Chung Nghị vừa nhìn hành động này, tay chân luống cuống thiếu chút nữa nhảy xuống giường. Từ Trinh lại giống như phía có mắt phía sau, giống như tiên đoán mà nói câu để người kia tỉnh ngộ “Tựa vào đầu giường đừng nhúc nhích”, nam nhân ngậm miệng, hoạt động thân thể cứng nhắc, cẩn thận làm theo lệnh. Y không hiểu cảm thấy căng thẳng, vật nằm bên dưới ngực trái không nhìn được mà nhảy lên, y biết cái vật kia có tên là hi vọng, lại chỉ có thể đau khổ mà vùi lấp, yên lặng mà cười nhạo mình vọng tưởng cuồng dại.
Trong mấy ngày này, Từ Trinh có thể nói là chăm sóc tận tình, chăm sóc từ vấn đề ăn mặc tắm rửa đến uống thuốc bôi thuốc không có chỗ nào là không tự tay làm. Cũng không phải là bồi thường vì hổ thẹn, dù sao bản thân Từ Trinh cũng chưa thực sự thiếu nợ điều gì. Chỉ là hắn mới đến, Chung Nghị là người hắn tiếp xúc đầu tiên, trong trí nhớ người này lại an phận trung thành, lại tận mắt nhìn thấy sự kiên cường ẩn nhẫn của người này.
Trước đây không lâu hắn còn sinh tồn trong hoàn cảnh toàn sự giả dối, ngươi lừa ta gạt, bên người không có mấy người bạn chân chính có thể tin tưởng được. Mà từ lúc sống lại cho đến bây giờ, lại có một người nam nhân như vậy đột nhiên xuất hiện, muốn nói không xúc động thì đó là cậy mạnh dối trá….
Từ Trinh cúi đầu cười, nhìn khuôn mặt ngủ say của nam nhân dưới ánh sáng ấm áp, so sánh với cảm xúc bất dắc dĩ lại thương tiếc, trước kia vì giải tác dụng của thuốc mà điều động nội lực, đột nhiên tất cả sự buồn bực dùng vào “Lần đầu tiên trải nghiệm” sau khi xuyên qua trong nháy mắt liền biến mất như mây khói. Sau đó lại nhớ đến bộ dáng mấy ngày nay bôi thuốc cho y, không khỏi có chút cười khổ không nói nên lời.
Ngày ấy nam nhân nghe lệnh mằ lỳ ở trên giường, mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể đều kéo căng đến cực hạn, ngoại trừ hai gò má bởi vì sốt mà hồng lên không hết ra, còn lại vẻ mặt một mảnh trắng bệch. Có lẽ là do xoay người động đến vết thương dẫn đến đau, y kêu một tiếng, rồi rất nhanh lại mím môi, cố gắng đem tiếng kêu xấu hổ đè ép lại trong miệng.
Từ Trinh nhìn y nhắm mắt cắn răng, một bộ dáng dù chết cũng phải chịu đựng hình phạt, trong lòng không khỏi cảm thấy ê ẩm đau đớn.
Thật là biết cách dạo người mà…
Sau âm thầm nguyền rủa cái người để lại tiếng xấu cho mình xong, phủi mông một cái bỏ qua cái người tiền cốc chủ, Từ Trinh lo lắng thở dài đứng lên, lúc ý thức được thì không ngờ bản thân đã lại quay lại, cúi người như an ủi mà hôn lên mái tóc của nam nhân. Trong lòng hắn giật mình, nhất thời có chút kinh ngạc hoảng hốt, nét mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ là để mặc bản thân từng chút rời khỏi thân thể bởi vì căng thẳng mà trở nên cứng nhắc.
Tay ấm áp mang theo một luồng chân khí, bắt đàu từ gáy di chuyển xuống dưới, không nặng không nhẹ xoa ấn tại huyệt vị. Cũng không biết là do thủ pháp của Từ Trinh quá múc cao minh hay là do Chung Nghị sinh bệnh nên mệt mỏi, nam nhân lúc đầu cảm xúc còn có chút không khống chế dược, vậy mà dần dần mơ hồ chìm vào giấc ngủ, cho tận đến lúc có cái gì đó ướt át lành lạnh thử thăm dò đụng chạm vào nơi giữa hai chân, lúc này mới run một cái chợt giật mình tỉnh giấc, trong mắt tràn đầy hoang vắng cùng tuyệt vọng.
“Đừng nhúc nhích.” Nhẹ nhàng đè lại gáy nam nhân đang ngửa về sau, Từ Trinh vỗ vỗ đôi vai đột nhiên căng thẳng của y, không nhận thấy trong giọng nói vô thức có một chút ý cưng chiều, “Đến, bôi thuốc mà thôi, cố gắng thả lỏng một chút.”
Trong căng thẳng Chung Nghị ngược lại không có nhận thấy, y ngừng lại một chút, thật lâu mới cắn chặt hàm răng, bắt buộc bản thân phải thả lỏng. Mà khi ngón tay dính thuốc mỡ của Từ Trinh lần thứ hai định tiến vào, y mới thực tỉnh táo lại, nhất thời sợ đến mức quên cả thở.
“Cốc, cốc chủ!” tay Từ Trinh nhìn như nhẹ nhàng thực ra hết lần này đến lần khác dùng kĩ xảo. Chung Nghị không giãy ra được, ;o lắng kêu lên, “Tự bản thân Chung Nghị làm được!”
Từ Trinh sửng sốt, tay phải vươn ra thu lại một chút, hắn nhìn nhìn Chung Nghị đầu đầy mồ hôi, lại nhìn cái mông dưới thân không ngừng dãy giụa, bật thốt lên: “Nơi này ngươi không với đến được mà.”
Lời vừa khỏi miệng, cảm thấy mình là đồ ngốc mười phần.
Từ Trinh lúng túng ho khan một tiếng, mà vẻ mặt Chung Nghị lập tức liền đỏ ửng, cả người cứng còng bât động giống như cá chết. Khi còn bé y trải qua sự gian khổ tàn khốc, thật vất vả bò lên địa vị cao, nhưng lại không giỏi nói chuyện. Cũng không phải không có bằng hữu, nhưng đã số đều là quan hệ sơ giao, chỉ có vài người hơi thân thì vẫn còn ở bên ngoài cốc trong thời gian dài, rất ít khi có thể quay về vụ cốc.
Cho đến tận hôm qua người như y, chưa từng được người ở bên chăm sóc, từng được đối xử cẩn thậ tỉ mỉ, chứ đừng nói đến việc trêu đùa như vậy, tiếp xúc thân mật, thậm chí… Thậm chí người làm việc này lại là cốc chủ mà y vừa kính vừa sợ.
Cả người Chung Nghị run lên, suy nghĩ cũng hỗn loạn theo, y không ngừng lặp lại suy nghĩ “nói không sạch sẽ, làm nhục cốc chủ”, vừa thấy thẹn thùng lại sợ hãi. Từ Trinh nhìn trong mắt, cảm thấy nam nhân cường tráng này vô cùng đáng yêu, hắn đỡ cái trán nhìn lên trần, cảm thấy suy nghĩ đột nhiên này thật lỳ lạ, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua bắp đùi bị ép mở ra và đôi mông săn chắc đang kéo căng, càng nhận mệnh mà nuốt một ngụm nước miếng.