Vụ Cốc

Chương 11: Chương 11: Món ăn mặn thứ tư – Tình [một]




Vừa tỉnh dậy không tránh được có chút không nhận rõ hoàn cảnh xung quanh, Chung Nghị thẫn thờ nhìn vào đỉnh màn tinh xảo, mơ hồ thấy có chỗ nào không đúng, hết lần này đến lần khác trong đầu chỉ là một mớ hỗn loạn, trong một lát chưa kịp tỉnh táo lại. Một chiếc khăn mềm mại ướt át lạnh lẽo xoa khẽ rồi đắp lên trán, đột nhiên mát lạnh khiến y tỉnh táo lại một chút, y theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, Khuôn mặt kia độc nhất vô nhị, rõ ràng là dáng vẻ thong dong ôn hòa, lại khiến Chung Nghị sợ hãi nhảy dựng lên.

Dằn vặt hai ngày một đêm đã làm y tiêu hao triệt để, vừa rồi Chung Nghị chỉ hơi động đậy đã nặng nề ngã xuống giường, toàn thân không một chỗ không đau, nhưng mà điều để trái y băng giá nhất là,từ hông cho đến bắp đùi trở xuống giống như không còn thuộc về mình nữa, nặng nề bủn rủn không một chút sức lực. Cái nơi bí ẩn đau đớn như bị xé rách kia càng lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, chuyện xảy ra đem đó không phát ác mộng, mà là sự thực lạnh lẽo tàn khốc.

“Đừng nhúc nhích, ngươi đang sốt.” Phát hiện người này một chớp mắt hiện nên vẻ mặt tro tàn, Từ Trinh cúi đầu thở dài. Hắn nhẹ nhàng đè vai Chung Nghị, ngắn lại hành động đang cố gắng ngồi dậy lần thứ hai của y, sau đó chậm rãi xóa tan lông mày bởi vì đau đớn mà luôn khẩn trương nhíu chặt lại, lúc này mới đắp ngay ngắn lại khăn ướt vừa mới bị trượt xuống, dịch lại góc chăn rồi ngồi bên giường.

Thân thể Chung Nghị kéo căng như tảng đá, y có chút co quắp nghe theo lời Chung Nghị nằm ngủa xuống, lại không dám suy nghĩ điều gì, Y nhớ mang máng bộ dáng ôn nhu bình thản của cốc chủ trước khi hôn mê, lại cũng không quên được một đêm tàn khốc giống như địa ngục kia. Làm hộ pháp, y không để ý việc tổn thương và đau đớn, dù sao thân thể này, tính mạng này, tất cả đều thuộc về người trước mặt. Mà dưới ánh mất ác độc đáng ghét, bị một làn lại một lần vũ nhục, so với sự tổn thương do đau đớn, sự cay độc và trào phúng khó có thể tưởng tượng càng làm cho y lạnh lẽo hơn gấp trăm lần.

Nhưng mà cho dù có nhiều thống khổ, nhiều khuất nhục, cần trong thời gian dài đi nữa vẫn có thể không chút do dự qua tính mạng, mặc dù trở lại đêm đó, cũng vẫn chỉ nhắm lại hai mắt chịu đựng khuất nhục.

“Đêm đó ta bởi vì nhiễm thuốc, nên sau đó thực sự đã thô bạo điên cuồng…” Từ Trinh im lặng một lúc, nói thật, chủ nhân của thân thể này đã làm ra những hành vi vô sỉ, thực sự không quá khi dùng từ thô bạo điên cuồng để nói, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu nhưng cố chịu đựng không đổi giọng, “Lúc cuối cùng quả thực ta đã làm hơi quá, nếu như ngươi oán ta…”

“Thuộc hạ không dám!” Từ Trinh còn chưa dứt lời đã bị Chung Nghị vội vàng cắt đứt, nếu là bình thường, nhất định y không có khả năng trách móc lung tung, nhưng hết lần này đến nlaanf khác y không chỉ có sốt cao mà còn bị quấy rầy đến tâm hoảng ý loạn, đang nói chuyện vô thức liền muốn ngồi dậy, lại không chú ý Từ Trinh đang cúi người xuống nhìn, đầu cách mình không đến nửa thước.

Chỉ nghe một tiếng “Cộp” vâng lên, trán hai người đạp mạnh vào nhau, đau muốn ngất xỉu. Điều khác nhau duy nhất là Từ Trinh ôm trán kêu lên, mà Chung Nghị lại cắn răng chịu đựng, nhanh chóng quỳ gối bên cạnh hắn.

“Lời nói và việc là của Chung Nghị đã mạo phạm đến cốc chủ, thỉnh cốc chủ trách phạt! Tất nhiên, thể xác và tinh thần của Chung Nghị đều là của cốc chủ, cốc chủ ra lệnh Chung Nghị chết Chung Nghị phải chết, cốc chủ lệnh Chung Nghị sống Chung Nghị phải sống. Không cần biết là loại mệnh lệnh gì, Chung Nghị nhất định chấp hành nghiêm ngặt, tuyệt không có nửa câu oán hận!”

Bởi vì sốt cao, giọng nói của y vô cùng khàn khàn, thậm chí có chút yếu ớt do bệnh tật. Nhưng mà ngữ điệu lại bình tĩnh trầm ổn, giống như chứng minh cho quyết tâm của mình, từng chữ leng keng dứt khoát.

“Là sẽ không hay là không dám đây…” Từ Trinh lo lắng thở dài một tiếng, nhưng không đợi Chung Nghị nói thêm, liền che bờ môi của y, sau đó lấy một cái chăn mềm bó chặt lên người y.

Trán hai người chạm vào nhau, chỗ kia vẫn xòn hơi đau, lại không cản trở Từ Trinh đi cảm nhận độ nóng từ cái trán. Hắn ngồi im lặng, cho đến khi hô hấp Chung Nghị ngày càng nặng nề, lúc này mới từ từ mở mắt ra, mà trong mắt đã trở nên thông suốt.

Chung Nghị chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy qua một lát thì cốc chủ đã trở nên không giống trước, hất lần này đến lần khác sau ngày ấy hắn lại thực sự quá mức khác thường, nhất thời y lại càng thêm mê mang. Mà Từ Trinh nhưng chỉ cúi đầu cười, còn hỏi thăm một chút vô cùng thân thiết, “Có đói bụng hay không? Hôm qua chỉ ăn có ít đồ như vậy?”, lại chần chờ một lát, “Thân thể ngươi có thương tích, vì vậy vẫn cần ăn kiêng mấy ngày, ta đi lấy cho ngươi một bát cháo nóng, ăn xong rồi uống thuốc mới tốt.”

Dứt lời, lại thực sự đứng dậy, cầm lấy bát cháo lên múc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.