Vụ Cốc

Chương 62: Chương 62: Món ăn mặn thứ mười tám – Dục [tam]




Editor: Sakura Trang

“A —— a a a!!!” Cao triều thoáng cái bị buộc dừng lại, bền bỉ như Chung Nghị cũng phát ra kêu la thống khổ. Nếu là bình thường, Từ Trinh tuyệt đối không cách nào nghe được nam nhân phát ra thanh âm như vậy, hôm nay nghe được nhưng là giật mình, chỉ cảm thấy vật kia giữa chân cũng căng nhanh muốn nổ.

Chậm rãi hít một hơi, toàn lực đè xuống dục vọng đang tăng vọt, Gần đây nơi này có phải là luôn là căng nóng lên...” Từ Trinh liếm môi liếm miệng một cái, dùng ngón cái không nhanh không chậm xoa nắn vành nón ướt nhẹp, khàn giọng ở bên tai nam nhân nói lên nghi vấn hạ lưu. Một cái tay khác cũng không chút nào ngừng dò được bắp đùi, từng điểm chui vào đường hẹp đang chảy ra nước, “Hoặc là trong này lại vừa ướt vừa ngứa?”

Chung Nghị bị khoái cảm quậy đến điên cuồng, làm sao còn nghe chủ tử nhà mình nói cái gì, y giãy giụa thân thể nghĩ muốn thoát khỏi giam cầm, giãy giụa đồng thời nhưng lại kéo theo kéo theo bên trong, dị vật trong cơ thể chuẩn xác đè vào nơi mẫn cảm nhất, lực đạo thích hợp vừa gãi vừa bóp, phối hợp đỉnh nón không chút nào gián đoạn gãi trêu đùa nam nhân chỉ có thể mê mệt ở trong khoái cảm bản năng cầu xin tha thứ, trừ thành thực trả lời ra cũng không nghĩ ra những thứ khác.

Nghe được câu trả lời, Từ Trinh nặng nề thở hổn hển, sau đó ngón tay đâm vào dũng đạo mở ra khép lại, vô tình hay cố ý tăng nhanh tốc độ chất dịch chảy ra. Đường ruột nhạy cảm bị kích thích, theo bản năng ngọa nguậy sinh ra đè ép, rất nhanh liền đem sàng đan vốn là ướt đẫm ngâm nhiễm ra một mảnh dấu vết lớn hơn.

Nam nhân bị hành hạ đến không ngừng gào thét, từ lúc ban đầu ẩn nhẫn hừ nhẹ biến thành ngẩng cao kêu rên mang điểm mâu thuẫn. Thanh âm đầy truyền cảm mà khàn khàn cho dù đề cao giai điệu cũng hết sức dễ nghe, Từ Trinh không nhịn được ngậm lấy đôi môi thật dầy kia, câu lấy đầu lưỡi hơi lộ ra kia vừa mút vừa cuốn, cuốn lấy nam nhân nước miếng giàn giụa, mà ngón tay lại là lần nữa phát lực, so với trước kia nặng hơn chơi đùa nơi nhạy cảm, ép Chung Nghị không để ý tới hết thảy giương eo giãy giụa chuyển động.

Từ Trinh đúng dịp đè người xuống, từng điểm hôn lên mồ hôi trên chóp mũi nam nhân, răng nhọn ở phía trên nghiền một nghiền, ngẫu nhiên dùng thanh âm ôn nhu hỏi ngấy chết người hỏi: “Muốn không, nghĩ muốn đi ra không?”

Lúc nói ra lời này, ngón tay thứ ba cũng chui vào, đẩy toàn bộ vào bên trong, đem bên trong lửa nóng nhét càng đầy, đi vào sâu hơn. Đốt ngón tay mang theo kén không chút lưu tình ma sát lên nơi nhạy cảm, khoái cảm liên tục không ngừng làm cho nam nhân hoàn toàn thất thần, dung nhan kiên nghị cũng bởi vì cuồng loạn trở nên vặn vẹo, y ngửa đầu thở hào hển, đứt quãng đem âm tiết ráp thành câu nói, mà hai chân lại là kịch liệt co rút, thật giống như chỉ cần có một khắc dãn ra là có thể lập tức đến cao triều.

“Nghĩ muốn... Nghĩ! Để cho ta đi ra... Ách!”

Lời còn chưa dứt, Từ Trinh liền cắn một cái lên cục bướu trên cổ Chung Nghị, ở lúc nam nhân bị đau mà hồi thần một chút, hung tợn thừa thắng truy kích, “Nghĩ ra được liền thành thật khai báo, thân thể này có phải đối với mỗi người đều biết qua loa phát tình có phải hay không!”

Lời nói tính làm nhục mười phần để cho toàn thân Chung Nghị chấn động một cái, nhưng lại rất nhanh bị dục vọng khuấy loạn, y ưỡn ẹo thân thể, tựa như kháng cự vừa tựa như nghênh hợp, tựa như thống khổ vừa tựa như sung sướng. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau khổ để cho cả người y mềm nhũn, theo bản năng nghĩ muốn nhiều hơn nhưng lại theo bản năng cảm thấy không chịu nổi. Nước miếng cùng nước mắt đã sớm dán đầy mặt, ngón tay trong cơ thể rõ ràng như y mong muốn không có động tĩnh, nhưng nơi đã hưởng thụ qua va chạm kịch liệt phá lệ trống không, bên trong không ngừng bài tiết ra từng cỗ từng cỗ chất lỏng ướt dính, xúc cảm nhỏ bé cũng bị phóng đại trăm lần, vốn là hơi chút ngưa ngứa trở nên giống như có vô số con kiến gặm cắn ở bên trong vậy, để cho y muốn có được càng nhiều hơn va chạm để triệt tiêu cảm giác khao khát bên trong.

“Nói mau!” Gặp người không đáp, Từ Trinh lại chà xát lên vành nón, Chung Nghị “A a” Kêu không ngừng, cuối cùng chỉ đành phải qua loa trả lời, “Chỉ có ngài... Chỉ có ngài... Van cầu... A!!!”

Vừa lấy được câu trả lời, Từ Trinh liền đem ngón tay giam cầm mở ra, cũng ở lúc rời thuận đường nhục hành một cái, lòng bàn tay dính đầy dịch thể xoa chơi đùa nang túi phía dưới, ngón tay mà dò vào bên trong cũng không lạnh nhạt gắng sức rút ra cắm vào, chẳng qua mấy lần liền kéo nam nhân lên đỉnh dục vọng.

Nhìn nam nhân bởi vì làm tình quá kịch liệt mà ngất đi, Từ Trinh ôn nhu hôn lên trán của y, cẩn thận mở ra tâm nhíu chặt. Dịch trắng nồng đậm bắn tung tóe, mảng lớn mảng lớn rơi vào bụng hơi nhô lên, Từ Trinh từng chút từng chút hôn vị trí mượt mà kia, cảm thụ làn da nóng bỏng cùng một chút run run sau khi dư âm lắng xuống.

“Khổ như vậy... Bất quá là để cho ngươi biết điều đáp ta mấy câu nói.” Lời nói này phải nhiều không biết làm sao có nhiều không biết làm sao, phải nhiều đáng thương có nhiều đáng thương, nhưng dựng phu mệt lả hoàn toàn không có cách nào nghe, mà người nào đó tự làm tự chịu cũng chỉ có thể đắng ha ha tự đi giải quyết.

“Hài tử sanh ra sẽ dọn dẹp ngươi...” Mới vừa cùng tay phải tương thân tương ái kết thúc cốc chủ phẫn hận thầm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.