Diệp Vân Âm đã chuẩn bị xong yến tiệc, tất cả mọi thứ đều đâu ra đó, nàng đã dậy từ sớm và dặn dò các cung nữ phải chuẩn bị yến tiệc sao cho trang trọng và uy nghiêm nhất, để hoàng thượng nhìn thấy có thể nhận ra được tâm ý của nàng
Diệp Vân Âm đã dành cho hắn những gì đặc biệt nhất hôm nay, bao gồm một nữ nhân mới cho hắn.
Nàng vừa trang điểm xong, thay một bộ y phục xinh đẹp, tôn lên làn da trắng sứ.
Ánh mắt nàng sắc bén làm người khác vừa liếc sang đã thấy được uy thế chủ lục cung của nàng.
Trước mặt các phi tần trong cung Diệp Vân Âm càng tỏ ra nghiêm nghị hơn, khiến cho bất cứ ai cũng phải này đều cũng phải cúi đầu mà nịnh bợ, hoàng hậu như nàng là đẹp nhất chỉ có hoàng hậu mới có thể đứng cạnh hoàng thượng.
Chỉ có long phụng tụ họp mới là tốt nhất!
Trời đã vào ban trưa, lúc này Lý Thiên Thành đã xuất hiện, hắn là nhân vật chính trong buổi tiệc ngày hôm nay, ai nấy cũng không ngừng mừng tuổi.
“Hoàng thượng vạn phúc kim an, hoàng thượng thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Diệp Vân Âm nhanh chóng đi đến bên cạnh Lý Thiên Thành, hoàng Hậu một bên hoàng thượng một bên. Mấy ai nhìn vào cũng thấy thật đáng ngưỡng mộ, cả hai con người quý tộc ở cạnh nhau, ít nhiều gì cũng phát ra hào quang sáng chói.
Dưới điện, các bá quan trong triều đều được mời đến, bọn họ được an vị cạnh chiếc bàn của riêng mình, trên đó bao gồm một giờ rượu Huyền Tửu, cùng các món ăn đã được chuẩn bị từ lâu.
Còn riêng các phi tần đều ngồi ở góc bên phải, vừa hay có thể nhìn thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu ở phía trên.
Sở Diên được sắp xếp ở vị trí ngồi đầu, khi ngước mặt lên có thể nhìn thấy Lý Thiên Thành rõ mồn một.
Hai người đối diện nhau, Sở Diên nhìn hắn, hắn lại nhìn y. Cả hai người không ngừng trao ánh mắt cho nhau, mặc kệ những người xung quanh đang nhìn họ trầm trồ.
Phía bên cạnh Diệp Vân Anh nhìn thấy như vậy cũng có cảm giác chán ghét, nàng khó chịu đến cực điểm khi nhìn thấy Lý Thiên Thành đang liếc mắt nhìn Sở Diên.
Rõ ràng hôm nay người tổ chức yến tiệc cho hắn là nàng, nhưng người được hắn chú ý đến nhiều nhất vẫn là Sở Diên.
Lập tức cảm giác khó chịu trong người nàng lại đồng loạt trỗi dậy, Diệp Vân Âm không thể nào im lặng được nữa nàng bèn quay sang nhìn hắn, miệng cười thật tươi gọi:
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng không có ý gì chỉ vỏn vẹn một tấm chân thành dành riêng cho người. Hôm trước thiếp nhìn thấy có một nữ nhân xinh đẹp lại biết vui múa hát ca, dạo gần đây thiếp luôn cảm thấy hoàng thượng đang rất mệt mỏi, chắc hẳn rất cần thư giãn, nếu có một người ngày đêm múa hát cũng là một chuyện tốt. Tuy không được gọi là nhan sắc khuynh thành, chí ích cũng không đến nỗi khiến của hoàng thượng thất vọng.”
Diệp Vân Âm vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Lý Thiên Thành, nhận thấy trong ánh mắt của hắn không có gì là khó chịu, còn có vẻ rất tò mò món quà mà nàng muốn dâng tới.
“Nàng muốn tặng quà cho trẫm sao? Từ trước đến giờ không nghĩ đến bản thân nàng lại tặng nữ nhân cho trẫm, trước giờ khi trẫm chọn được phi tần thích hợp, không phải nàng luôn phản đối hay sao?” Vì cớ gì đột nhiên thay đổi, vì cớ gì lại tặng cho hắn một nữ nhân?
Rốt cuộc hắn cũng không hiểu rõ tâm tư của Diệp Vân Âm là như thế nào, rốt cuộc thứ nàng muốn là gì?
Nàng muốn hắn phải đối diện ra sao trước ánh mắt của buồn bã của Sở Diên.
Hắn không thể nào thốt ra được sự thích thú, nhưng cũng không thể nào khiến cho Sở Diên buồn bã, hắn luôn nhìn y dò xét. Nhưng thứ hắn nhận lại được là sự ngoảnh mặt của Sở Diên, y không dám lên tiếng chỉ quay mặt đi mặc kệ cho hắn và hoàng hậu đang nói gì đi chăng nữa.
Y không dám hé răng một lời, cũng không thể xen vào, chỉ có thể nhìn Lý Thiên Thành đang bên cạnh hoàng hậu nói về món quà tuyệt mỹ.
Nhìn Lý Thiên Thành cứ nhìn Sở Diên, Diệp Vân Âm cảm thấy cứ như vừa nhận được một thau nước là lạnh, đang hất thẳng vào mặt nàng, vô cùng lạnh giá, lạnh từ trong tim lẫn thể xác.
Cuối cùng nàng không nhịn được mà suy nghĩ, sẽ tiến hành kế hoạch này, một khi đã ra tay chắc chắn sẽ không dễ dàng gì dừng lại.
Nàng không muốn phía bên đại hãn khó chịu khi nhận được kết quả không thể hoàn thành được nhiệm vụ, lại không thể khiến một người mà nàng yêu thương, quay lại nói yêu nàng.
Trái tim của nữ nhân vô cùng sắt đá, những thứ mà nàng gần như có được lại vội vụt tắt, một cách bất thường.
Chưa kịp chớp mắt một cái, cũng chưa kịp nắm tay thì người kia đã vội chia xa. Thời gian là thứ khiến cho lòng người lạnh giá đánh giá đồng thời cũng giết chết một trái tim lương thiện.
Chẳng thể lương thiện với một người độc ác, cũng không thể điềm nhiên đối tốt với một người chưa từng coi mình là gì.
Không thể chờ thêm được nữa Diệp Vân Âm vội búng tay, ngay lập tức một đám vũ công xuất hiện trên người diện y phục đỏ chói mắt, bước chân nhẹ nhàng như tên bắn, phút chốc đã đứng ở giữa điện.
Bọn họ xếp thành một thế trận, không thể nhìn rõ dung mạo từng người, tất cả đều đeo khăn che mặt.
Phía bên cạnh là các nhạc công đang kéo nhạc, tạo lên những âm điệu ma mị, bỗng chốc những vũ công đó chia nhau mỗi người một góc, mỗi người một nơi, dàn ra thành một vòng tròn, hai tay đan xen nhau tạo thành những đóa hoa tuyệt sắc.
Giống như cánh hoa đang khoe sắc giữa mùa Xuân, tất cả đều vô cùng đẹp, đều hoà quyện vào giai điệu của nhạc công.
Bỗng những vũ công đó nghiêng người sang một bên, để lại ở giữa là một khoảng trống. Một nữ nhân đang nằm ở giữa những cung nữ đó, một tay che mặt một tay nâng lên năm ngón tạo thành đường cong uốn lượn liên hồi.
Chờ sau khi những cung nữ kia tản ra sang hai bên nữ nhân đó mới đứng dậy, nàng ta nghiêng người uốn lượn, sau đó đưa chân trái đưa cao lên xoay một vòng, tay phải nắm lấy tay trái uốn lượn ra sau, tạo thành một đường cung.
Sau đó liếc mắt nhìn về phía Lý Thiên Thành động tác nhảy vọt lên, xoè ra cẳng chân vô cùng thẳng, vô cùng mềm dẻo.
Nàng ta nhoẻn miệng cười, nụ cười ẩn sau chiếc khăn che, lúc ẩn lại hiện.
Chưa dừng lại ở đó, động tác của nàng ta ngày một nhanh, tiếng nhạc theo đó cũng kịch liệt muôn phần.
Giống như đang thôi miên những người có mặt ở đây, khiến bọn họ chìm đắm trong giai điệu mị hoặc này.
Bước chân càng nhanh nhẹn, chân và tay đều đồng loạt di chuyển, chân xoay quanh vòng, giống như chiếc quạt to lớn mang sắc màu đỏ.
Nàng cúi đầu, sau đó không có dự báo đã di chuyển về hướng Lý Thiên Thành, bắt đầu mê hoặc.
Dưới sự câu dẫn này đã thành công khiến hắn mơ màng trong điệu múa, sau khi kết thúc, tất cả bá quan đều vổ tay tán thưởng cho vũ điệu lạc hồn đó cũng nàng.
Lý Thiên Thành thích thú hỏi: “Ngươi tên gì?”
Ngay lập tức nàng ta liền nói: “Nô tỳ họ Liễu, tên chỉ có một chữ Yến!”
Hắn mỉm cười nhớ lại, hôm đó hoàng hậu mang về một nữ nhân, thì ra chính là vũ cơ này.
Quả thật tuyệt thế, tuyệt thế.
“Từ nay ngươi sẽ là Liễu phi, ngụ ở Thiền Ninh cung!” Nói rồi hắn phất tay ý bảo Liễu tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lại tiếp tục yến tiệc.
...
“Chủ tử, đang suy nghĩ gì vậy?” Tuệ Lâm mỉm cười hỏi Sở Diên, từ lúc yến tiệc bắt đầu cho đến khi kết thúc, nàng luôn cảm thấy chủ tử của nàng rất lạ.
“Ta không có suy nghĩ!” Y vội nói, rồi quay mặt đi.
“Không vui sao? Hôm nay chẳng phải là sinh thần của hoàng thượng sao? Chắc hẳn rất vui chứ?” Tuệ Lâm ngạc nhiên nói.
Nàng không được vào, nên không biết được Sở Diên đã phải ngạc nhiên như thế nào khi nhìn nữ nhân kia uốn lượn.
“Ngươi nhìn xem, động tác của ta có cứng không?” Nói rồi Sở Diên liền đứng lên xoay người uốn lượn vài cái.
Nhưng mà nó thật sự vượt xa tưởng tượng, không có dễ như những gì y chứng kiến, nó vô cùng đau.
“Không được đâu, người tốt nhất đừng nghịch dại!” Tuệ Lâm ra sức khuyên ngăn.
Nhưng Sở Diên không muốn nghe, y lúc nãy nhìn Lý Thiên Thành say mê điệu múa đó như thế, phút chốc lòng y lại muốn nát thành nhiều mảnh.
Y cũng muốn được uốn lượn như nàng ta, cũng muốn thả hồn vào điệu múa, kéo được Lý Thiên Thành quay lại.