Editor: Sakura Trang
“Cốc... Cốc chủ...” Giọng của Chung Nghị cũng đang run rẩy, chẳng qua là sờ nhẹ một cái như vậy, y lại giống như mất xương vậy, hai chân mềm đến không đứng nổi.
Từ Trinh cười nhẹ một tiếng, nhân cơ hội ôm lấy nam nhân, cũng không cho y cơ hội phản kháng, trực tiếp dùng lực ôm chặt ở trong ngực, dùng một loại giọng cảnh cáo mang theo trêu đùa nói: “Biết điều im lặng, làm loạn làm rớt hài tử thì sao.”
Một câu nói như sấm sét nói ra từ trong miệng mình, Từ Trinh như bị sét đánh, nhưng người trong ngực lại giống như gặp định thân nguyền rủa, thân thể cứng còng tại chỗ cũng không nhúc nhích, mặc cho Từ Trinh ôm vào ôm ra, ôm lên ôm xuống.
Từ Trinh có chút thất bại, cho dù mình nói như vậy nhiều lần, người này cũng như cũ nghe không hiểu. Hắn cho tới bây giờ không phải chỉ quan tâm hài tử, thậm chí lúc thảo luận với nam nhân việc giữ hay bỏ hài tử, rõ ràng mình đã biểu hiện rõ ràng thái độ, nhưng cuối cùng vẫn là bế tắc cắn răng kiên trì… Dĩ nhiên Từ Trinh biết trong mắt Chung Nghị chỉ có mình, mừng rỡ đồng thời lại khổ sở biết, nam nhân cố ý lưu lại hài tử này, cũng không phải là bởi vì y không quan tâm có hay không, mà là bởi vì hài tử ở trong bụng y kia là của Từ Trinh, là thiếu chủ của Vụ cốc…
Giả thiết nếu có một ngày, để cho Chung Nghị lựa chọn giữa bản thân và hài tử, vậy y nhất định sẽ không chút do dự giữ hài tử này mà hy sinh mình.
Ý tưởng bất thình lình hù dọa Từ Trinh giật mình một cái, hắn theo bản năng tăng thêm lực đạo trong tay, bất giác vạt áo lót đã ướt mồ hôi.
Một ngón tay mang kén đặt lên trán, cẩn thận xoa mở ra lông mày đang nhíu chặt của Từ Trinh, Từ Trinh sửng sốt một chút, chợt chống lại vẻ lo lắng của nam nhân.
“Ngươi còn không có trả lời ta.” Hắn câu môi cười một tiếng, hôn một cái khóe miệng nam nhân, sau đó đặt người lên giường, ở dưới tầm mắt nhìn chăm chú mang theo nghi ngờ, xấu lòng đi gãi nhục hành đang hơi ngẩng lên kia.
“Ách!” Cả người nam nhân run lên, nhanh chóng ngăn chặn tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng, y vội vàng thở hổn hển, vấn đề kia vòng vo mấy vòng ở trong đầu, hiểu đồng thời sắc mặt tái nhợt.
Từ Trinh rất nhanh hôn một hôn ở đỉnh nấm kia, dùng hành động cắt đứt suy nghĩ của y, rời đi đồng thời duỗi thẳng cố ý mang theo mút liếm, khoái cảm xốp xốp tê tê làm cho nam nhân rên lên một tiếng, tựa như càng nhiều hơn ẩm ướt đang bị rút ra lỗ nhỏ, bị phần êm ái kia mang ra khỏi bên ngoài cơ thể.
Nam nhân đã lâu mới được nếm vị ngọt, chớp mắt liền bị làm cho cả người run rẩy, bắp thịt mỗi một nơi đều đang kéo căng run run, mà người làm chuyện xấu nào đó nhưng không ngừng nghỉ chút nào, không chỉ có dùng đầu ngón tay va chạm chơi đùa, lại là đẩy ra cái miệng nhỏ thầm kín đang cất giấu kẽ hở nhỏ, không nhanh không chậm xoa nắn khe rãnh mẫn cảm nhất nhất kia.
“Không... Không được...” Nam nhân vốn quy củ bị vây trong kích thích như vậy, y ẩn nhẫn nhiều ngày, chớ nói chi là thân thể mang thai nhạy cảm gấp mấy lần, không được mấy lần liền không kiên trì nổi, cắn mu bàn tay than nhẹ thành tiếng, thanh âm kia thậm chí tới mang theo chút nức nở, đi đôi với nước mắt chảy ra từ khóe mắt, tỏ ra phá lệ thê thảm yếu ớt.
Từ Trinh cúi người hôn bàn tay của y, nhẹ nhàng liếm một hồi ở lòng bàn tay, sau đó ngậm từng cái đốt ngón tay. Đầu lưỡi linh hoạt ôn nhu khuấy chơi đùa, tựa như phải đem mỗi một đường vân cũng liếm đến vậy, triền miên mà vừa đủ tỉ mỉ. Chung Nghị bị liếm đến cực kỳ thoải mái, lại bất tri bất giác thả lỏng lực đạo ngoài miệng, chủ động đưa tay xít lại gần khóe miệng cốc chủ nhà mình. Dĩ nhiên Từ Trinh hài lòng, lập tức tăng thêm lực đạo trên tay, kích thích nơi hạ thân cuồn cuộn không ngừng truyền tới, cảm giác vừa đau vừa trướng đòi mạng cực kỳ, như có cái gì muốn xông phá ra, nhưng lại bị va chạm lợi hại hơn ép phải chặn lại, ngược lại thì một cổ sóng nhiệt khác trào lên mãnh liệt, chảy ra khỏi cơ thể theo hậu huyệt.
Đầu óc Chung Nghị hỗn loạn dĩ nhiên không biết nhưng Từ Trinh một mực nhìn chăm chú phản ứng nam nhân nhưng thấy rõ ràng, ở giữa cái mông kéo căng, từng cổ dịch thể trong suốt chính lan tràn ra, nơi đó ẩn núp ở chính giữa tiểu huyệt mở ra khép lại, giống như đang hô hấp, mỗi lần nhuyễn động một cái thì sẽ chảy ra một cỗ dịch thể ướt dính.
Tình cảnh Trước mắt để cho Từ Trinh hô hấp vốn cũng không vững vàng lại thêm thô nặng mấy phần, hắn cực kỳ chậm rãi hít một hơi, cố đè xuống dục vọng hóa thân dã thú, chuyên tâm dồn chí trêu chọc nam nhân. Nam nhân giỏi ẩn nhẫn cuối cùng cũng khuất phục với tình dục của bản thân, Từ Trinh chẳng qua dùng môi nhẹ nhàng vừa đụng, bờ ngực rắn chắc kia liền giơ lên cao, tựa như ở mời đối phương lôi kéo gặm cắn, đặt ở trong miệng liếm mút.
Từ Trinh dĩ nhiên tình nguyện thuận theo, hắn ngậm một điểm màu nâu, vừa mới chạ vào chỉ thấy nam nhân co rút ưỡn lên, y dùng sức phe phẩy đầu, dường như kháng cự lại vừa tựa như vui mừng, nước mắt và nước miếng hòa chung một chỗ, dán lên dung nhan kiên nghị kia.
Nhiều dịch mềm chảy ra, không chỉ có chỗ kia cứng rắn còn có nơi tư mật kia. Chóp đỉnh yếu ớt bị vô tình ma sát, trước ngực nhạy cảm bị kéo mút, khoái cảm không ngừng làm cho hai chân nam nhân run rẩy, y miệng to hô hấp, giọng khàn khàn căn bản kêu không được, cảm giác vừa khổ vừa ngọt kia quá mức khó chịu, cho đến một cái hét lớn không tiếng động, thân thể cong lên gần như hư thoát ngã lên giường.
Mà Từ Trinh cũng đồng thời ngừng lại, cũng không phải là ngừng vuốt ve trên tay, mà là chụp lấy nhục hành tới gần bùng nổ kia, đồng thời chặn lại cửa ra.