhiều người thích thú vui đùa.
Nhưng bây giờ khác rồi, sống trong cung hơn ba năm hắn đã hiểu nếu ở trên thế gian này, nếu không phải ta sống thì cũng là ngươi chết.
Người không vì mình trời tru đất diệt!